Khu Lệ Dương nằm tại ngoại thành xa xôi của Lĩnh Hải. Tuy có đường cao tốc ngang qua nhưng những tuyến đường trực tiếp dẫn tới đó khó thông suốt do gặp phải núi cao xung quanh.
Gần một giờ sau chiếc taxi mới xuất hiện trên đường lớn dẫn vào khu Lệ Dương. Vừa mới dừng xe Tiêu Thần lập tức cảm thấy có chút choáng váng. Một ngọn núi nguy nga xuất hiện trước mặt hắn kế đó là một loạt dãy nhà hai tầng cùng hơn trăm ngôi nhà một tầng trải dài dưới chân núi. Nhìn trên ban công các ngôi nhà phát hiện đa phần là quần áo phụ nữ, áo ngực, số lượng không sao đếm xuể.
Hơn mười bác gái ăn mặc diêm dúa tay cầm khăn hoa đứng trước các căn nhà vẫy khách. Bọn họ thấy Tiêu Thần vừa bước xuống taxi lập tức tiếp cận:
- Ôi. Không ngờ là hai anh chàng đẹp trai. Kỹ thuật chỗ chị là tốt nhất. Cùng đi với chị nào.
- Bà cô. Miệng dưới như cái thùng nước còn dám nói kỹ thuật tót. Vừa thấy đã muốn ói còn ăn uống gì. Hai thanh niên. Theo chị đi, chỗ chị là tốt nhất.
- Cùng chị đi nào. Da chị rất tuyệt, trắng như da em bé...
....
Hai người Tiêu Thần vừa mới xuống xe đã bị hơn mười bác gái không chút khách khsi vây lấy. Người lái xe trung niên không khỏi sợ hãi vội vàng quay đầu rời đi.
- Khụ khụ. Tôi nói này các bà cô. Các người không cần kích động như vậy.
Tiêu Thần lúc này mới cảm giác được sự khủng bố, trận địa đồ sộ như vậy nếu để tiểu huynh đệ của mình bị đám gái già này tóm được nhất định sẽ không còn dám ngẩng lên nữa.
- Đại ca. Cứu em.
Ôn Thông bên cạnh đã không chịu nổi, bị một bác gái kéo về hướng quán của cô.
Thấy điều này Tiêu Thần càng hoảng sợ hơn. Thân thể bác gái kia so với hắn thấp hơn một chút nhưng so với Ôn Thông cao hơn hẳn. Xem qua người này trọng lượng cũng phải 85kg, trên người mặc một bộ quần áo tơ tằm đỏ nhạt mà nếu trút nó xuống hai trái dưa kia rơi ra xác thực kinh người. Trước mặt bác gái này Ôn Thông tự như chú gà nhỏ bị mang đi, không hề có lực chống đỡ. Thấy bác gái kéo Ôn Thông những người khác không dám cướp đoạt mới ở đây co kéo với Tiêu Thần.
- Tất cả dừng lại. Trên người tôi không mang theo tiền.
Tiêu Thần hô lớn. Hai tay đồng thời lật túi quần rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
- Dừng. Thằng nhóc này thật không có lương tâm. Tới đây mà không có tiền thì tới làm gì?
- Thật khó chịu. Còn cho rằng ở đây miễn phí sao?
- Cút đi. Thiên đường Lệ Dương không chào đón các người.
"..."
Vừa thấy trên người Tiêu Thần không có tiền đám bác gái nhất loạt thốt lên những câu độc địa nhất. Sau khi mắng xong bọn họ cũng tản ra tiếp tục chờ đợi bên đường. Khi có vài chiếc xe tải dừng lại, công việc của họ lại tiếp tục.
- Đệch. Lĩnh Hải sao lại có địa phương thế này?
Thấy nhóm bác gái rốt cuộc cũng buông tha, Tiêu Thần lúc này mới thở phài nhẹ nhõng. Hắn đưa bàn tay nhét trở lại túi quần.
Ha hả. Tiêu đại gia tôi là người đi đâu không mang theo ít tiền phòng thân sao?
Xoa xoa mò hôi lạnh trên trán, Tiêu Thần vội vàng chạy về phía Ôn Thông.
- Bà chị. Xin đợi chút.
Mắt thấy Ôn mập mạp sắp rơi vào tay bác gái Tiêu Thần vội vã đuổi theo.
- Đại ca. Mau cứu em. Em không muốn chết sớm.
Thấy Tiêu Thần đuổi theo Ôn Thông cảm thấy hy vọng xuất hiện trước mắt. Nếu bị bác gái này cỡi lên, e rằng bản thân gã sẽ chết tại chỗ.
- Sao? Cậu nhóc có chuyện gì?
Bác gái tràn ngập địch ý nhìn Tiêu Thần đang đuổi theo. Khách hàng vất vả lắm mới tới tay, thằng nhóc này muốn đoạt lại? Nắm tay của bà còn chưa mềm đâu.
- Ha ha..Bà chị. Ánh mắt rất tốt. Em đúng là có việc cần chị giúp.
Tiêu Thần tiến tới nhét hai tờ bạc vào trong tay bác gái.
Bác gái thấy được tiền boa mặt mũi lập tức hớn hở, đẩy Ôn Thông qua một bên, tiến tới muốn ôm Tiêu Thần.
Ài. Không ngờ cậu nhóc này mới là ông chủ. Thật tinh mắt, đối phương có cái mình cần.
- Dừng. Bà chị đừng hiểu lầm. Em muốn chị mang em tới một nơi...
Thấy bác gái muốn nhào tới mình, Tiêu Thần không khỏi có chút biểu hiện giống như con mồi bị sư tử tấn công.
- Tìm nơi nào?
Bác gái nhíu mày có chút không vui. Không ngờ được thằng nhóc này lại nhờ mình tìm địa chỉ mà không phải làm việc kia.
- Đúng. Số 335 khu Lệ Dương là ở đâu?
Tiêu Thần thấy bác gái nhíu mày vội vàng nhét tiếp hai tờ tiền vào tay đối phương.
Các ngôi nhà hai tầng tại khu Lệ Dương này giống nhau như đúc, hơn nữa trước mỗi ngôi nhà không đề biển số bởi thế muốn tìm tới số 335 thật sự là việc khó. Chu Tử Y hiện tại đang gặp tình huống nguy hiểm, nếu không nhờ người quen khu vực này, thật sự có chút phiền phức.
- A. Cậu muốn tìm nhà thôi sao? Cậu tìm đúng người rồi. Chị quen thuộc nơi này nhất. Số 335 phải không? Để chị mang cậu đi.
Nhận được hai trăm đồng tiền boa bác gái vui mừng ra mặt. Không thể tưởng tượng chỉ nói vài câu đã nhận được bốn trăm đồng tiền boa. Số tiền này tương đương thu nhập 3,4 ngày rồi, hôm nay quả là vận đỏ gõ cửa.
- Vậy làm phiền bà chị.
Tiêu Thần cười nói, lại móc thêm một tờ tiền nhét vào tay bác gái.
- Cảm phiền mau chóng dẫn chúng tôi đi, chúng tôi có việc gấp.
- Được rồi. Ba phút sẽ tới nơi.
Bác gái to béo cười tới mắt híp thành một đường, vội vàng dẫn Tiêu Thần tới số nhà 335.
***
Bác gái to béo làm việc hiệu suất rất cao, sau 3 phút hai người Tiêu Thần đã đứng trước một ngôi nhà hai tầng dưới chân núi Lệ Dương. Ngôi nhà trước mặt bên ngoài khá giống với những ngôi nhà hai tầng khác, chỉ là phía trước còn có vài tấm ván gỗ, trên ván gỗ dọc ngang mạng nhện xem ra không có ai ở. Biển số ngôi nhà dường như cũng bị ai đó dùng đá cào xước, chỉ lờ mờ vài dòng.
Nhà 335 khu Lệ Dương.
- Đại ca. Anh phải cứu người bên trong?
Ôn Thông có chút buồn bực nhìn ngôi nhà trước mặt.
- Em thấy ngôi nhà này không có ai ở. Phía trước nhiều mạng nhện, trên tường toàn phân chim. Đừng nói là người, ngay cả cỏ cây cũng không mọc.
- Nói nhảm ít đi.
Tiêu Thần nhíu mày, lặng lẽ thò tay vào túi rút ra vài cây ngân châm. Đồng thời hắn kéo Ôn Thông tới cạnh người nói:
- Bên trong có người. Anh mày cảm nhận được sát khí.
- Không thể nào? Đại ca. Đừng dọa em.
Nghe Tiêu Thần nói Ôn Thông run rẩy, cảm giác như thân thể đột nhiên tăng thêm vài cân:
- Em cảm nhận được tử khí.
- Không sai. Vừa rồi anh nói nhầm, không phải sát khí mà là tử khí.