Cuồng Đế

Đạp lên tàn sáng mặt trời lặn, Khuynh Cuồng mang đầy lòng tâm sự mà trở về ngoài dịch quán, điểm nhẹ mũi chân, lặng yên không tiếng động mà vào dịch quán, vừa vào lại phòng, ngoài phòng liền truyền đến tiếng nói, thầm cảm thấy may mắn trở về đúng lúc, vội vàng cởi bộ trang phục nữ nhi, nằm yên ở trên giường.

Diệp Ảnh từ trong phòng Khuynh Cuồng đi ra ngoài, liền thấy Mạc Khuynh Đình đã tới trước mặt, trong lòng thấp thỏm không yên, nếu như bị hắn phát hiện lão đại không ở đây, vậy thì không ổn rồi.

“Tam hoàng tử đã tỉnh chưa?” Mạc Khuynh Đình ôn thuận mà hỏi thăm,còn chưa đợi Diệp Ảnh trả lời, liền đẩy cửa đi vào.

Diệp Ảnh muốn ngăn cũng không kịp, vội vàng theo vào, đợi thấy bóng dáng nằm trên giường, mới yên lòng, không khỏi nghi hoặc: lão đại về từ lúc nào?

“Tam hoàng đệ tỉnh, tam hoàng đệ…” Mạc Khuynh Đình ngồi bên giường, lay gọi Khuynh Cuồng.

Khuynh Cuồng mơ mơ màng màng mở mắt ra, dáng vẻ như bị kinh hãi, đột nhiên ngồi lên, ôm chặt lấy Mạc Khuynh Đình, run rẩy nói: “Nhị hoàng huynh đừng đi, Khuynh Cuồng sợ.” A, hình như hắn bị thương không nhẹ! Cũng đúng, dù phần lớn sát thủ cao cấp của Huyễn Viêm Lâu đã bỏ chạy, nhưng những sát thủ cấp ba, bốn bị để lại cũng không phải dạng hắn có thể đối phó được, có thể sống mà rời đi cũng là nhờ được những cao thủ thị vệ kia bảo vệ.

“Ti… Tam hoàng đệ đừng sợ, nhị hoàng huynh đã giết chết người xấu, sẽ không dọa đến tam hoàng đệ nữa.” Mạc Khuynh Đình trên người còn có vết thương bị ôm một cái, đau đến hít hơi lạnh, lại cố nén mà an ủi, bàn tay vỗ nhẹ vào bờ vai Khuynh Cuồng hận không thể trực tiếp bóp lên cổ nàng.

Ở nơi hắn không thấy được, Khuynh Cuồng tà ác cười cười, ‘không cẩn thận’ mà vừa vặn đặt trên vết thương của Mạc Khuynh Đình, hỏi thăm xác nhận: “Thật vậy sao?”

“Thật… thật sự…” Mạc Khuynh Đình đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, miệng nói không rõ gật đầu, chau mày, dùng sức đẩy Khuynh Cuồng ra, đứng lên, đôi mắt mang theo sự chán ghét và hung ác không chút che dấu, giọng điệu lại ôn thuận trước sau như một: “Nhị hoàng huynh đều nói thật, tốt rồi, Tam hoàng đệ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta có thể lên đường về nước rồi.”

“Thật không, chúng ta có thể lên đường về nước, thật tốt qúa.” Khuynh Cuồng nghe xong “cao hứng” đến nhảy dựng lên, dựa theo lệ cũ trước kia, các quốc gia ít nhất còn phải ở lại Nguyên Đô một thời gian, du ngoạn một phen, nhưng vì chuyện thích khách, khiến cho các quốc gia không có hứng đi chơi, hoàng triều Thiên Nguyên cũng sợ xảy ra thêm sự cố, đương nhiên hận các nước không thể đi sớm một chút, bởi vậy, “đã diệt” Huyễn Viêm Lâu, ngày mai khởi hành cũng là hợp tình hợp lí, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, chuyện Huyễn Viêm Lâu còn chưa kết thúc.

Nói vài câu Mạc Khuynh Đình liền dùng việc chuẩn bị trở về nước để rời đi, Khuynh Cuồng biết là hắn vội vàng đi xử lý miệng vết thương đã nứt ra.

“Diệp Ảnh, sao rồi?” Khuynh Cuồng khoanh chân ngồi trên giường, không đầu không đuôi hỏi.

Mặc dù nàng hỏi không đầu không đuôi nhưng Diệp Ảnh lập tức hiểu ý nàng đang hỏi chuyện gì, trả lời: “Hắn đã đi ra, đang chờ lão đại ở đỉnh núi Hoàng Lĩnh.”

“Được, trời vừa tối chúng ta liền đi, bây giờ, trước tiên để cho ta ngủ một giấc thật tốt đã.” Khuynh Cuồng nói xong, ngã về sau, nhắm mắt lại liền ngủ, trong đầu không tự giác liền hiện ra hình ảnh đuổi bắt bướm cùng Lăng Ngạo Trần, khóe miệng cũng cong lên ý cười vui vẻ thật sâu, cứ cảm thấy thiếu niên ‘thiên thần’ này là một giấc mơ của nàng, một giấc mơ thiếu nữ, tỉnh mộng rồi nàng cũng nên đi làm những việc nàng nên làm, có lẽ, kiếp này cũng không có duyên với ‘giấc mơ’ này nữa.

Bầu trời đêm mùa hè điểm xuyến đầy sao, tỏa sáng rực rỡ, tự do lấp lánh.

Dưới bầu trời đêm này, trên đỉnh núi Hoàng Lĩnh, một nam tử mặc đồ đen che mặt đang đứng trước gió, dáng lưng thẳng tắp, bình tĩnh ngóng nhìn về phía trước, hắn đang đợi, đợi vận mệnh mà hắn chưa biết.

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo hoạt bát truyền vào tai hắn: “Chờ lâu rồi ?”

Nam tử mặc quần áo đen che mặt bất thình lình quay người lại, cách hắn không đến 10 bước là một đứa bé chưa đến 10 tuổi, khóe miệng mang theo ý cười ngông cuồng, dưới ánh sao linh khí bức người, giống như bậc đế vương tay nắm thiên hạ ngạo nghễ mà đứng, nhân vật tuyệt thế như vậy, chẳng trách có thể thu phục Diệp Ảnh, bậc đế vương trời sinh như vậy quả thật có tư cách khiến cho toàn bộ mọi người trong thiên hạ thần phục.

Nếu như nàng không lên tiếng hắn một chút cũng không cảm nhận được nàng đã đến, nhìn Diệp Ảnh đang đứng sau lưng nàng một cái, nam tử mặc đồ đen che mặt mở miệng nói: “Vì sao lại muốn tìm tới ta?” Lời này chính là hỏi Khuynh Cuồng.

“Bởi vì bản lĩnh của ngươi.” Khuynh Cuồng mỉm cười nói, nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của hai người mới tiếp tục nói: “Ngươi chỉ là một sát thủ cấp 4, ta nhìn trúng đương nhiên không phải là võ công của ngươi, mà là tâm tư kín đáo cùng can đảm và tư cách của ngươi, con đường bí mật mà Diệp Ảnh đưa ta đến là ngươi đào phải không? Có thể ở trong Huyễn Viêm Lâu thản nhiên đào ra một con đường bí mật chạy thẳng đến tầng 7 như vậy, khả năng của ngươi còn không đáng để ta chú ý sao?”

“Ngươi làm sao biết con đường bí mật kia là ta đào?” Ánh mắt nghi ngờ của nam tử mặc đồ đen che mặt trực tiếp bắn về phía Khuynh Cuồng, không trả lời câu hỏi, ngay cả Diệp Ảnh cũng không biết việc này, hắn chỉ đi qua một lần liền biết?

“Ha ha, rất đơn giản, trong ‘bản đồ phân bố cơ quan của Huyễn Viêm Lâu’ căn bản là không có con đường bí mật này, mà ngươi lại biết, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là nó là kiệt tác của ngươi.” Khuynh Cuồng khẽ cười đáp lại ánh mắt của hắn trả lời.

Không tự giác gật gật đầu, khóe miệng của nam tử mặc đồ đen giấu sau lớp khăn che mặt mang theo ý cười, nhìn về phía Diệp Ảnh cười lớn nói: “Diệp Ảnh, ngươi nói đúng, hắn đáng để ta đi theo.” Nói xong, ‘Phịch’ một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Thanh Ảnh tham kiến chủ tử.” Cả đời hắn chưa từng thật sự thuần phục ai, hôm nay quỳ một lần, Thanh Ảnh hắn từ đây liền thuần phục hắn ta, nguyện ý vì hắn ta vượt mọi chông gai, tùy hắn ta sai khiến, hắn tin lời nói của Diệp Ảnh, tuy hắn ta chỉ là một đứa bé nhưng lại có khả năng lãnh đạo bọn hắn tạo nên thế giới mới thuộc về bọn họ.

“Ha ha…tốt.” Khuynh Cuồng cười lớn một tiếng, đi lên trước đem khăn bịt mặt màu đen trên mặt hắn kéo xuống, làm lộ ra gương mặt bình thường nhưng lại mang theo sự kiên nghị, tay nhỏ hơi buông ra, khăn che mặt màu đen theo gió bay đi, trên đỉnh núi Hoàng Lĩnh vang vọng âm thanh non nớt lại cuồng ngạo không ai sánh nổi “Mạc Khuynh Cuồng ta vốn chỉ muốn ung dung tự tại một đời nhưng đã sinh ra vào thời loạn, sống ở trong hoàng thất, vì phụ hoàng, vì Long Lân, vì những người mà ta quan tâm, cho dù là dấy lên một trận gió tanh mưa máu trên đại lục Phượng Thiên thì như thế nào, thiên hạ này cuối cùng sẽ là đồ vật của Long Lân ta, dẹp yên loạn thế nhất định kết thúc trong tay Mạc Khuynh Cuồng.”

Có lẽ lúc trước nàng không hề có suy nghĩ như vậy nhưng sự kiện Huyễn Viêm Lâu làm cho nàng hiểu rõ nàng còn chưa đủ lớn mạnh, mọi việc cũng không phải đều có thể nằm trong sự khống chế của nàng, mà thân phận của nàng như vậy nhất định sẽ bị cuốn vào trong cái vòng xoáy thời loạn này, nếu muốn sống sót, tiếu ngạo thiên hạ chỉ có đem thiên hạ này khống chế trong tay mình.

Hai người bị nàng làm cho chấn động mạnh, cuồng, thật quá ngông cuồng rồi, trong thiên hạ cũng chỉ có hắn mới có thể nói ra lời nói cuồng vọng không ai bì nổi như thế, cũng chỉ có hắn mới có thể đem lời nói cuồng ngạo này trở thành truyền kì, bọn họ tin tưởng, không bao lâu nữa lời nói cuồng ngạo này sẽ trở thành sự thật, bởi vì hắn là Mạc Khuynh Cuồng.

“Thanh Ảnh, từ hôm nay trở đi ngươi gọi là Thanh Long, việc xây dựng một thế lực độc lập bên ngoài 7 nước sẽ là bước đầu tiên trong tham vọng thống trị thiên hạ của Mạc Khuynh Cuồng ta. Cánh tay nhỏ chỉ theo ánh trăng, khí phách trời sinh tự nhiên sinh ra.

Dưới bầu trời đêm sáng sủa, dáng người nho nhỏ đứng trước gió, trăng sao cũng không chịu nổi vì khí thế cuồng ngạo của nàng mà u ám biến sắc, bão táp trong thiên hạ, trời đất vạn dặm đều phải biến hóa vì nàng.

Trở về dịch quán, Khuynh Cuồng cũng không trực tiếp trở về phòng mà không một tiếng động đột nhập vào Sở Uyển, ngày mai phải đi rồi, nàng còn có một việc còn chưa làm a!

Trong phòng Vân Huyền Thiên, Khuynh Cuồng nhẹ nhàng đến gần người người nào đó đang say sưa trong mộng đẹp, chăm chú nhìn đôi mắt hẹp dài ngay cả trong lúc ngủ cũng xinh đẹp mỹ lệ tới như vậy, hắc hắc cười một cái, lấy ra bút mực sớm đã chuẩn bị tốt ở trên gương mặt lẳng lơ của hắn vẽ bậy.

Dù sao cũng là một cao thủ, Vân Huyền Thiên rất nhanh liền tỉnh lại, mở to mắt ra, một gương mặt tinh xảo phóng to trước mắt, dưới ánh trăng chói lọi, hiện ra dọa người, lập tức kinh ngạc ngồi dậy, lại cảm thấy toàn thân không có sức lực, mồ hôi lạnh nhất thời chảy ra, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ mặt tươi cười gian ác rất quen thuộc kia, cảm giác lành lạnh lại truyền từ dưới chân lên sống lưng.

“Ngươi…ngươi muốn làm cái gì?” Vân Huyền Thiên khó khăn lùi về phía sau, giọng nói run rẩy.

“Ngươi nói xem! Hắc hắc…thật không thẹn là ‘hồ ly tinh’, nhìn xem, bộ dạng kinh sợ này thật sự ta thấy còn thương xót a! Nhìn đến nỗi bản hoàng tử tim đập không thôi, đến, để cho gia yêu thương ngươi thật tốt…” Khuynh Cuồng háo sắc một bên nói một bên không thèm quan tâm đến sự phản kháng của hắn, thân thể nho nhỏ đè ở trên người hắn, vươn tay vừa sờ vừa kéo, liền đem quần áo trong của hắn cởi ra, để lộ ra bộ ngực trắng mịn, tiếp theo tay nhỏ cũng sờ lên, cảm giác thật sự tốt, Vân Huyền Thiên này còn thật sự có tiềm chất làm ‘thụ’.

“Ngươi,bỏ ta ra, bỏ ta ra…nếu không…nếu không ta sẽ kêu lên.” Vân Huyền Thiên không tránh thoát được, gấp đến nỗi nói không suy nghĩ, dù sao vẫn còn ít tuổi, hắn chưa bao giờ chịu loại ô nhục này, hốc mắt đã nổi lên hơi nước.

“Ngươi kêu đi! Cho dù ngươi kêu tới rách cổ họng cũng không có ai để ý đến ngươi, ha ha…” Đắc ý bắt đầu cười lớn, cuối cùng nàng đã biết vì sao những tên khốn đó lại thích cưỡng đoạt ‘con gái nhà lành’, nói những lời này thật sự rất sảng khoái, rất có thành tựu, ha ha ha…

Nhìn thấy bàn tay nhỏ kia bắt đầu sờ loạn trên người mình, Vân Huyền Thiên hoàn toàn gấp đến nỗi ngất đi, trước khi chìm vào bóng tối suy nghĩ duy nhất liền là: Chẳng lẽ Vân Huyền Thiên ta hôm nay phải bị hủy trong tay ác ma Mạc Khuynh Cuồng này, nhất định có một ngày, món nợ này ta sẽ lấy lại…

Vô dụng, dễ dàng ngất đi như vậy cũng không suy nghĩ một đứa bé 9 tuổi như nàng có thể đối với hắn làm cái gì? Một tên ngu ngốc, Khuynh Cuồng từ trên người hắn đứng lên, khinh thường hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, trừng phạt thật sự mới bắt đầu thôi! Hắc hắc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui