Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Cô Đường? Cô Đường làm sao vậy?
Tâm Tiêu Thần vừa nãy còn nóng hổi, lập tức hạ nhiệt.
Khốn kiếp, ông đây đang thoải mái như vậy, nghĩ cả nửa ngày hóa ra cô không phải đến vui vẻ, được rồi, ra kia đào cái lỗ chuẩn bị chui xuống thôi.
Lương Yến Yến thấy mặt Tiêu Thần lập tức biến thành một bộ lòng lợn tím ngắt, khẽ cười rồi nói:
- Cô Đường hồi tối lúc ngủ cứ nói mớ suốt, chắc là gặp ác mộng! Cô ấy nói mớ, đều là nhắc tới tên anh, cho nên tôi mới đi tìm anh.
- Nói mớ? Cô ấy nói cái gì?
Chân mày Tiêu Thần cau lại, hơn phân nửa cũng đoán được là có chuyện gì xảy ra rồi, chiều hôm nay ở bên suối gặp chuyện như vậy, Đường Diệm Vân chắc là sợ lắm.
Nghĩ thử xem nếu bạn là một cô gái xinh đẹp yểu điệu, bị một cái xúc tu dài chục thước của một con quái to lớn cuốn lấy dìm xuống nước, thiếu chút nữa mất mạng, còn không sợ hãi sao?
Hiện giờ tuy là thế kỉ hai mươi mốt, người bình thường nào mà tin vào mấy chuyện ma quỷ, Đường Diệm Vân dù sao chỉ là một cô gái bình thường, trải qua chuyện như vậy không sợ mới là lạ.
Lương Yến Yến nhớ lại nói:
- Cô Đường khi căng thẳng liền ôm lấy chăn mền, sau đó thì hét lên “Tiêu Thần, đừng bỏ tôi!”, “Tiêu Thần, mau cứu tôi với!” đại loại vậy. Trên người cô ấy đổ đầy mồ hôi lạnh. Từ tối cô ấy tỉnh dậy hai lần, xong lại ngủ, cứ như vậy, vừa nãy cô ấy lại nói mớ, tôi mới chạy qua đây gọi anh.
- Vậy thôi chúng ta đi qua đó xem sao.

Tiêu Thần giận dữ nói, xem ra tình trạng của Đường Diệm Vân nghiêm trọng rồi.
Chỉ có điều mấy câu cô ấy nói mớ, Tiêu Thần nghe xong đắc ý lắm, ha ha, người ta nằm mơ cũng đều nghĩ tới mình!

Trong phòng của Đường Diệm Vân và Lương Yến Yến.
Tiêu Thần ôm chặt Đường Diệm Vân vào lòng, khiến Lương Yến Yến đứng bên cạnh ngẩn người nhìn, đừng nói là hai người này thực sự thân như vậy chứ?
Đường Diệm Vân nằm trong lòng đang lạnh run, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra, thấm ướt mái tóc dài, Tiêu Thần ôm cô vào lòng ngực, xoa xoa cánh tay cho cô,vừa gọi:
- Chị Diệm Vân, đừng sợ! Em là Tiêu Thần đây! Chị tỉnh lại đi em là Tiêu Thần đây!
- Tiêu Thần?
Nghe được tên Tiêu Thần, Đường Diệm Vân đang run rẩy có chút mơ màng mở mắt ra, trong mắt xuất hiện hình bóng của người thanh niên kia.
“Oa” một tiếng, Đường Diệm Vân gào lên khóc, cũng may hiệu quả cách âm của căn phòng khá tốt, nếu không tiếng khóc này sẽ khiến nhiều người xung quanh kéo đến.
- Tiêu Thần!
Đường Diệm Vân lập tức ôm chặt lòng ngực của Tiêu Thần, mãnh liệt ôm lấy, khiến cho Tiêu Thần không hề chuẩn bị, ngã đè xuống giường.
- Á
Lương Yến Yến che lấy khuôn miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc hét lên.
Cô Đường, hóa ra, hóa ra là công khai như vậy!
Cũng khó trách Lương Yến Yến nghĩ ngợi lung tung, bởi vì hiện tại tư thế của Tiêu Thần và Đường Diễm Vân thật sự dễ khiến người ta hiểu lầm, nhìn qua thì Đường Diệm Vân như một nữ kỵ sĩ, chỉ có điều đổi con ngựa phía dưới thành Tiêu Thần thôi.
Nếu mà trí tưởng tượng của bạn quá kém, thì nói thẳng ra, chỉ có một từ để diễn tả là, nam dưới nữ trên!
- Cô Đường, cô thế này là sao?
Tiêu Thần cũng bị hành động bất ngờ của Đường Diệm Vân làm hoảng hốt, chỉ chớp mắt đã bị cô ấy đè xuống dưới thân.
Đường Diệm Vân tối nay đúng là bị hù không ít, Tiêu Thần thực sự không muốn thừa nước đục thả câu, nhưng trong tâm và sinh lý có sự chênh lệch rất lớn, nhất là bây giờ Đường Diệm Vân ngồi trên người chỉ mặc một tấm áo ngủ mỏng manh, lại ngồi ngay trên cái vị trí nhạy cảm. Chỉ là tiếp xúc vài cái, nhưng Tiêu Thần dù sao cũng không phải Liễu Hạ Huy, hắn không thể làm Liễu Hạ Huy được rồi, bởi vì phân thân của hắn đã thẳng đứng lên rồi!
Thật muốn có một chỗ thoải mái một chút, chắn chắn sẽ khai hỏa trận chiến này, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ!


Đường Diệm Vân lúc này không có cảm giác, chỉ là trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, phía sau có một con mãnh hổ đang truy đuổi chính mình, trong miệng nó đầy nước dãi, móng vuốt dài nửa thước. Mình liều mạng chạy trốn, chạy hoài, chạy hoài, đột nhiên phía trước thấy có người quen, đúng là Tiêu Thần rồi, hơn nữa trong mơ Tiêu Thần căn bản không mặc quần áo, hắn mạnh mẽ cường tráng như vậy, cao to lực lưỡng, Không chút nghĩ ngợi, Đường Diệm Vân liền nhào vào lòng Tiêu Thần, cô bất chấp tất cả, cho dù hắn có là học sinh của mình hay không, nhảy lên người hắn cầu cứu!
Con hổ phía sau bị Tiêu Thần đánh cho mấy quyền bỏ chạy mất, Đường Diệm Vân trong mơ nhất thời phấn khích, ôm lấy Tiêu Thần trước mắt mà hôn.
Dù sao trong mơ cũng đâu có ai khác, cô đây muốn hôn thì hôn, cùng lắm thì sau này dặn Tiêu Thần không được nói ra, mình là chủ nhiệm của hắn, cho vàng hắn cũng không dám đi vung vít lung tung!

Lại trở về gian phòng của Đường Diệm Vân và Lương Yến Yến.
- Này! Này… Cô Đường ơi…
Đầu óc Lương Yến Yến lúc này không biết làm gì vào lúc này, vừa nãy Đường Diệm Vân đột nhiên cưỡi lên người Tiêu Thần, cô cũng cảm thấy mình vừa chứng kiến chuyện riêng của người ta.
Trong chớp mắt, kỉ lục này đã bị phá bỏ, bởi vì Đường Diệm Vân đột nhiên cúi xuống, mãnh liệt ôm lấy cơ thể của Tiêu Thần.
Đầu tiên là trán, sau đó là mũi, tiếp đến là mặt, rồi lại đến miệng, Đường Diệm Vân cao hứng hôn trong khi đôi mắt xinh đẹp vẫn nhắm chặt, dường như vẫn còn đang trong mộng.

- Á, tôi không thể nhìn thêm được nữa!
Lương Yến Yến thật muốn lao nhanh ra khỏi phòng, bởi vì không ngờ bàn tay của Đường Diệm Vân đang kéo khăn tắm của Tiêu Thần ra!
Trời ạ, lẽ nào bọn họ muốn ở trong phòng này?
Một nam sinh đẹp trai phong độ, cùng với cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp của mình, ở trong một căn phòng trong Long Tuyền sơn trang, làm cái chuyện đó

Lương Yến Yến xấu hổ không dám nhìn tiếp, cô vội vàng quay lưng đi, che mặt mình, mặt của cô đã đỏ lựng lên, nếu lấy nhiệt kế đo, chắc chắn cũng phải sáu mươi bảy mươi độ rồi.
- Tiêu Thần, cô Đường chưa hồi phục ý thức, sao anh còn chưa buông cô ấy ra!
Lương Yến Yến nũng nịu quát, tên Tiêu Thần này và cô Đường thân thiết một hồi lâu như vậy, cũng là do cô Đường ý thức chưa thanh tỉnh mà ra như vậy.
Hắn vẫn không một chút cự tuyệt, hơn nữa Lương Yến Yến còn nghe được tiếng hô hấp sảng khoái của hắn, xem ra hắn rất thoải mái.
- Anh…
Tiêu Thần còn chưa nói xong, đã bị Đường Diệm Vân dán vào.
Hắn không phải không muốn cự tuyệt, nhưng phải có năng lực mới mong làm được, có một cô gái xinh đẹp như vậy đang điên cuồng hôn một trận, hơn nữa tay ngọc vuốt ve qua lại trên người mình. Mà quan trọng hơn, tay Đường Diệm Vân đã đặt trên khăn tắm của Tiêu Thần, lời còn chưa nói xong thì cái khăn quấn sau lưng đã bị cô ấy kéo ra. Không thể không khâm phục Đường Diệm Vân, hiện tại thần trí của cô không tỉnh táo lắm, thế nhưng ngay lần đầu tiên đã nắm được chỗ nhạy cảm của Tiêu Thần!
- Hô!
Một trận lửa vừa ấm nóng vừa lạnh lẽo lập tức xộc thẳng lên não, Tiêu Thần suýt nữa kêu thành tiếng.
- Chị Diễm Vân, đừng mà!
Tiêu Thần giả vờ giả vịt nhỏ giọng nói, bộ dạng ra vẻ ủy khuất kháng cự, thực tế thì trong lòng hắn ước gì phải chi Đường Diệm Vân thô bạo hơn một chút với mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận