Cường Đại Chiến Y


Sau khi Giang Cung Tuấn ở thánh địa sau núi của Lạc Tộc tu luyện một khoảng thời gian thì cảnh giới của anh đã từ nhập thánh giai đoạn thứ tám, tăng lên tới nhập thánh giai đoạn thứ chín.

Bây giờ anh chỉ cách pháp cảnh có một bước.

Mà pháp tướng thì Tố Quỳnh đã giúp anh chuẩn bị xong.

Đây là một đạo kiếm khí.

Một đạo kiếm khí không gì địch nổi, một đạo kiếm khí mà cường giả ở thời cổ đã để lại.

Sau khi anh đột phá rời khỏi thánh địa sau núi của Lạc Tộc thì xuất hiện ở chỗ Lạc Tộc sắp xếp.

Đây là sân nhà độc lập.

Vừa đến sân anh đã thấy Đạo Tình và Qủy Hạo tụ chung một chỗ, vừa nói cười vừa trò chuyện.

Đạo Tình mặc áo đạo sĩ, khuôn mặt mập đô đô, dựa vào ghế, hai chân dựng ở trên bàn còn mặt thì đầy lười biếng, nói: “Không mấy ngày nữa chính ngày Lạc Băng mở cuộc tỷ võ cầu hôn, cũng không biết anh Giang có thể xuất quan kịp hay không đây?”
Quỷ Hạo mặc một cái áo khoác rộng lớn ngồi ở bên cạnh, trong miệng ngậm cây cỏ nhỏ, thản nhiên nói: “Đại ca hình như không có hứng thú gì với Lạc Băng”
“Đúng vậy” Đạo Tình nói: Nhưng mà Lạc Băng thật sự không đơn giản mà, nếu không phải như vậy thì tôi cũng sẽ không muốn anh Giang cưới Lạc Băng đâu”
Nghe vậy, Quỷ Hạo hứng thú, nhích lại gần mà hỏi: “Em nghe nói, Lạc Tộc không đơn giản.

Mặc dù Ma giới chỉ có tộc Địa Minh và tộc.

Thiên Minh nhưng Lạc Tộc lại có địa vị cực lớn ở Ma giới, đã từng có một đoạn lịch sử huy hoàng”
Đạo Tình gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên, lịch sử Lạc Tộc có rất ít người biết, Lạc Tộc đã từng rất đáng sợ.

Cho dù là hiện tại thì đó cũng là sự tồn tại rất kinh khủng, tộc Địa Minh muốn nhanh chóng kết hợp Ma Lặc với Lạc Băng chính là muốn buộc chung một chỗ với Lạc Tộc”
Giang Cung Tuấn đi tới, đúng lúc nghe được những chuyện này.

Không khỏi hỏi: “Lạc Tộc còn có giây phút huy hoàng sao?”
Nghe được âm thanh, Đạo Tình và Quỷ Hạo cũng nhìn về phía Giang Cung Tuấn.

Đạo Tình đứng lên trước.

“ừ”
Giang Cung Tuấn gật đầu, đi tới rồi ngồi xuống.

Quỷ Hạo cũng gọi nói: “Đại ca”
Giang Cung Tuấn hỏi lại lân nữa: “Lạc Tộc rất mạnh sao?”
“Mạnh, rất mạnh”
Nói tới lịch sử Lạc Tộc, Đạo Tình cũng hứng thú, không ngừng nói: “Ma tộc có vô số chủng tộc, ba chủng tộc hiện tại mạnh nhất đó là tộc Địa Minh, tộc Thiên Minh và Lạc Tộc.”
“Có một khoảng thời gian ở thời đại thượng cổ, có một đại đế qua đời ở Lạc Tộc, thực lực của vị tôn đại đế này rất mạnh, đã từng trở thành người đứng đầu và thống trị Ma giới tám chục triệu năm.

Nhưng cuối cùng xuất hiện cái gì đó bất ngờ đã khiến vị cường giả siêu cấp này bỏ mình”
Nghe được cái này, Giang Cung Tuấn hơi ngạc nhiên.

Đại đế, là người tồn tại đứng ở kim tự tháp.

Chủng tộc có thể ra đời đại đế, chắc chẳn không đơn giản.

Đạo Tình nhìn bốn phía, sau khi phát hiện không có ai thì mới nhỏ giọng nói nữa: “Em có nghe thầy em nói qua, cường giả Lạc Tộc ở thời thượng cố đã từng được nửa bộ thuật nguyền rủa.

Nghe nói là đã tu luyện đến trình độ cao nhất dãn đến sự không kỹ càng cho nên lúc này mới rớt xuống”
Thuật nguyền rủa, Giang Cung Tuấn biết.

Lúc anh ở giới nguyên thủy đã từng thấy nanh vuốt của Ma tộc thi triển qua, thật sự rất quỷ dị.

Anh cũng hứng thú với thuật nguyên rủa.

“Vậy thuật nguyền rủa rốt cuộc có lai lịch gì?”
Đạo Tình lắc đầu, nói: “Cái đó thì em không rõ, chỉ biết là thuật nguyền rủa ở thời đại cổ.

Cho dù là ở thời đại cổ thì đó cũng là tuyệt học rất kinh khủng”
“Thuật nguyền rủa đã sớm thất truyền, bây giờ thuật nguyền rủa mà các gia tộc lớn ở Ma tộc lớn nắm giữ cũng không hoàn chỉnh.

Nhưng cho cho dù thuật nguyền rủa không hoàn chỉnh thì cũng có năng lực hủy trời diệt đất”
Đạo Tình nói đến thuật nguyền rủa.

Nhưng anh ta cũng không hiểu rõ về nó mà chỉ là biết sơ qua.

Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều nữa.

“Đúng rồi” Quỷ Hạo hỏi: “Đại ca, chắc anh sắp bước vào pháp cảnh hả?”
“ừ”
Giang Cung Tuấn gật đầu.

Quỷ Hạo hỏi: “Vậy anh xác định pháp tướng chưa?”
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Xác định rồi”
“Là gì thế?” Quỷ Hạo tò mò hỏi.

Đạo Tình chen vào nói: “Pháp tướng của anh Giang chính là kiếm khí mà cường giả siêu cấp ở thời cổ để lại”
“Một đạo kiếm khí?” Quỷ Hạo hơi sửng sốt.

Đạo Tình cười nói: “Cậu cũng đừng xem thường đạo kiếm khí này, mặc dù là một đạo kiếm khí nhưng nó cũng là chìa khóa để tiến vào kiếm mộ”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng hứng thú, hỏi: “Kiếm mộ là gì, cả chìa khóa nữa?”
Đạo Tình giải thích: “Cường giả kiếm đạo thời cổ để lại kiếm đạo chí cao vô thượng ở trong kiếm mộ.

Mà lấy được kiếm khí chính là chìa khóa mấu chốt để tiến vào kiếm mộ, theo hiểu biết của em thì từ thời cổ đến thời cổ thiên đình đến thời đại thượng cổ, người tiến vào kiếm mộ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mỗi một thời đại cũng chỉ có một hoặc hai người tiến vào, nhưng không ai trong số họ có thể hiểu được ngàn từ truyền thừa của kiếm đạo”
Giang Cung Tuấn quái dị nhìn Đạo Tình.

Đạo sĩ mập này, đúng là biết rất nhiều.

Ngay cả những bí mật không muốn người khác biết thì anh ta đều biết.

Anh hiểu sự thần bí của Đạo Tình nên cũng không hỏi nhiều.

Sau đó, Giang Cung Tuấn kiên nhẫn ở lại Lạc Tộc, ngày tháng Lạc Băng mở cuộc tỷ võ cầu hôn càng ngày càng gần, sinh linh xuất hiện ở Lạc Tộc cũng càng ngày càng nhiều.

Trong đó có rất người từ thần giới hạ phàm xuống phàm giới.

Đảo mắt một cái đã tới ngày Lạc Băng mở cuộc tỷ võ cầu hôn.

Một khu vực trống trải ở núi Lạc Thần.

Nơi đây hội tụ sinh linh Lạc Tộc, những sinh linh này đứng thành hai hàng giống như là đang nghênh đón nhân vật gì đó rất quan trọng.

Mà ở phía xa, chính là thiên tài tham gia cuộc tỷ võ cầu hôn của Lạc Băng, có người đến từ phàm giới, tiên giới, cũng có người đến từ thần giới.

Nhìn sơ qua tất cả đều là sinh linh, ước chừng có hơn triệu.

Ngay phía trước.

Lạc Băng đứng bên cạnh người đàn ông trung niên.

Hôm nay, cô mặc quần áo màu trắng, quần áo rất dài kéo trên đất.

Đầu cô đội vòng hoa chân châu, nhan sắc tuyệt đẹp đánh thẳng vào thần kinh của không ít sinh linh.

Người bên cạnh cô là tộc trưởng của Lạc Tộc ở phàm giới, tên là Lạc Phàm.

Giờ phút này, Lạc Phàm nhỏ giọng nói: “Ta mới vừa nhận được tin tức, hôm nay tộc trưởng của thần giới sẽ hạ phàm.

Lạc Băng, con nên cẩn thận một chút, đừng động vào tộc trưởng của thần giới, cậu ta mới là người dẫn đầu thật sự của tộc ta.

Mặc dù ta là tộc trưởng Lạc Tộc ở phàm giới nhưng địa vị của ta rất thấp hèn, đừng nói là thần giới ngay cả tộc nhân của tiên giới hạ phàm, cũng có thể ra lệnh cho ta”
“Vâng”
Lạc Băng khôn khéo gật cái đầu nhỏ.

‘Vào lúc này trên bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng mờ.

Trên ánh sáng đó có không ít sinh linh hình người đang đứng.

Khí tức của những người này đều rất mạnh.


Anh ta mặc trường bào màu đen, dáng dấp không tính là anh tuấn nhưng trên người lại có phong thái vô địch.

“Anh ta là tộc trưởng thật sự của Lạc Tộc, một người gần như đại đế, cường giả siêu cấp giống cấp bậc của chị Tố Quỳnh sao?”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng lấm bẩm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui