- Vù...
Ngay khi Tiêu Thần ra chân gã vệ sĩ Ấn Độ A Tam kia cũng ra tay. Một tay gã chống xuống thân xe, một chân quét thẳng về phía Tiêu Thần đầy lực lượng.
Gã vệ sĩ Ấn Độ này cũng không tầm thường.
Cảm nhận được lực lượng của gã vệ sĩ A Tam, Tiêu Thần cũng có chút hứng thú. Hắn thu hồi chân đang giẫm lên bụng gã đàn ông trung niên, đưa lên đón đỡ chân của đối phương. Chân hai bên như hai cây thép đụng nhau phát ra tiếng kêu rầm rầm.
Chỉ đụng độ vài chiêu gã Ấn Độ đã nhíu mày. Người thanh niên trước mặt còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng quyền cước kinh người, vài lần va chạm không ngờ chân gã đã tê rần. Trái lại đối phương mặt không biến sắc còn đang tươi cười nhìn gã. Nhìn lại một bên thấy ông chủ vì truy đuổi đàn bà cuối cùng cũng đụng phải tấm sắt.
- Sao thế. Tiểu A Tam. Còn không dập đầu mấy cái trước Tiêu đại gia. Định đợi tao thu thập mày sao?
Tiêu Thần cười ha hả nói. Nghĩ quốc gia tên A Tam này thường xuyên gây hấn tại biên giới Tiêu Thần vô cùng khó chịu, hôm nay Tiêu đại gia nhất định sẽ dọn dẹp hết.
Gã vệ sĩ Ấn Độ xem chừng hiểu tiếng Hoa Hạ bởi thế nghe Tiêu Thần nói cũng khơi dậy máu nóng trong người. Hai tay nắm thành quyền mạnh mẽ vọt tới. Nhất thời hai người đối quyền chan chát, phải mất một lát trận chiến mới kết thúc. Kết quả đương nhiên rất rõ ràng. Tiêu Thần vỗ vỗ tay, kế đó kéo bàn tay nhỏ bé của Uông đại tiểu thư làm tư thế bye bye 2 chủ tớ, đắc ý đi vào tiểu khu.
Mười mất phút sau trên đường cái vắng bóng người qua lại có một vị đại thúc tội nghiệp hộc máu bên cạnh chiếc BMW, một người mặt mũi xưng vù đến mẹ gã cũng không nhận ra A Tam đang gian nan đỡ vị đại thúc kia vào xe. Kế đó chiếc xe phóng nhanh khỏi tiểu khu Cảnh Dương.
- Oa. Tiêu Thần không ngờ công phu của cậu lợi hại như vậy? Có phải trước đây đã học ở Thiếu Lâm Tự rồi không? Hay là trong Hoàng cung tịnh thân? Chẳng lẽ là nữ sát thủ mặt lạnh dạy...
Vừa mới tiến vào cửa cái miệng nhỏ nhắn của Uông Tiểu Kỳ không ngừng oa oa, đồng thời kéo tay Tiêu Thần không ngớt hỏi. Cảm giác Tiêu Thần là động vật quý hiếm mới được phát hiện.
- Tôi nói này bà cô. Miệng của cô để lại chút đức được không? Cái gì gọi là tịnh thân? Tiêu đại gia tôi chính là trải qua trăm ngàn khổ luyện mới có được kim cô bổng làm thiên địa biến sắc, kình thiên nhất trụ. Nếu cô không tin đại gia tôi hiện tại lột quần chíp cho cô xem rõ.
Tranh luận với Uông đại tiểu thư, Tiêu Thần nào có ngại ngùng, hắn làm bộ trực tiếp hành động dọa Uông Tiểu Kỳ vội vã bỏ chạy vào phòng nàng.
- Cậu chính là tên lưu manh vô lại. Dì Uông này thật sự đau khổ khi có người cháu như vậy...
Vừa vào phòng Uông Tiểu Kỳ đã vội ngẩng cái đầu nhỏ mắng Tiêu Thần một câu.
- Ài... Thật sự thời thế thay đổi rồi. Sao có thể sống chung với ma nữ như vậy. Tốt xấu đại gia tôi cũng cứu sống cô một mạng, đã không ôm hôn hay hiến thân cảm tạ lại bỏ mặc tôi thương tích đầy người.
Tiêu Thần ngửa đầu thở dài, có chút tức giận mở tủ lạnh lấy chai nước bắt đầu uống.
Ngồi trên salon mở ti vi Tiêu Thần chỉnh tới kênh thể thao. Kênh này đang phát trận bóng giữa hai đội TJ và BJ, trên màn hình thời lượng trận đấu hiển thị đã qua phút 92, thời gian kết thúc cũng đã gần tới.
- Đám cầu thủ này đúng như thái giám dạo thanh lâu.
Tiêu Thần không khỏi thở dài, hai bên công thủ bình thường, không có lấy một thủ lĩnh dẫn dắt tấn công, hai mươi mấy gã gia súc chạy tới chạy lui vẫn không thể ghi bàn. Còn có hơn nửa là đám học sinh tiểu học hò hét trợ uy, xem ra đây là trận đấu miễn phí gần trường học.
- Ha ha...Cháu lớn. Câu này của cháu rất kinh điển.
Uông Tiểu Kỳ không biết từ lúc nào đã đổi sang mặc bộ váy màu xanh, hiện ra trong phòng khách. Nàng mới nghe câu nói của Tiêu Thần không khỏi tán thưởng.
- Sặc. Cô biết câu này còn có vế sau không?
Tiêu Thần cười hỏi. Đánh giá qua một chút, mới không gặp ba ngày hình như Uông Tiểu Kỳ gầy đi đôi chút, xem ra áp lực từ phía bố mẹ cô là không nhỏ.
- Vế sau thế nào?
Uông Tiểu Kỳ ngồi bên cạnh Tiêu Thần xem nốt trận bóng chỉ còn một phút bù giờ này.
- Không người nào có thể bắn.
Tiêu Thần cười nói. Uông Tiểu Kỳ nghe xong cười lớn:
- Cầu thủ đá bóng đúng như đám thái giám dạo thanh lâu, không người nào có thể bắn...
- Ha ha...Cháu lớn thật là tài.
Uông Tiểu Kỳ ôm bụng phá lên cười, đột nhiên tiến tới hôn lên mặt Tiêu Thần vài cái:
- Dì Uông của cháu hôm nay rất cao hứng, đây là phần thưởng của cháu.
- Sặc. Mặt tôi bị cô chiếm dụng..
Tiêu Thần vỗ vỗ mặt, nhìn lại Uông Tiểu Kỳ bên cạnh đang nhìn hắn đầy ẩn ý. Không ổn, cô nàng này không muốn xuất chiêu hại bổn đại gia chứ.
- Ha ha. Vừa rồi phần thưởng lớn như vậy là vì dì sắp giao cho cháu một nhiệm vụ lớn.
Uông Tiểu Kỳ nhếch mép bắt chéo chân mà không biết rằng Tiêu Thần vừa rồi đã thấy được vài sợi tổng hợp từ chiếc quần trong của cô.
- Nhiệm vụ gì?
Tiêu Thần có chút bất an. Cô nàng này cho tới giờ chưa mang lại chuyện gì tốt cho hắn, ngược lại mang tới không ít phiền phức.
- Là thế này. Bố mẹ dì vẫn buộc dì phải lấy chồng. Cháu cũng biết rồi, dì Uông rất ưu tú. Bố mẹ dì muốn kiếm người bắt dì kết hôn cho dù diện mạo như Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu, Trịnh Y Kiện nhưng nhân phẩm người này kém như Thành Quan Hi sao có thể xứng với dì. Lần này để cháu giả làm bạn trai dì. Thế nào? Đây là một nhiệm vụ tốt?
Uông Tiểu Kỳ nhìn Tiêu Thần hai ngón tay đã chuẩn bị đưa lên hông hắn. Chỉ cần Tiêu Thần nói không đảm bảo nàng sẽ ra tay.
- Giả mạo bạn trai cô? Không được. Sao có thể có tình tiết giả như vậy?
Tiêu Thần vừa muốn đứng dậy chạy trốn đã bị Uông Tiểu Kỳ nhéo chặt hông đành ngoan ngoãn ngồi xuống.