Đối diện sự gào thét của em Vũ Đại Nhi, Tiêu Thần cũng chỉ có thể lắc đầu cười gượng, hắn thở dài một tiếng, nói với mẹ con Tô Tử Hiên:
- Hai người hãy yên tâm, tôi không đem Vũ Đại Nhi về đó đâu, lúc nãy chỉ là đùa với mọi người thôi. Nếu Vũ Đại Nhi không sao rồi, vậy thì tôi đi trước.
Dứt lời Tiêu Thần lại nhìn về phía Liễu Thất, ra hiệu mắt với y, Liễu Thất đi theo Tiêu Thần ra khỏi biệt thự, Tiêu Thần kêu y đến trước mặt, nghiêm mặt nói:
- Nhớ kỹ, quyển “Linh động quyết” đó, tuyệt đối không được để cho người khác nhìn thấy, nhất là các sư thúc tổ gì đó của chú ở Thanh Vân Môn, không thì khoảng thời gian mà anh không ở đây chú sẽ có họa sát thân!
Liễu Thất vừa nghe xong thân thể liền chấn động, thấp giọng hỏi:
- Đến cả các sư thúc tổ của em cũng không xem được sao? Lỡ như lúc em tu hành có khó khăn thì sao?
Pháp môn tu chân này, cực dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, nếu như gặp phải đại loại như một chút nút thắt, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
- Đại ca anh muốn đi đâu?
Liễu Thất vội hỏi, vết thương của đại ca vẫn chưa hoàn toàn khỏi, hay là muốn đi cua em gái nhà bên cạnh?
Tiêu Thần thản nhiên cười nói:
- Mấy ngày sau anh phải đi xa một chuyến, đoán chừng ít nhất cũng một hai tháng. Nếu gặp khó khăn trong quá trình tu hành, chờ anh về rồi nói. Còn nữa trong Thanh Vân Môn của bọn cậu có thằng nào chơi bùa chú không?
- Chơi bùa chú?
Liễu Thất nghĩ một lát, hai mắt sáng lên, nói:
- Phùng sư thúc của em chính là một chuyên gia bùa chú, làm sao đại ca biết được vậy?
Mặt Tiêu Thần liền biến sắc, thầm nghĩ tên xài bùa nổ bị mình tiêu diệt chắc hẳn là Phùng sư thúc, thấp giọng nói:
- Cậu không cần biết làm sao anh biết được, cậu chỉ cần nhớ kỹ những lời anh nói với cậu, bất luận ai hỏi cậu, cậu cũng đừng nói ra chuyện “Linh động quyết”.
Lòng của người trong giới tu chân khó dò, quan hệ so với người bình thường càng tàn nhẫn, vị sư phụ bùa chú kia chú Phùng chắc hẳn biết tin mình có thể mở viên Cảm Ứng châu đó từ chỗ Liễu Thất, nên mới nổi sát tâm với mình.
Nếu để ột số tu thân nhân sĩ, biết được ở chỗ Liễu Thất còn một cuốn bí kíp tu chân đẳng cấp, không cần nghĩ nhiều, tên tiểu tử này sẽ bị nuốt đến nỗi bột xương cốt cũng không còn.
Về phần Thanh Vân Môn gì đó chỗ y đang ở, nhân vật trong đó tất nhiên cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, một vị đường đường là sư thúc lại lợi dụng hậu bối Liễu Thất này, bày ra sát trận với Tiêu Thần, hiển nhiên không phải hành vi của chính nhân quân tử gì.
- Ùm, em biết rồi, đại ca phải cẩn thận.
Liễu Thất gật mạnh đầu, đại ca Tiêu Thần này tuy là thích phụ nữ, đôi khi lại còn cà lơ phất phơ, nhưng Liễu Thất biết hắn nói như vậy nhất định là muốn tốt ình.
Đồng thời có thể khiến vị môn thần Hoa Hạ tốn thời gian một hai tháng để chấp hành nhiệm vụ, chắn chắn không phải sự việc gì đơn giản, nhất định sẽ có nguy hiểm không nhỏ.
Tiêu Thần gật gật đầu, vỗ vỗ vai của Liễu Thất, cười nói:
- Vậy thì như vậy trước, đợi anh giải quyết xong sự việc, đến lúc đó chúng ta lại tụ họp.
- Đúng rồi, nhớ giúp anh đi tìm Vũ Long, kêu ông ta gởi 100 triệu kia vào tài khoản cho anh, đại ca em đây là một người nghèo đó, 100 triệu, ách, đủ cho anh tìm mười mấy ngàn cô bé!
Tiêu Thần cười hì hì, nếu như Vũ Long đồng ý đưa 100 triệu, ngu sao không lấy.
Ha ha, tài sản lại nhiều thêm 100 triệu rồi, lại có thể thu vài em tiến hậu cung rồi, hì hì.
…
Một giờ chiều, Vũ Long lái chiếc BMW quẹo vào bãi đậu xe ngầm của một hộp đêm có tên là “Lưu Hương Nơi Nào”.
Nhưng ở hơn 100m, Tiêu Thần cưỡi chiếc mô-tô Gia Linh cũ nát không biển hiệu, đang hướng về bên này chạy tới. Bởi vì không gian đặc dị có thể tích đạt đến 50 mét vuông, Tiêu Thần mang đồ vật theo thuận tiện hơn nhiều, có một khoảng thời gian hắn không cưỡi chiếc mô-tô Gia Linh này, vòng thép cũng có chút gỉ sét rồi, nhưng cũng may khung xe vẫn còn, vẫn còn có thể dùng một chút.
Lúc này Tiêu Thần dùng súc cốt công, làm diện mạo xoay thành một người trung niên bình thường, với diện mạo đích thực của bản thân có sự khác biệt rất lớn.
Tiêu Thần chạy xe vào bãi đậu xe ngầm, vừa hay đụng mặt với Vũ Long dẫn theo hai vệ sĩ đang đi trong bãi đậu xe ngầm, ba người đi vào thang máy của bãi đậu xe.
- Thằng cha này giữa xế chiều chạy đến hộp đêm làm gì? Chẳng lẽ đi gặp tình nhân?
Tiêu Thần nhỏ giọng nói vài câu.
Ở biệt thự của Liễu Thất, biểu hiện của Vũ Long thật sự là quá khác thường rồi, điều này đủ để Tiêu Thần đem lòng sinh nghi rồi, Tiêu thần lập tức cáo biệt với Liễu Thất, một mình theo dõi Vũ Long. Hy vọng thông qua theo dõi, thăm dò được một vài ẩn tình của Vũ Long, theo như trực giác tình trường của Tiêu Thần mà xem, sở dĩ Vũ Long đối xử với Tô Tử Hiên và Vũ Đại Nhi lạnh nhạt như vậy, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất chính là áp lực trong tập đoàn quá lớn, khiến tinh thần lão căng thẳng, không cách nào chăm sóc được vợ và con gái; thứ hai chính là thằng cha này bên ngoài có phụ nữ rồi.
Tiêu Thần rất lạc quan tin tưởng vào khả năng thứ hai, nói trắng ra Tiêu Thần thật sự là một tên gia súc, sau khi gặp qua Vụ Đai Nhi và người mẹ xinh đẹp của cô, thì trong lòng Tiêu Thần có chút không cam lòng.
Hôm qua lúc ở trung tâm thương mại lớn Lĩnh Hải gặp Tô Tử Hiên, hương thơm trên người Tô Tử Hiên, thật sự làm người ta say mê, khiến Tiêu Thần nổi lên cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Cảm giác này khác với cảm giác mà Hà Phương Nhã mang đến ình, Hà Phương Nhã là mỹ nhân trưởng thành đã ly hôn, còn Tô Tử Hiên bây giờ còn là vợ của người ta, đối với Tiêu Thần mà nói, càng có tính khiêu chiến.
Vốn dĩ Tiêu Thần cũng không có ý khác, hắn không phải loại súc sinh nhìn thấy gái đẹp thì bất tỉnh, nhưng hôm nay sau khi thấy bộ dạng của Vũ Long, trong lòng Tiêu Thần có chút giận dữ.
Dựa vào đâu mà người phụ nữ xinh đẹp hiền lành như vậy, phải bị lão khốn khiếp như ngươi chiếm cứ, đúng thật là không còn thiên lý mà!
Có người con gái và người vợ xinh đẹp như thế, má nó không ngờ chẳng thèm quan tâm, lại còn quang minh chính đại phí của trời như thế!
Tiêu Thần đem chiếc xe mô-tô ném vào trong không gian đặc di, cũng đi tới phía trước thang máy này, thang máy đi hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở con số “5”. Tiêu Thần vừa trúng đạn, cơ thể bị thương không ít, nếu như đứng ở dưới tầng hầm gửi xe phóng thích Cầm long chân khí đi nghe lén cuộc đối thoại của Vũ Long, thật sự có chút hao sức. Bất đắc dĩ, Tiêu Thần cũng chui vào bộ thang máy này, ấn số “5”.
…
- Trong phòng 505 của hộp đêm “Lưu Hương Nơi Nào”, Vũ Long đang cùng một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ngã nghiêng trên ghế xô – pha ôm nhau.
- Anh Long, đừng tức giận nữa, chị Tử Hiên cũng vì Đại Nhi nên mới cãi nhau với anh, dù sao đi nữa Đại Nhi cũng là bảo bối của các anh, chuyện này anh không trách được chị Tử Hiên.
Cô gái trẻ dính chặt vào lòng Vũ Long, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Vũ Long, giọng nói tuy rất ỏng ẹo, nhưng trong mắt lại lộ ra tình cảm dịu dàng của người con gái.
Vũ Long thay đổi sắc mặt âm u vừa rồi ở biệt thự của Liễu Thất, bộ mặt chậm rãi thả lỏng ra, lão vẫn có thể coi là một mỹ nam. Ở tuổi 43, năm tháng cũng cho lão một sức quyến rũ độc đáo của đàn ông đứng tuổi
Vũ Long thở dài, ôm người con gái vào lòng, vuốt ve người cô, mang theo một mùi thơm mát, mỉm cười nói:
- Vẫn là Nhược Nhi em hiểu anh thôi, nếu như Tô Tử Hiên cũng có thể hiểu anh như vậy, e rằng anh sẽ không…
Người con gái trẻ tuổi tên Nhược Nhi đưa ngón tay ngọc để giữa môi Vũ Long, dịu dàng nói:
- Anh Long, chỉ cần có thể ở cùng anh, bất kể là thân phận gì em cũng thấy rất hạnh phúc, rất mãn nguyện.
Vũ Long ngắm nhìn người con gái trẻ tên Nhược Nhi, đột nhiên hỏi:
- Nhược Nhi, em có từng nghĩ qua sẽ có ngày em gả cho anh không?
Nhược Nhi khẽ ngẩn người, trước tiên là vui vẻ, nhưng lập tức lại lộ ra ánh mắt mất mát, yếu ớt thở dài:
- Làm sao em không nghĩ qua chứ, chỉ đó điều đây là không thực tế, anh có gia đình của mình, có đứa con gái ngoan ngoãn xinh đẹp, lại có người vợ xinh đẹp giỏi giang, em không thể làm ra việc phá hoại gia đình của anh được, em cũng không thể làm việc có lỗi với chị Tử Hiên, dù gì em cũng là trợ thủ của chị ấy, là một tay chị ấy dẫn em lên.
- Nếu như anh kiên trì muốn ly hôn với cô ấy thì sao! Em sẽ gả cho anh chứ?
Vũ Long đột nhiên nắm chặt đôi vai của Nhược Nhi, mong đợi hỏi.
Nhược Nhi ngơ ngẩn nói:
- Anh ly hôn với chị Tử Hiên? Không được, không được, em không thể làm ra việc có lỗi với chị Tử Hiên!
Dứt lời lông mày cô thoáng lên thần sắc đau khổ, Vũ Long có được đáp án mà lão muốn, chân mày cũng nhíu lại, ôm chặt Nhược Nhi vào lòng.
…
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ông, thằng cha này hóa ra có đàn bà ở bên ngoài, hơn nữa người con gái này lại còn là trợ thủ của Tô Tử Hiên! Quả nhiên, đám đàn ông già này đều thích gặm cỏ non!
Một góc nào đó của tầng 5, Tiêu Thần nghe rõ từng lời nói của hai người đó, Vũ Long có đàn bà ở bên ngoài, hơn nữa người đàn bà này còn là trợ thủ của vợ y. Tin tức này đối với Tiêu Thần mà nói, vừa vui vừa buồn, vui là Vũ Long đã thay lòng, đến lúc đó mẹ con Tô Tử Hiên thì mình có thể… Buồn là tin tức này mình phải nói ẹ con Tô Tử Hiên như thế nào, tin tức này đối với mẹ con họ mà nói là tin sét đánh, bây giờ mình vẫn chỉ là người ngoài, họ làm sao mà chịu tin lời nói của mình, chẳng lẽ lại dẫn Tô Tử Hiên đến đây? Thật sự là quá tàn khốc rồi, Tiêu Thần tin bản thân mình không thể làm ra việc này!
Mười mấy phút sau, trong phòng 505 truyền đến tiếng thở gấp nhẹ. Hơi thở và tiếng rên, Tiêu Thần chẳng buồn nghe lén nữa, lặng lẽ rời khỏi hộp đêm này.
…
Hôm nay là ngày 10 tháng 10, 9 ngày nghỉ lễ quốc khánh đã trôi qua, Lục Trung Lĩnh Hải đã đi học lại.
Tâm trạng hôm nay của Đường Diệm Vân rất không tốt, ngồi trong phòng làm việc mà tâm thần không yên, giấy viết thư trong ngăn kéo đã bị cô xé mười mấy tấm rồi, ngồi trước bàn làm việc cầm cây bút bi vẽ qua vẽ lại trên giấy, cũng không thấy cô viết ra vài câu đầy đủ.
Chỉ là nếu như bạn cẩn thận ghép những chữ vụn vặt này lại, vẫn có thể mơ hồ đoán được đại khái nội dung Đường Diệm Vân viết, cũng chính là đại loại mấy câu “Thằng nhóc Tiêu Thần này dám không đi học!” “Thằng nhóc này đi đâu rồi!” “Chẳng lẽ không dám đến gặp mình sao?”