Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu


-Cái động này thật sự là kì quái, lát nữa chúng ta cứ thu gom mấy bảo bối trong lối đi đã, còn về cái tường tinh thiết đó ta thấy cứ nên để đó đã, đợi sau này tình hình ở đảo Điêu Ngư này bình ổn mới dùng thuốc nổ cho nổ toàn bộ chỗ tinh thiết đó mới đem đi.
-Hai quả hồng hoa đó bắt buộc phải cho vào hộp ngọc âm nhu mới có thể giữ gìn công hiệu của nó, may mà trong không gian đặc dị có một hộp ngọc để đặt hai quả hồng hoa đó vào. Cuối cùng về ngọc môn, nếu như mở không nổi thì cứ để nó yên đó, sau này sức mạnh tăng, luyện đến tầng thứ chín, thì sẽ tự tay phá tung ra. À nhầm nhầm, cái ngọc môn đó không thể phá tung được, mà ta phải đem nó đi đấu giá đổi lấy tiền tiêu chứ!
-Đợi lúc xuống nếu xuất hiện tình hình khác lạ, Daniel ngươi phải giăng tấm lưới ngọc lam bịt kín đường đấy, chúng ta có thể lập tức chạy trốn lên trên, ngoài ra Cầm long chân khí dùng ít đi vẫn là tốt hơn, mục đích chuyến này chúng ta xuống dưới là thu bảo bối trên đường thôi, còn về cái khác sau này tính sau!
...
Ngồi trên tảng đá lớn lấp cửa động, Tiêu Thần và Daniel bàn nhau gần một tiếng mới đưa ra được một phương án họ cho rằng là khả thi.
Tiêu Thần nhấc tảng đá ra khỏi cửa động, rồi từ trong không gian đặc dị lấy ra một sợi dây thừng chắc chắn, cố định một đầu vào tàng đá bên trên rồi mới từ từ leo xuống động.
Năm phút sau, Tiêu Thần đã xuống đến khúc rẽ đầu tiên cách cửa động trăm mét, từ chỗ này rẽ sang trái là lối đi ngang đầu tiên cũng dài trăm mét, hắn rút ra một con dao bắt đầu phạt Mã hoa đằng mọc ven lối đi.

Ven lối đi dài trăm mét này đều phủ toàn Mã hoa đằng xanh tươi, song trên thực tế ở đây nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn cây Mã hóa đằng, loại Mã hoa đằng này sinh trưởng rất chậm, mỗi năm dài ra mấy mét đã là kinh lắm rồi, giống với mấy cây Mã hóa đằng Tiêu Thần đang thu lượm, mỗi cây dài tới mấy nghìn mét. Mấy cây Mã hóa đằng này chắc chắn là loại đằng cao cấp, cho nên nói Tiêu Thần chúng ta đúng là quá may mắn, Mã hóa đằng cực kỳ dai và cứng, tuy Tiêu Thần đã dùng con dao thép cực sắc bén để chặt song cũng tốn không ít sức lực và thời gian.
Tiêu tốn khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiêu Thần cũng chặt hết số Mã hóa đằng trong lối dẫn ngang thành mấy đoạn rồi nhét chúng vào không gian đặc dị của mình, chặt xong số đó hắn ngồi giữa lối đi nghỉ khoảng mấy phút rồi mới leo xuống tiếp.
Đây là một lối dẫn dựng thẳng đứng cũng chính là lối có Tinh thiết, Tiêu Thần chỉ có thể dùng Cầm long chân khí để trượt xuống, bởi vì bốn phía tường toàn là Tinh thiết thực sự là trơn bóng, không hề có điểm tựa gì cả. Cũng may lối dẫn này chỉ có hai chục mét, hai phút sau Tiêu Thần xuống khúc rẽ tiếp theo.
...
Cứ bận rộn khoảng hơn bốn tiếng, Tiêu Thần mới hổn hà hổn hển tới trước động phủ hình tròn, tất cả bảo bối trên các lối đi trước đó đều bị hắn vét sạch, chỉ có mỗi Tinh khiết nguyên khối thì không có cách nào lấy đi được.
Trên đỉnh động phủ mọc hai quả hồng hoa, Tiêu Thần dù chưa từng ăn loại quả này nhưng cũng đoán được nó quý đến mức nào. Bởi vì khi hắn chỉ mới hít mùi hương mà quả hồng hoa bay ra thì tâm hồn đã có cảm giác khoan khoái, nguyên thần như sắp xuất khiếu.
-Thứ này đúng là bảo bối, ha ha, hai quả này có thể luyện ra mấy chục viên Hoàn dương đan rồi, sướng vãi!
Tiêu Thần kiềm chế sự vui sướng trong lòng, ngồi lên mặt đất bằng phẳng giữa động phủ dưỡng thần hồi phục thể lực, Daniel thì nhân lúc Tiêu Thần nghỉ ngơi lại bay đến trước cánh cửa ngọc đó, gã không cam lòng lại ngẫm nghĩ nghiên cứu xem xem trên cánh cửa đó có cơ quan nào không.
...
Trong chiếc lều ở Bắc Tiểu đảo, lúc này giữa đỉnh lều treo một chiếc đèn pin ánh sáng yếu ớt, người phụ nữ bị thương đang ngủ còn Hồ Tư Doanh và Hạ Sương cũng đắp chăn nằm.
-Tiêu Thần rốt cục cậu đang làm cái trò gì vậy! Không phải toi rồi chứ? Muộn thế này mà vẫn chưa về!
Hồ Tư Doanh nằm nghiêng, trong lòng cứ lẩm bẩm, lúc này đã hơn mười hai giờ đêm rồi mà Tiêu Thần vẫn chưa về, khiến nàng không khỏi lo lắng.
-Hắn toi cũng tốt, ngày mai mình và chị Hạ Sương sẽ quay về, không thể ở cái chỗ quái quỷ này được nữa.

Hồ Tư Doanh tự dằn vặt bản thân, trở mình liên tục không ngủ được. Không biết vì sao nữa, nàng cứ nhắm mắt thì lại có một cảm giác là lạ, dường như Tiêu Thần đang nằm ngủ cạnh mình, đôi tay to khỏe đầy ma lực đó đang ức hiếp đỉnh tuyết phong của mình.
Nghĩ tới việc này, Hồ Tư Doanh xấu hổ đến nóng cả mặt, vốn dĩ đã không tài nào ngủ được.
Không chỉ có Hồ Tư Doanh không ngủ được, mà Hạ Sương nằm bên cũng chằn chọc. Nàng đã hơi có chút tình cảm dành cho Tiêu Thần, hơn nữa hai người phụ nữ giữa hoang đảo vốn không thể sinh tồn được, bọn họ đã coi Tiêu Thần như là chỗ dựa lòng. Tiêu Thần đi lúc hơn bảy giờ tối, giờ đã là hơn mười hai giờ, một chút tin tức về hắn cũng không, trong lúc đó nàng và Hồ Tư Doanh đã dùng tai nghe mini mà Tiêu Thần đưa liên lạc cho Tiêu Thần, giục hắn mau quay về, nhưng chẳng có tăm hơi gì. Đúng là cái tai nghe chết tiệt này, chỉ có các cô mới gọi được cho Tiêu Thần còn ngược lại không thể nghe được tín hiệu, gọi điện thoại cho Tiêu Thần thì càng không được bởi vì đang ngoài vùng phủ sóng.
-Tiêu Thần không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hạ Sương trong lòng không yên, lại quay người sang phía Hồ Tư Doanh, nhẹ nhẹ vỗ lên vai Hồ Tư Doanh, Hồ Tư Doanh xoay mình lại, rồi nàng khẽ hỏi:
-Chị Hạ Sương, chị cũng không ngủ được à?
Hạ Sương gật gật đầu, nàng nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Hạ Sương, vội hỏi:
-Tư Doanh, em làm sao thế? Sao mặt lại đỏ như vậy, em ốm à?
Sáng nay khuôn mặt Hồ Tư Doanh cũng đỏ như vậy, giờ lại thấy nàng như thế, Hạ Sương hơi lo lắng, cô gái bé bỏng này không phải là bị ốm chứ? Phải làm gì mới được đây?
-Không, không sao đâu ạ, chỉ hơi buồn chút thôi ạ

Hồ Tư Doanh vội xua tay nói, trong lòng thầm kêu khổ, cũng tại cái đồ chết dẫm Tiêu Thần dám ức hiếp mình, mới khiến mình nghĩ lung tung, không được, lần sau có cơ hội mình nhất định sẽ mách Cao Thi Nhu, để Cao Thi Nhu biết bộ mặt thật của hắn ta, tốt nhất là tự chia tay hắn! Hừ hừ!
Hồ Tư Doanh vội đổi chủ đề hỏi:
-Đúng rồi, chị Hạ Sương này, không phải chị đang lo lắng cho đồ khốn Tiêu Thần mới không ngủ được đấy chứ?
Hạ Sương lần này cũng không giấu diếm gì, thành thực gật gật đầu, lo lắng nói:
-Ừ, Tiểu Thần đã đi năm tiếng rồi mà chúng ta vẫn không nhận được tin gì của cậu ta, mong là không có chuyện gì xảy ra!
-Chị Hạ Sương yên tâm đi, cái người đó tuy xấu xa nhưng mạng lớn lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chị em ta không phải thấy bản lĩnh của hắn rồi sao, cứ như có ma thuật ý, chắc chắn không có chuyện gì đâu mà!
Hồ Tư Doanh mỉm cười an ủi Hạ Sương, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Sương, hai người khe khẽ trò chuyện không nghĩ tới cái chuyện xấu hổ đó nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận