Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!


Một tháng sau,
Chi nhánh công ty cơ khí Gwen đã đi vào hoạt động được một thời gian.

Lần này Lục Tần muốn đích thân đến công ty Gwen (2) để khảo sát tình hình hoạt động.

Chuyến đi đến thành phố Lạt Ninh, anh muốn cô đi cùng vì cần có trợ lý bên cạnh để hỗ trợ, đảm bảo công việc diễn ra thuật lợi.

Túc Kỳ thu dọn đồ đạc vào vali, tiếng gõ cửa vang lên, mẹ cô bước vào, trông con gái đang cẩn thận thu xếp đồ đạc mà bà cũng muốn phụ cô một tay.

Sẵn tiện tâm sự với cô đôi ba chuyện.

- Con gái à, lần này con đi công tác với tổng giám đốc, chỉ có hai người thôi sao?
Cô vừa xếp đồ vào vali vừa đáp:
- Dạ phải, lần này chủ yếu đi để khảo sát tình hình hoạt động của công ty chi nhánh.

Mẹ cô nghe vậy liền khều nhẹ tay cô, trong đầu bà ấy đang nghĩ đến một chuyện mà cô có mơ cũng chẳng dám ngờ đến.

- Này, có phải con và tổng giám đốc đó đang yêu nhau không?
Túc Kỳ tròn mắt, thao tác khựng lại, nào ngờ hết ở công ty rồi đến cả mẹ cô cũng nghĩ cô và anh dính vào mối quan hệ yêu đương trong khi cả hai hoàn toàn trong sạch thế này.

- Không có đâu mẹ à, con và tổng giám đốc chỉ đơn thuần là mối quan hệ sếp và cấp dưới thôi.


Lời cô nói ra chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để khiến bà ấy thôi ngờ vực về tình cảm của đôi trẻ.

- Chỉ là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên, hay là con đang muốn giấu mẹ?
Cô thật hết nói với mẹ mình, đến cả trong sạch mà nói thật lòng đến thế mẹ cũng vẫn không tin cô.

Nhìn cô và Nhan Lục Tần giống đang yêu nhau lắm sao? Khổ thật.

Cô nào hay từ lần cô vì anh mà bị thương, đến khi nhập viện ngày nào anh cũng ghé thăm cô, còn thể hiện thành ý quan tâm cô nhiều như vậy.

Gia cảnh của anh thì khỏi bàn tới, "không có gì ngoài tiền" là câu nói để phản ánh mức độ giàu có của Nhan Lục Tần.

Một người đàn ông sinh ra trong gia đình "trâm anh thế phiệt" nhưng lại không hề dựa vào tiền của của thế hệ đi trước mà tự nỗ lực để tạo ra cơ đồ, sự nghiệp rực rỡ cùng khối tài sản kết xù như hiện tại.

Khỏi phải nói mẹ cô vừa nhìn vào đã lập tức rất vừa mắt anh rồi.

Bà ấy còn nhiệt tình đẩy thuyền cô và anh, dù cả hai rõ ràng chẳng hề có tình cảm với nhau.

Nếu bỏ chuyện công việc ra, anh sẽ xem cô như một người ơn mà sẵn sàng giúp đỡ, hỗ trợ cô khi cần.

Bởi lẽ Nhan Lục Tần là người sống có tình có nghĩa.

- Mẹ à, con và tổng giám đốc không có gì với nhau cả.

Hơn nữa, người đàn ông như tổng giám đốc không phải để yêu, và tổng giám đốc cũng không thể có tình cảm với con.

Mẹ cô càng nghe càng rối, đứa con gái này của bà có vẻ khẳng định rất chắc nịch và quả quyết dứt khoát như thể cô và anh không dành cho nhau, chuyện cả hai yêu nhau sẽ không bao giờ xảy ra.

Liên phu nhân nghe vậy thì cũng không đẩy thuyền thêm nữa, dù trong lòng bà ấy nhận định đôi trẻ thật sự rất đẹp đôi.

- Thôi được rồi, con nói không có là không có.

Mẹ giúp con xếp đồ, đi xa nhà phải nhớ ăn uống đầy đủ đấy.

Cô nở nụ cười, cảm thấy còn có mẹ bên cạnh là điều rất tuyệt, dù mẹ cô đã từng mê cờ bạc mà nhất thời thiếu suy nghĩ.

Nhưng bây giờ ba cô đã mất, mẹ là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô và ngược lại.

- Dạ, con biết rồi.


——————————————
Ngồi máy bay chưa đầy một tiếng đã đến Lạt Ninh, thành phố thuộc vùng núi và bình nguyên trên núi nên khí hậu rất lạnh.

.

||||| Truyện đề cử: 100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện |||||
Túc Kỳ mặc nhiều áo ấm vì cô rất dễ bị cảm khi cơ thể phải thích nghi với việc thời tiết thay đổi đột ngột.

Vừa xuống sân bay đã có xe ôtô của cấp dưới tại đây đến đưa đón Nhan tổng và cô.

Cả hai được đưa đến khách sạn đã đặt trước phòng, nhận số phòng xong thì nhân viên đưa họ đến tận phòng để sắp xếp hành lý và đồ đạc.

Phòng của cô ngay cạnh phòng anh, để tiện lợi trong quá trình cùng nhau đi khảo sát công việc nên anh đã bảo nhân viên đặt hai phòng cạnh nhau.

Đến Lạt Ninh từ sớm nên bây giờ chỉ vừa hơn chín giờ sáng, Lục Tần cũng chẳng hối thúc nhân viên phải khẩn trương gấp gáp làm việc ngay.

Anh cho cô thời gian nghỉ ngơi, đến đầu giờ chiều sẽ bắt đầu cùng anh đến Gwen (2) khảo sát.

Quá trình theo dõi hoạt động của chi nhánh sẽ diễn ra trong ba ngày.

Vì biết trước thời tiết ở Lạt Ninh rất lạnh nên cô có mang theo vài chiếc túi giữ nhiệt, đặt chúng ở túi trong áo khoác và cả túi áo để đút tay vào giữ ấm thì phải nói là trên cả tuyệt vời.

Cô đi vào trong toilet rửa mặt, chạm tay vào dòng nước lạnh ngắt:
- Ôi trời, lạnh thế này hay là chiều nay mình khỏi tắm, dù sao cũng không ra mồ hôi.

Táp nhẹ nước lên mặt để lấy tỉnh táo, bước ra khỏi phòng tắm, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi.


Quả là CEO của Gwen có khác, thuê phòng khách sạn ở tạm vài ngày công tác thôi mà cũng sang trọng thế này.

Dù gia cảnh của cô khá giả nhưng so với độ giàu có nứt tiếng của Nhan Lục Tần thì cô thấy mình chỉ như một hạt cát trên sa mạc.

Khí trời lành lạnh, nằm trên giường êm ái, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chợt cô nghe thấy tiếng gõ cửa, Túc Kỳ bị tiếng động đánh thức, cô lê thân ngáp ngủ rời giường, cánh cửa vừa mở ra cô đã nhìn thấy gương mặt mỹ nam ngay trước tầm mắt:
- Đi ăn thôi.

Cô vẫn còn mơ mơ màng màng:
- Đi ăn sao?
Anh vừa nhìn cô đã biết cô trợ lý nhỏ đang gật gù trong cơn mê chưa tỉnh, Lục Tần giơ cổ tay lên, đưa ngón tay chỉ vào mặt đồng hồ đeo tay:
- Gần mười một giờ trưa rồi.

Cô chợt định thần lại, vội đáp:
- À, mười một giờ trưa rồi sao? Phải đi ăn trưa thôi.

Tổng giám đốc chờ tôi một lát.

Cô lật đật mang giày vào, lấy chun buộc tóc bới vội mái tóc dài cho gọn gàng rồi nhanh chóng bước ra ngoài đi ăn cùng anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận