- Nằm mơ mới tiện nghi ngươi!
Diệp Vân Khinh hừ một tiếng, thu thập một chút, liền mặc kệ hắn, vội vàng chạy về gian phòng của mình.
Diệp Phi cũng thu dọn bàn của mình một chút, trong nội tâm cũng rất cao hứng, hôm nay chẳng những có thể hiểu rõ tâm ý của Nhị tỷ mà tiểu muội đối với chính mình cũng ôn nhu hơn rất nhiều, trước kia nàng còn chưa từng dọn dẹp sách vở giúp mình, mỗi lần đều bắt mình giúp nàng sắp xếp, tuy rằng hiện tại nàng cũng không giúp mình, nhưng so với trước kia cũng đã tốt hơn rồi.
Trở về gian phòng của mình, Diệp Phi cầm lấy một bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Cởi quần áo xong, Diệp Phi nhìn thân hình cường tráng của mình, thân hình của mình vẫn là rất không tệ, mặc dù không cơ bắp lực lưỡng giống mấy vận động viên thể hình kia, nhưng cũng tuyệt đối không tệ rồi, hơn nữa cơ bụng đều nổi lên tám múi cơ bắp, so với người thường còn ngon chán, chỉ là hắn nghĩ mãi cũng không rõ, vì cái gì thân thể mình cường tráng như vậy, mà lại không có chút sức lực nào đây?
Kỳ thật hắn không biết là thân thể của hắn như vậy, nếu là người khác thì ngay cả sức đứng lên cũng không có đấy, cũng may hắn có một gia thế hiển hách, từ nhỏ vì thân thể của hắn, Liễu Diệc Như tẩm bổ cho hắn không ít, cho dù như vậy, bất quá cũng chỉ có thể làm cho hắn hắn đứng lên đi lại bình thường được mà thôi, cho nên những năm nay hắn một mực kiên trì duy trì huấn luyện cường độ cao, dáng người như thế nào lại kém được?
Ánh mắt Diệp Phi chậm rãi dời xuống, nhìn đến hai chân của mình, nhìn “đồ vật” mềm oặt đó, hôm nay tại tên này, làm xấu mặt mình ở trước mặt đại tỷ, nhịn không được lấy tay vỗ một cái ở phía trên.
Nhớ tới đại tỷ, Diệp Phi không khỏi lại nghĩ tới cái dáng người mê người kia của nàng, trước ngực giống như còn lưu luyến lấy cảm giác mềm mại của nàng, không khỏi có chút ngây dại, bất tri bất giác phía dưới lại có dấu hiệu đứng lên.
Xuất thần một hồi, Diệp Phi mới nhớ tới ngày mai còn phải dậy sớm, vội vàng muốn tắm rửa nhanh nhanh, lại phát hiện chỗ đó của mình vậy mà đã dựng đứng, trong nội tâm có chút tức giận, thứ này làm sao lại không nghe lời như vậy a?
Nhớ tới nội dung trong tiểu thuyết vừa xem ban ngày, Diệp Phi rất muốn thử cảm giác đó như thế nào, có giống như lúc mình dùng tay hay không, tuy nhiên hắn lập tức lại nhớ tới nhắc nhở của đại tỷ, vội vàng nhịn xuống xúc động trong lòng, đúng vậy a, thân thể của mình sẽ không chịu được đấy.
Diệp Phi quyết định không nghĩ tới nó nữa, bắt đầu mở vòi hoa sen tắm rửa, nhưng còn không tắm được một nửa, Diệp Phi đã bị tiếng nói chuyện bên ngoài dọa sợ.
Diệp Vân Khinh tắm xong rất nhanh, đang chuẩn bị đi ngủ chợt thấy một người xông vào phòng ngủ của mình, nàng còn tưởng rằng Diệp Phi lại tới quấy rối, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện lại là tam tỷ Diệp Vân Anh của mình, không khỏi ngơ ngác hỏi:
- Tam tỷ? Ngươi không phải cũng đi học sao? Thế nào lại chạy đến nơi này?
Diệp Vân Anh hiện tại học đại học năm thứ ba, khu trường học cách nơi này rất xa, nàng đã đi học từ ba ngày trước, hôm nay cũng không phải cuối tuần, không biết tại sao nàng đột nhiên đi về.
Diệp Vân Anh cười nói:
- Ta tới thăm ngươi cùng tiểu đệ một chút nha, ta đã lâu không gặp hắn, rất nhớ hắn đấy.
Nói xong liền kéo Diệp Vân Khinh đi đến gian phòng của Diệp Phi.
- Di, tiểu đệ đâu rồi?
Diệp Vân Anh sau khi đi vào lại không thấy bóng dáng Diệp Phi, không khỏi kỳ quái hỏi.
Diệp Vân Khinh có chút không nói được gì, nhìn tam tỷ nói ra:
- Hắn đã không có ở phòng ngủ, vậy nhất định là chưa tắm rửa xong a.
- Tốt lắm, ta vào tìm hắn!
Diệp Vân Anh nói xong đã định chạy tới phòng tắm.
Diệp Vân Khinh vội giữ nàng lại, bất đắc dĩ nói:
- Nhưng hắn đang tắm rửa a.
- Vậy thì sao, trước kia chẳng phải cũng thường cùng nhau tắm còn gì?
Diệp Vân Anh một bộ dáng không sao cả, nói:
- Các ngươi đều là ta nhìn lớn lên đấy, còn sợ ta thấy cái gì nữa?
Thấy tam tỷ vội vã như vậy muốn gặp Diệp Phi, mặc dù biết nàng là bởi vì quá lâu không thấy hắn, nhớ hắn phi thường, nhưng trong lòng Diệp Vân Khinh vẫn có chút không thoải mái, đột nhiên nghĩ đến Diệp Phi “nói xấu” Diệp Vân Anh, liền muốn tố giác hắn, dù sao tam tỷ cũng sẽ không đánh hắn, chỉ coi như hắn nói giỡn rồi, vì vậy hướng Diệp Vân Anh nói:
- Tam tỷ, ngươi biết ca ca vừa rồi nói gì về ngươi không?
- Các ngươi mới vừa nói đến ta?
Diệp Vân Anh dáng vẻ thật cao hứng:
- Ta biết mà, tiểu đệ nhất định rất nhớ ta đấy, không được, hiện tại ta muốn thấy hắn!
Diệp Vân Khinh mặc dù cũng luyện mấy năm công phu nhưng khí lực sao có thể so với đại tỷ lớn hơn nàng bốn tuổi? Lập tức bị nàng kéo đi, cùng một chỗ với nàng tiến đến phòng tắm.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể bắt chước giọng điệu của Diệp Phi, nói:
- Tam tỷ? Nàng giống nữ hài sao?
- Ngươi nói cái gì?
Diệp Vân Anh tức giận quay người trở lại, nhìn chằm chằm vào tiểu muội, nàng vẫn rất tự tin đối với tướng mạo và dáng người của mình, vẫn cho rằng ngoại trừ mụ mụ cùng hai vị tỷ tỷ của mình, bản thân sẽ là mỹ nữ đứng thứ tư thiên hạ, làm sao có thể dễ dàng tha thứ người khác nói mình không giống nữ hài tử?
Diệp Vân Khinh lại càng hoảng sợ, Diệp Vân Anh tuy không đánh Diệp Phi, nhưng thời điểm động thủ với mình sẽ không nhẹ tay đấy, thường xuyên đánh mông đít nhỏ của mình sưng đến mức đau nhức, vội nói:
- Lời này chính là ca ca mới vừa nói đấy, ta chỉ là lặp lại một chút mà thôi.
- Cái gì, tên tiểu tử thúi này dám nói ta như vậy ?
Diệp Vân Anh lập tức bão nổi :
- Không được, ta phải đi thu thập hắn!
Nói xong cũng chẳng quan tâm đến Diệp Vân Khinh nữa, trực tiếp đẩy cửa xông vào phòng tắm.
Diệp Phi nghe các nàng đối thoại, chỉ biết tam tỷ lập tức sẽ xông vào, vội vàng trốn tới góc tường, nhìn nhìn “gia hỏa” của mình vẫn sinh long hoạt hổ, trong tích tắc tam tỷ đẩy cửa vào, vội vàng dùng hai tay che kín.
Diệp Vân Anh kỳ thật cũng chỉ giả vờ tức giận thôi, tuy nàng không thích người khác nói nàng không giống nữ hài tử nhưng nếu người nhà của mình nói vậy thì chẳng sao, nàng sở dĩ vội vã tiến đến chủ yếu vẫn là vì mau chóng nhìn thấy cái tiểu đệ đã xa hai tháng, hơn nữa bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên tắm cùng nhau, cũng không có gì phải cấm kị.
Chứng kiến bộ dáng đau đớn đáng thương đang trốn tránh ở góc tường của Diệp Phi, Diệp Vân Anh không nhịn được bật cười, cái tiểu đệ này cũng quá hài rồi, mình cũng sẽ không đánh hắn thật, như thế nào lại sợ thành cái dạng này? Không khỏi cười nói:
- Được rồi, ta sẽ không giận ngươi! Ngươi làm gì phải sợ tới mức như vậy nha.
Diệp Phi sở dĩ trốn tới góc tường, cũng không phải sợ tam tỷ sẽ đánh hắn, mà là sợ nàng nhìn được cái đồ vật đang căng cứng của mình, hiện tại bị nàng dọa sợ, “vật kia” cũng đã thành thật rồi, nhưng hắn vẫn không bỏ hai tay ra, cười hắc hắc nói:
- Ngươi không tức giận là tốt rồi, ngươi đi ra ngoài trước a, ta tắm xong ngay đây, chúng ta ra bên ngoài trò chuyện.
Diệp Vân Anh cười nói:
- Đi ra ngoài làm gì nha, ta cũng muốn tắm rửa một chút đây, tiện thể ngươi có thể chà xát đấm bóp lưng cho ta.
Nói xong cũng không đợi Diệp Phi đáp ứng, bắt đầu cởi quần áo.