Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu


-Chị biết, em đã có bạn gái, nhưng mà chị vẫn...
Hạ Sương thì thào nói mê, Tiêu Thần tim bất giác như bị bóp chặt.
Chăn đơn trên người hai nàng bị đạp văng ra, cho nên hai nữ nhân mới ôm chặt như vậy, phỏng chừng là có chút lạnh, Tiêu Thần ngồi xổm người xuống, đắp lại chăn đơn cho các nàng, ngồi một bên cạnh hai nàng, nhìn Hạ Sương đang ngủ say. Hàng mi dài của nàng đang run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi nhỏ mịn, phỏng chừng giấc mộng này sẽ không quá đẹp.
Đối với Hạ Sương, Tiêu Thần có loại tình cảm rất phức tạp, nói yêu khẳng định là không phải, Tiêu Thần vẫn chưa đến mức nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp lập tức yêu ngay.
Lần đầu tiên nói chuyện với Hạ Sương, là khi tham gia vũ hội hóa trang, Hạ Sương lúc đó vô cùng cao ngạo, ăn nói đặc biệt sắc sảo, khiến Tiêu Thần cảm giác đây là một cô gái vô cùng cao ngạo mà còn hư vinh, vì một cái danh hiệu gọi là đệ nhất hoa khôi của khoa mà thường xuyên tìm bã xã mình Uông Tiểu Kỳ gây phiền toái. Nhưng sau vũ hội hóa trang, Tiêu Thần trong lúc vô ý lén nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Liễu Đạo, thấy cô đáng thương, vì vậy truyền tin cho cô, định giúp cô một lần. Nhưng không nghĩ tới sau đó mình lại quên mất gốc rạ chuyện này, thế là dẫn đến bi kịch hiện giờ của Hạ Sương.
Tuy rằng cuối cùng không bị Liễu Đạo xxoo, nhưng lại gián tiếp gây ra việc Hạ Sương bỏ học ở đại học Thanh Hoa, đến sống ở thành phố Lĩnh Hải. Rồi sau đó lại là ở một cuộc giới thiệu khỉ gió, vốn là dự định tìm trường học cho Mễ Kỳ Á, không nghĩ tới lại khiến Tiêu Thần bắt gặp Hạ Sương trong một cảnh tượng khó xử nhất, nếu không có Tiêu Thần kịp thời ra tay, Hạ Sương có thể đã lĩnh hội bi kịch bị một đồng tính nữ cưỡng gian!
Từ hoa hậu giảng đường của đại học Thanh Hoa, một trong các trường đại học tốt nhất cả nước, bỗng nhiên trở thành một cô giáo nhỏ gian nan phấn đấu trong xã hội, rồi đến lúc trước khi làm tiếp viên hàng không, Hạ Sương đã mài mòn đi góc cạnh của mình. Khí chất kiêu ngạo trước kia cũng không còn nữa, đổi lại là một vẻ dịu dàng, một loại chu đáo, so sánh với Hồ Tư Doanh, nghiễm nhiên liền hóa thành một mỹ nhân kiểu hiền thê lương mẫu.

Tất cả sự chênh lệch này của Hạ Sương, đều khiến Tiêu Thần cảm thấy có chút áy náy với cô, nếu không phải mình lúc đầu hứng thú tràn đầy, cũng sẽ không khiến ột thiên chi kiều nữ sa sút tới nông nỗi bây giờ.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Hạ Sương, Tiêu Thần không ngờ lại vươn bàn tay to nhẹ nhàng in lên khuôn mặt cô, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, cái trán của cô, thay cô lau sạch mồ hôi trên trán.
Nhưng Tiêu Thần biết, hành vi của mình lúc này, không phải một loại yêu, mà là một loại quấn quýt, xuất phát từ hành động theo bản năng bên dưới sự đan xen lẫn lộn.
-Chị không phải là một cô gái bất hạnh gì đó, chị đã trở thành một cô gái tốt!
Tiêu Thần khẽ thì thầm trong miệng, bàn tay to nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt Hạ Sương, Hạ Sương đã lột bỏ đi sự xấc xược của hoa hậu giảng đường trong trường học, đang tiến hóa thành một cô gái tốt.
-Tuy chị biết mình có thể không xứng với em, nhưng chị sẽ cố gắng, cố gắng để em thừa nhận chị...
Có lẽ là cảm nhận được ấm áp truyền đến từ bàn tay to cuả Tiêu Thần, lúc Hạ Sương nói câu nói mê cuối cùng, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, may thay Tiêu Thần xác định cô chưa có tỉnh lại, nếu không không thể không bị giật mình.

Do trong lều không có bao nhiêu chỗ trống, Tiêu Thần liền nằm xuống kế Hồ Tư Doanh, bận rộn cả ngày, hắn cũng phải nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng hắn vừa mới nằm xuống chưa được vài giây, Hồ Tư Doanh ở một bên không biết điên cái gì, trực tiếp xoay người một cái, chân từ trên người Hạ Sương dời xuống dưới, "bạch~" một cái liền vắt lên người Tiêu Thần, hai tay lại đột nhiên nhanh chóng ôm lấy Tiêu Thần, đầu cũng một phát hướng ngực Tiêu Thần chui vào.
“Con bé này ngủ vậy mà còn có thói quen ôm người khác, thế này thì thảm rồi!”
Tiêu Thần trong lòng cười khổ vài tiếng, nhưng hắn cũng thực sự hơi mệt, cũng lười so đo, từ trong không gian đặc dị lại lấy ra một cái chăn lớn, trùm lên người mình, Hồ Tư Doanh, Hạ Sương ba người, đơn giản chỉ đắp một cái chăn lớn cùng ngủ, chỉ là nội dung lại không có phong phú như mọi người nghĩ thôi.
Chỉ là cùng ngủ, mà không có nội dung thực chất.

- A!

- YAA.A.A..!
Mới sớm tinh mơ Tiêu Thần đã bị một tiếng thét chói tai đánh thức, Hồ Tư Doanh ở một bên mở ra đôi mắt đẹp, đang căm tức nhìn mình, hơn nữa trên mặt còn có chút ửng đỏ, bên kia Hạ Sương cũng tỉnh, đang có chút không biết chuyện gì mà nhìn mình và Hồ Tư Doanh hai người.
-Bà cô, ta nói cô lại làm sao nữa, cô, ta...
Tiêu Thần lời còn chưa nói hết, lại đột nhiên cảm giác được trong tay mình đang cầm lấy một thứ gì đó xúc cảm thật tuyệt, mềm mại lại khá co dãn, kéo chăn nhìn vào bên trong thì thấy, thì ra tay phải của mình không biết khi nào thì cầm cái chỗ nhô lên bên phải của Tiểu ma nữ.
-Ha hả, ngại quá, hôm qua cô quá chủ động rồi, ta lại không muốn đả kích cô, liền tùy cô vậy, cô xem xem làm sao xảy ra chuyện như vậy được, thật mà, không hề làm gì cô mà!
Tiêu Thần cười ha hả, đem chăn lại lôi kéo, còn cố ý ở trong tay thêm chút lực, bán cầu mềm mềm kia thật sự khá đàn hồi, tại đây hơi dùng sức, quả thực thay đổi hình dạng, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại hình bán cầu, Tiêu Thần cảm giác thật thoải mái, tâm thần cũng đặc biệt thoải mái, vì thế đắc chí lại ở dưới chăn nhẹ nhàng làm tiếp vài cái.
Tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh là vừa thẹn vừa tức, thẹn là Tiêu Thần súc vật này không ngờ lại tóm lấy chỗ đó của mình, tức là người này lại dám bóp vài cái, xem cái vẻ say mê kia của hắn, bộ dáng dường như rất hưởng thụ, càng khiến người ta vừa thẹn vừa hận chính là, Hạ Sương bên cạnh còn đang ở đây, nếu như bị nàng nhìn thấy, không chừng cho là mình và Tiêu Thần có gì đó.
Nghĩ đến đây, Hồ Tư Doanh cũng không dám động tác quá lớn, đem tay phải vào bên dưới chăn, ra sức đập tay Tiêu Thần, nhưng Tiêu Thần lại hoàn toàn không để ý đến cô, tùy ý cô đập.
-Chị Sương, chị ngủ ngon chứ?
Tiêu Thần trong tay lại nhẹ nhàng xoa vài cái, còn vẻ mặt ôn nhu hỏi Hạ Sương ở đầu bên kia.

Hạ Sương ngây ra một lúc, trên mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng cười nói:
-Ừh, ngủ rất ngon.
Tiêu Thần nhu tình cười, nói:
-Ừhm, vậy là tốt rồi, ta thì sợ các ngươi ngủ không ngon, như vậy trong lòng ta sẽ rất áy náy nha!
Tiêu Thần súc vật này vừa nói, bàn tay to lại không quên nhẹ nhàng xoa, như này chắc đem Tiểu ma nữ xấu hổ chết, loại cảm giác này so với loại liếc mắt đưa tình thuần túy kia hiển nhiên phải kịch liệt hơn nhiều, bởi vì bên cạnh còn có người, bạn lại không dám lớn tiếng hô, không dám lớn tiếng chửi người, có lẽ chính là loại phức tạp này, mới khiến cho Hồ Tư Doanh có một loại cảm giác rất khác thường, rất thoải mái, lại vừa rất tức giận.
-Bà cô, ngủ có ngon không?
Hồ Tư Doanh đang lúc tim như nai nhảy, hoang mang lo sợ, Tiêu Thần lại vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận