Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Bị vứt bỏ?
Hứa Diễm thất thần đứng lên nhìn về phía một chiếc camera đặt trong phòng lộ ra nụ cười mỉa mai. Có lẽ thật sự như lời tên Đại Pháo Ca đã nói, nàng đã thật sự bị vứt bỏ, ông chủ hộp đêm sớm đã muốn vứt bỏ nàng.
- Tôi đi theo cậu.
Hứa Diễm nở nụ cười quyến rũ bước tới khoác tay Tiêu Thần. Một nam hai nữ nghênh ngang mang theo đống tiền đổi được từ quầy thu ngân của sòng bạc rời khỏi hộp đêm Hắc Lang.
Trong toàn bộ quá trình không xuất hiện bất kỳ gã đầu lĩnh nào của Tàn Lang bang. Có lẽ đúng như Đại Pháo Ca nói, Hứa Diễm đã thật sự bị vứt bỏ, mà tùy ý vứt bỏ sòng bạc cũng chỉ chịu tổn thất một trăm vạn mà thôi.
Trên tầng cao nhất của hộp đêm Hắc Lang có một người đang quan sát từng hành vi của ba người Đại Pháo Ca.
- Phái người đi theo. Đem con bé kia về.
Người vừa mở miệng là một gã trung niên mặt rỗ. Tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng đầy vẻ nhanh nhẹn, ánh mắt độc ác, đây đích thị là một trong hai phó bang chủ Tàn Lang bang, cùng cấp bậc với Xà Thông Thiên tên Dương Đỉnh Thiên.

Gã phó quản lý sòng bạc đang đứng bên cạnh Dương Đỉnh Thiên xun xoe bước tới cười hỏi:
- Dương bang chủ. Vì sao chúng ta không bắt thằng nhãi đó ngay tại đây? Nếu để nó đi ra ngoài xem ra càng khó bắt hơn.
Dương Đỉnh Thiên hừ một tiếng, mắng:
- Đồ con lợn nhà mày biết cái gì? Nếu hiện tại bắt nó, nó sẽ đồng ý nói ra nơi trú ẩn của con bé kia sao? Còn nữa, xem ra con nhãi kia đã đưa vật nọ cho nó. Nếu mày là nó mày sẽ để vật đó trên người sao?
- Vâng. Vâng... Là bang chủ phân tích đúng đắn. Tôi ngu ngốc. Tôi sẽ lập tức phái người theo dõi chúng.
Trần Thủy Biên vẻ mặt nịnh nọt.
Gã làm sao không biết dụng ý của Dương Đỉnh Thiên? Chỉ có điều trong giang hồ người thông minh quá thường hay chết sớm. Ngược lại giả ngu ngầm ngáng chân người khác mới có cơ hội thăng tiến tốt nhất. Giống như hôm nay âm mưu ấp ủ vài năm của gã đã thành công. Rốt cuộc Hứa Diễm cũng đã bị bỏ rơi, sòng bạc tại hộp đêm Hắc Lang từ nay về sau chẳng phải do bản thân gã nắm giữ sao?
- Còn nữa. Sau khi tìm được con nhãi kia. Giết chết tên Đại Pháo Ca cùng con nhỏ đi cùng. Hứa Diễm lưu lại đợi tao đến xử lý.
Dương Đỉnh Thiên cười lạnh nói. Khóe miệng lão lộ ra nụ cười đáng khinh. Là một phó bang chủ Tàn Lang bang, lão muốn có đàn bà thế nào cũng dễ như trở bàn tay, nào ngờ cô ả Hứa Diễm kia năm lần bảy lượt không chịu phục tùng. Lần này bắt được cô ả về lão sẽ thưởng thức chán chê rồi cấp cho mấy anh em dưới tay thay phiên nhau hưởng thụ.
- Dương bang chủ yên tâm. Tới lúc đó tôi nhất định sẽ trói cô ta mang đến cho ngài xử lý. Nghe nói con bé kia đã ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa bị phá.
Nói tới Hứa Diễm, Trần Thủy Biên nhất thời nở nụ cười âm tà. Nghĩ tới dáng người cực phẩm cùng cặp mông hút hồn, nếu không phải cô nàng quá mạnh mẽ gã cũng muốn cưỡi một phen. Chẳng qua hồng nhan họa thủy, đạo lý này Trần Thủy Biên hiểu rất rõ, Hứa Diễm phải để cho Dương Đỉnh Thiên hưởng thụ. Chở gã thăng chức sẽ kiếm cặp song sinh nào đó bù đắp thiếu khuyết này.
- Bốp...
Trần Thủy Biên còn đang tưởng tượng má phải đã truyền tới cảm giác đau rát, kế đó cả thân thể ngã phịch xuống nền phun ra ngụm máu đỏ sẫm.
- Mẹ mày. Đó là đàn bà của tao, khi nào tới phiên mày làm càn.

Dương Đỉnh Thiên chuyển người vung tay đánh rất nhanh cơ bản không cho Trần Thủy Biên cơ hội phản ứng lại.
- Ha ha...Là lỗi của thuộc hạ. Về sau sẽ không dám nữa. Dương bang chủ yên tâm. Tôi nhất định sẽ mang cô ta về.
Trần Thủy Biên vuốt má phải ngượng ngùng nói, trong lòng đã sớm chửi rủa Dương Đỉnh Thiên trăm nghìn lần. Là người trong ngoài bất nhất như vậy mới chân chính là kẻ đánh sợ.
Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng lập tức xoay người chăm chú theo dõi cảnh tượng được thu bởi camera kế đó nở nụ cười tàn nhẫn. Trần Thủy Biên đang ngồi dưới sàn ngược lại ánh mắt âm trầm, trong mắt đầy oán hận cùng không cam tâm.
Sớm muộn cũng có một ngày ông mày sẽ cưỡi lên đầu lên cổ mày, đem thằng súc sinh này thiến sạch.
*****
Thân ảnh cao gầy của Tiêu Thần cùng hai cô nàng xinh đẹp lúc này nghênh ngang ra khỏi tổng hội Hắc Lang, tiến về một khách sạn khác trong khu Hồng Lâu. Gã Đại Pháo Ca này mượn bóng đêm hành động gì cũng dám làm, chân tay khua loạn trên thân thể hai nàng.
Mới vừa tiến vào phòng Tiêu Thần đã lập tức cởi áo, phần lưng phía sau của hắn đầy mồ hôi, vừa rồi diễn trò hay thực ra cũng tốn chút sức lực.
Mới vừa tiến vào gian phòng Hà Tú cũng có chút vui mừng bởi vì gian phòng này thật sự rất xa hoa, từ đèn chùm đến màn hình LCD, dàn âm thanh cùng hai chiếc giường lớn đặt ở trung tâm vô cùng sang trọng. Trên hai chiếc giường còn phủ chiếc ga xuất sứ từ Mông Cổ, bàn chân nàng đặt lên đó cảm giác vô cùng thoải mái như được mát xa.
- Đại Pháo Ca. Sao phải cần phòng đôi. Chúng ta nằm không hết được một giường sao phải cần tới phòng này?

Hà Tú có chút nghi hoặc hỏi. Cô đương nhiên biết tiền không phải là vấn đề với Đại Pháo Ca chỉ có điều nếu hắn thích song phi yến chẳng phải một giường vẫn tốt hơn sao?
- Ha ha..Chị Tú. Chị đúng là muốn cùng tôi song phi yến nhưng chị Hứa hình như không muốn.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng kế đó lấy trong tủ lạnh một chai bia bắt đầu ngửa cổ tu ừng ực.
- Làm sao lại không muốn? Đại Pháo Ca tốt như vậy, tuổi trẻ lại đẹp trai, còn thể đi theo cậu cả đời phải xem ông trời có chiều hay không? Tôi cả đời này chỉ e sẽ không muốn rời khỏi cậu.
Hà Tú có chút u oán ngồi xổm trước mặt Tiêu Thần dùng bàn tay bé nhỏ xoa đũng quần hắn. Tiêu Thần tươi cười nhẫn nhịn liếc mắt nhìn Hứa Diễm đang đứng trước cửa. Quả thật cô nàng không muốn thấy những hành động yy của hai người kia bởi thế lập tức bước vào nhà vệ sinh mặc cho bọn họ dính với nhau ngoài phòng lớn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận