Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu


Quả hồng hoa sinh trưởng trên một tảng đá, loại quả này rất kỳ quái không có thân, không có lá chỉ có mỗi quả trơ trọi, kích cỡ của nó chỉ bằng trái bóng bàn. Hiện giờ, chỗ của Dainel cách chỗ Tiêu Thần khoảng ba trăm mét theo phương vị vuông góc, trước mắt là một động phủ hình tròn.
Trong mấy khe đá tít trên cao của động phủ mọc ra hai quả hồng hoa, hồng hoa phát ra những hào quang ngân sắc như ánh đèn rọi chiếu làm sáng cả động phủ. Trong động phủ rất đơn sơ, mặt đất vô cùng bằng phẳng do được tạo bởi một khối đá lớn ngay ngắn, ở chính giữa đặt một phiến đá dày vuông với diện tích một mét vuông.
-Lão đại, lần này chúng ta phát tài to rồi, hai quả hồng hoa bự như thế này, có thể luyện được bao nhiêu là viên hoàn dương đan đấy!
Bay giữa động phủ, Daniel vui sướng tột đỉnh nhìn hai quả hồng hoa trên không, con ngươi thèm muốn như sắp rơi ra.
Căn cứ theo mục luyện đan trong cuốn bí điển thì quả hồng hoa được chia làm ba loại, loại bé nhất chỉ bằng một nửa quả trưởng thành như hạt đậu tằm, loại trung bình có đường kính khoảng ba centimet, còn loại hồng hoa cao cấp thì đường kính trên năm centimet. Hai quả hồng hoa mà Daniel thấy có đường kính đạt đến khoảng tám centimet, chắc chắn hai quả hồng hoa này là loại thượng hạng rồi. Một quả hồng hoa thuộc loại bé nhất cũng đã luyện được tám viên hoàn dương đan, còn đây lại là hai quả hồng hoa cao cấp, chí ít cũng có thể làm ra bốn năm mươi viên Hoàn dương đan rồi.
Một viên Hoàn dương đan chính là một mạng sống, bốn năm mươi viên xem ra cũng đủ cải tử hoàn sinh bốn năm mươi lần rồi, cho dù là địa phủ thì cũng dám đi một lần! Chỉ sợ rằng các đại thần vũ trụ biết được bảo bối này sẽ tìm đến trái đất cướp đi trắng trợn mất thôi.

Hiện giờ, Tiêu Thần vẫn đứng trên miệng động, tuy hắn chưa nhìn tận mắt thấy hình dáng kích thước của quả hồng hoa song nghe qua ngữ khí Daniel kể thì biết rằng đúng là lần này đã đào được một bảo khố rồi, cái động núi này đúng là một đại bảo khố. Hơn nữa theo như Daniel nói thì phía sau động phủ có một cách cửa, đằng sau nó chắc chắn vẫn còn thứ gì đó đặc biệt, khả năng sẽ còn quý hiếm hơn quả hồng hoa ý chứ.
Tiêu Thần dùng ý niệm truyền âm tới Daniel:
-Ngươi đừng hái quả hồng hoa đó vội, cứ đi qua cánh cửa xem tiếp đi, nhớ đừng đi quá một trăm mét nữa nhé.
Chẳng biết tại sao, phía dưới càng nhiều bảo bối thì lại càng khiến Tiêu Thần bất an, cẩn thẩn một chút vẫn tốt hơn. Cái động này đâu đâu cũng kì quái, đâu đâu cũng có bảo bối, thật sự là khiến người ta thiếu tự tin.
-Dạ, lão đại ở đó mà nghe thấy tiếng kêu lớn của em thì lập tức dùng tâm trí thu em về nhé, mong không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, Daniel không quá lo lắng, bởi vì dù sao gã cũng chỉ là một ý thức thể, dưới đó mà có pháp trận hay quái thú gì thì chỉ cần Tiêu Thần dùng ý niệm thu hồi về thì gã sẽ tự nhiên quay về đan điền Tiêu Thần ngay tức thì. Daniel mong chờ những thứ đằng sau cánh cửa kia, suốt lối đi đâu đâu cũng có bảo bối, chẳng lẽ trong đó là cái thứ gì nghịch thiên hay sao? Daniel cố kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng bay đến trước cánh cửa này, cánh cửa cao hơn hai mét, rộng hơn một mét, toàn bộ cánh cửa đều được làm từ ngọc thạch. Daniel cố dùng sức mạnh ý niệm đẩy cánh cửa ra song nó chẳng nhúc nhích gì, không những không đẩy ra được mà lúc đẩy gã còn mơ hồ cảm thấy có một luồng khí đằng sau cửa đang đối chọi, khiến tâm thần Daniel không khỏi chấn động cả kinh.
-Lão đại ơi, cái cửa ngọc này không đẩy được đâu!
Daniel có chút không cam lòng truyền âm cho Tiêu Thần, vừa mới thử dùng cầm long chân khí để đẩy cánh cửa mà vẫn không được thậm chí còn chẳng nhúc nhich tý nào.
Tiêu Thần ở ngoài động cau mày hỏi:
-Ngươi nói là một cánh cửa bằng ngọc à?
Khi nãy Daniel miêu tả với Tiêu Thần chỉ nói trong động phủ hình tròn có cánh cửa chứ chưa hề nhắc tới nó làm bằng ngọc. Ngọc là một sản phẩm cao cấp còn đáng tiền hơn cả vàng ròng, cả cánh cửa đều làm từ ngọc, như vậy thật không biết nó đáng giá bao nhiêu nữa.

-Đúng ạ, cái ngọc môn này nặng vãi, xem ra cũng mấy tấn đấy, hơn nữa phía sau còn có một luồng khí cổ quái chống đỡ, muốn đẩy ra khó lắm ạ!
Daniel thở dài, gã không còn tiếp túc dùng Cầm long chân khí để đẩy cánh cửa nữa mà xem xét kỹ lưỡng tìm kiếm bên trên xem có cơ quan gì không song chẳng thấy cái nào.
-Mẹ kiếp, không thể nào! Ngọc mấy tấn á? Một khối ngọc làm thành cửa hay là nhiều miếng vá lên?
Tiêu Thần trống ngực đập dồn dập, nếu là ngọc thì một gam cũng phải đáng giá mấy nghìn thậm chí đến cả vạn, cái thứ này lại nặng đến mấy tấn, vậy rất đáng tiền đây!
Cũng không thể trách tên súc vật Tiêu Thần tham lam được, hiện giờ hắn xem ra vẫn chỉ là một kẻ nghèo khốn, sau này còn phải nuôi một đống vợ nữa, nếu không có tiền thì làm sao cho thể được. Mấy thứ bảo bối dược thảo chế luyện gì đó, rốt cuộc cũng chỉ là nguyên liệu, muốn chế luyện thành phẩm thì giờ Tiêu Thần cũng không có khả năng, nhưng ngọc là thứ thực dụng, không có tiền thì cắt mấy miếng ra đổi, thật sự không tồi chút nào.
Trái lại, đối với Daniel ngọc chẳng có gì đặc biệt, ngọc không được coi là nguyên liệu quý hiếm, trong mắt các chiến binh vũ trụ thì một khối ngọc một trăm tấn cũng chẳng bằng một cái Ma âm gai, quan sát cái cửa một lát, Daniel truyền âm cho Tiêu Thần:
-Cái ngọc môn này nhất định là cắt nguyên khối rồi, màu sắc xem ra cũng đã tương đối lâu năm ít nhất cũng mấy nghìn năm rồi, có điều cái cửa này phẳng lì đến kì quái, một bút tích cũng không có, thậm chí trong động phủ hình tròn cũng không có lấy một trận pháp, cổ quái, quá cổ quái...
Tiêu Thần đứng ở miệng động, bỗng cười lớn kêu:

-Phát tài rồi, ha ha, lại phát tài rồi!
Tiêu Thần thầm nghĩ, lần này Tiêu đại gia ta đúng là phát tài to rồi, một khối ngọc nguyên khối, một khối ngọc nặng mấy tấn, trời ơi cái thứ này đáng giá bao nhiêu tiền đấy! Thậm chí Tiêu Thần còn chưa từng nghe trên trái đất có khối ngọc nào nặng mấy tấn, càng chưa từng thấy người ta nhắc đến một ngọc môn có niên đại mấy nghìn măm.
“Nếu mang cái thứ này mà đi đấu giá có lẽ trấn động thế giới mất, chỉ sợ không đáng một trăm tỷ, thì cũng đáng mấy chục tỷ! Coi như không đến thì cũng có thể đáng vài tỷ, như vậy ông đây cũng không phải vất vả như vậy nữa, có vài tỷ cũng đủ nuôi các bà vợ trong hậu cung rồi! Xem ra nền tảng kinh tế đại hậu cung của ta cũng kha khá rồi, sau đó là lần lượt đè ngửa bọn họ ra đưa vào hậu cung là xong rồi, he he...”
Tiêu Thần thầm tự sướng trong lòng, rồi truyền âm nói với Daniel:
-Daniel, ngươi cứ lên trên này trước đi, chúng ta bàn bạc một chút tìm cách xuống như thế nào, ta cũng muốn xuống xem ra sao.
Mười phút sau, Daniel từ đáy động bay lên, quay trở lại đan điền Tiêu Thần, Tiêu Thần cũng không vội xuống cái động, mà tìm một tảng đá lớn bịt cửa động lại. Bản thân hắn thì ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn đó cùng Daniel bàn bạc một hồi tìm kế sách đi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận