Cuồng Đồ Tu Tiên


Tuy tiểu tử này không biết phụ thân hắn kêu là gì nhưng chắc chắn là họ Diệp, và tiểu tử này cũng tên là Diệp Không. Hai người dĩ nhiên trùng tên, trùng họ! Điều này khiến Diệp Không không khỏi cảm thán, xem ra việc hắn đến một địa phương xa lạ này là điều đã được an bài. Nếu không sẽ không có sự trùng hợp như vậy.
Về phần những tin tức khác, tiểu hài tử này cũng không cung cấp được nhiều. Chỉ là ở sâu trong ý thức tiểu hài tử này khắc sâu một ý niệm phi thường cường liệt. Gọi là chấp niệm cũng không quá.
Một, thế gian này chỉ có mẫu thân ta là tốt nhất. Lớn lên, ta nhất định phải mang lại cuộc sống no đủ ẫu thân.
- Thật là một tiểu tử hiếu thuận.
Diệp Không mỉm cười gật đầu. Bản thân hắn một đời là cô nhi, chưa từng có phúc hưởng thụ mái ấm gia đình, tình cảm của mẫu thân. Đời này, bản thân hắn có một mẫu thân, cũng đủ an ủi phần nào. Thế nhưng rất nhanh Diệp Không cười không nổi nữa rồi.
Chấp niệm thứ hai của tiểu hài tử này chính là vì sao các huynh đệ cùng cha khác mẹ khác của hắn lại không thích hắn?
- Ân! Xem ra nhân duyên không được tốt lắm.
Chấp niệm thứ ba, ta không phải ngu ngốc!!!
- Ta kháo! Ngươi không ngu ngốc thì là gì. Ngay cả tên của phụ thân ngươi, ngươi còn không biết?
Diệp Không quả thật rất tức giận, hắn thực sự muốn chết. Xuyên việt, cho dù là xuyên việt đi chăng nữa thì vì sao hắn lại đi đoạt xá của một kẻ ngốc cơ chứ?
- Lão thiên a! Ngươi thật sự đối tốt với ta vậy sao?
Chỉ là trong nháy mắt, Diệp Không lại suy nghĩ:
- Ký ức của một kẻ ngốc không thể tin tưởng hoàn toàn. Ai mà biết được trong đầu hắn có những suy nghĩ biến thái nào đây? Có người nói, trong đầu bệnh nhân tâm thần đều là những thứ hoang tưởng.
Diệp Không cảm giác thế giới này không hề giống với Địa Cầu mà hắn sống trước kia. Không khí không giống. Ở Địa Cầu, người có thể cảm thụ được không khí xung quanh nó như thế nào không? Không thể. Nhiều nhất cũng chỉ có thể phân biệt được không khí xung quanh mình là trong lành hay vẩn đục.
Thế nhưng ở thế giới này, Diệp Không lại có thể cảm nhận được được không khí một cách rõ ràng. Không khí ở đây vô cùng đậm đặc, nồng hậu. Loại cảm giác này không thể nào nói ra. Không quá quen thuộc, nhưng cũng không hề thoải mái. Cái này giống như một người quen uống nước sôi để nguội, đột nhiên có một lần uống nước lã.
Càng trọng yếu hơn, khi Diệp Không hít thở, không khí bay vào trong lỗ mũi, hắn cảm thụ được vài loại khí tức khác nhau.
- Chẳng lẽ đây là linh khí?
Diệp Không từng xem qua vài bộ tiểu thuyết tiên hiệp. Trong lòng vui vẻ nghĩ.
Người Địa Cầu đều nói, có linh khí, có thể tu tiên nha!
- Mặc kệ! Cứ ra ngoài xem đã, rất nhanh sẽ biết được thế giới này thực sự như thế nào?
Lúc này Diệp Không không dám xác định hắn đang ở thế giới khác. Hắn chậm rãi xuống giường, đi qua gian phòng đặt những vật dụng cổ xưa, mở cửa nhìn ánh trăng bên ngoài!
- Oa! Trăng thật lớn a!
Diệp Không nhìn ánh trăng trên trời không khỏi lộ vẻ si mê.
- Thôi rồi, xem ra thực sự đã đi đến dị giới rồi!
Diệp Không nhìn ánh trăng trên bầu trời mà cảm thán.
- Tiểu nha đầu họ Triệu, ta không phải chỉ thu ngươi ba trăm đồng phí bảo hộ thôi sao! Một chưởng liền khiến lão tử đến thế giới khác... Ngươi thực sự còn hung ác hơn cả ác ma!
Mảnh sân nhỏ yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng tê tâm liệt phế.
Tiểu hoa viên vốn đang yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thảm khốc, làm kinh hãi những ai còn chưa đi ngủ.
Trần cửu mẫu, vừa mới may vá xong, thổi đèn, chuẩn bị lên giường đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng nhi tử. Không cần biết điều gì xảy ra, nàng nhanh chóng mở cửa.
Chỉ là nàng không có chạy ra, quỳ dưới ánh trăng thấy thân ảnh nhỏ gầy, đơn bạc của nhi tử đang ngửa mặt lên trời bi thiết. Một nỗi khổ trong lòng nàng dâng lên, nàng dựa lưng vào cánh cửa, trong bóng tối, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
- Nếu như kiếp trước ta tạo nghiệt, vậy xin hãy phạt ta. Ông trời, ngươi vì sao lại đối xử với Không Nhi của ta như vậy..
Trần cửu mẫu thầm nghĩ trong lòng, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Nàng quay vào trong phòng, cầm lấy một kiện y phục. Lần này nàng mới chạy qua phòng nhi tử. Lau đi nước mắt, nàng sợ nhi tử thấy mình rơi lệ. Nhi tử của nàng tuy ngốc nhưng rất hiếu thuận. Nàng thật không nỡ để hắn thấy được cảnh này.
- Không Nhi, con lại gặp ác mộng phải không? Nửa đêm gọi loạn như vậy, đánh thức người khác không tốt đâu. Không Nhi ngoan, mau trở về giường ngủ đi a!
Trần cửu mẫu đi đến bên cạnh Diệp Không, khoác lên mình hắn một chiếc áo.
Diệp Không thở ra một hơi, rồi cưởi khổ. Hắn sống ở Địa Cầu hai mươi năm rồi, hiện tại lại trở thành một tiểu hài tử, thực chưa có thích ứng lắm.
- Mụ mụ! A, Không thích hợp! Mẫu thân...
Diệp Không cảm thấy muốn kêu lên hai tiếng mẫu thân rất là khó. Thế nhưng, đến khi thực sự kêu rồi, hắn mới thấy cũng chẳng phải khó. Chỉ là khi hắn quay đầu lại, liền bị dọa ngây người.
Trời ạ! Đây là mẫu thân ta sao? Là người hay quỷ! Mẫu thân Trần Cửu của hắn có gương mặt vô cùng kỳ quái. Thậm chí có thể nói là kinh khủng.
Nếu như ở Địa Cầu, người ta sẽ gọi đây là khuôn mặt âm dương. Từ bên phải nàng nhìn lại có thể nhận xét đây là một giai nhân thanh tú, yểu điệu. Nhưng nếu như ngươi nhìn bên tría nàng nhìn sang thì....
Nửa khuôn mặt kia chắc chắn dọa người khác buổi tối không ngủ được. Phía bên mặt tría nổi lên một khối u màu đen, điểm điểm trên đó là những đốm hồng. Trên những đốm hồng lại mọc ra mấy cọng lông. Cũng chẳng khác nào quỷ dạ xoa.
Mà Diệp Không vừa vặn đứng ở bên trái mẫu thân của mình.
Trời ah! Trách không được phụ thân và những người khác đều không thích Diệp Không!
Chính mình ngu ngốc, mà mẫu thân lại dị dợm như vậy! Trời ah! Trời ạ! Lão tử đã trêu ngươi cái gì, mà ngươi lại cho ta đến một gia đình như vậy! Ta van ngươi, có thể thu hồi quyết định được hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui