Sáng hôm sau, một đêm dài đằng đẵng đã qua.
Cô lờ mờ mở mắt tỉnh giấc sau cơn say, cảm giác ấm áp khi cơ thể đang tựa vào một nơi mềm mại, hơi thở đều đặn bên tai.
Đầu cô đau nhức, có chút choáng vì hôm qua đã uống quá say.
Túc Kỳ ngước mặt, nhìn thấy anh đang ngồi trên sàn, tựa lưng vào ghế, trong khi cô lại dựa vào người anh thân mật như vậy.
Cô thẹn đỏ mặt, vội ngồi thẳng dậy, đảo mắt nhìn quanh thì nhận ra đây không phải phòng của mình.
Cô nhìn lại trang phục trên cơ thể, vẫn còn nguyên vẹn.
Sự xấu hổ hiện rõ trên từng nét mặt, cô kéo nhẹ chiếc chăn, vừa định ngồi dậy tẩu thoát thì Lục Tần cũng tỉnh giấc.
Anh đưa tay dụi dụi mắt, một tay vòng ra sau đấm đấm vào lưng vì ngồi tựa vào thành ghế cả đêm khiến lưng anh mỏi đến ê ẩm.
Cảm giác ngượng ngùng lẫn lo sợ bủa vây lấy cô, anh từ tốn đưa ánh mắt nhìn người con gái bên cạnh.
Túc Kỳ chẳng thể nhớ chuyện đã xảy ra đêm qua, cô lo lắng giữa cả hai không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào tình cảnh đập vào mắt khi vừa tỉnh giấc thì xem ra cô vẫn an toàn.
- Tổng giám đốc...tôi...sao tôi lại ở đây?
Cô không nhớ được rốt cuộc vì sao cô lại xuất hiện ở phòng anh.
Bây giờ phản ứng sỗ sàng ầm ĩ thì người mất mặt là cô thôi, cũng may chút lý trí còn sót lại đã giúp cô giữ được sự bình tĩnh để đối mặt với anh.
Lục Tần bình thản đứng dậy:
- Tự cô chui vào phòng tôi, bây giờ còn hỏi tôi sao?
Cô vội đứng dậy, ngạc nhiên trước điều mình vừa nghe thấy:
- Gì chứ? Tôi tự chui vào phòng tổng giám đốc?
Anh lạnh lùng bước về phía phòng tắm:
- Chẳng lẽ tôi bế cô vào? Mau về phòng chuẩn bị đi, lát nữa còn phải đi khảo sát.
Túc Kỳ nghe vậy thì xấu hổ đến mức chẳng biết chỗ trốn.
Cô lật đật trở về phòng, lần này xấu hổ chết đi được.
Rõ ràng cô đã bám dính lấy anh, sáng ra còn thấy bản thân ngã vào lòng anh nhiệt tình đến vậy.
Thật không ngờ khi say cô có thể hành động bạo dạng đến mức này.
Bước vào phòng tắm, cô liên tục táp nước lên mặt, đưa tay vỗ vỗ hai má để bản thân tỉnh táo lại.
Cố quên chuyện mình tự mò vào phòng anh, dù cô không thể nhớ ra chi tiết quá trình, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cô thấy xấu hổ mà chẳng dám nhìn mặt anh.
- -------------------------------
Trở về thành phố An Thập, suốt những ngày cùng anh tham gia chuyến khảo sát ở Lạt Ninh sau sự cố cô uống say, Túc Kỳ luôn cảm thấy ngượng ngùng khó tả mỗi khi đối diện với anh.
Nghĩ đến chuyện khi say lại vô cớ mò vào phòng anh rồi bám dính lấy anh khi ngủ như vậy khiến cô chỉ muốn tự tát vào mặt mình vì quá xấu hổ.
Tan làm, Túc Kỳ ghé vào một shop thời trang lớn, cô muốn thêm vài bộ váy công sở, sẵn tiện giải khuây đầu óc.
Shop quần áo A&K rất rộng lớn và có cả trang phục cho khách hàng nam lẫn nữ, được trưng bày ở các dãy riêng biệt.
Cô lựa vài chiếc váy nhã nhặn, kiểu dáng đơn giản để phù hợp với tính chất công việc.
Đi ngang qua dãy trang phục nam, cô nhìn thấy mẫu cavat mới rất lạ mắt và tinh tế nên không nhịn được sự hứng thú mà muốn cầm lên xem thử.
Bàn tay mảnh khảnh vừa chạm vào chiếc cavat thì một bàn tay khác cũng lập tức chụp lấy tay cô.
Túc Kỳ giật mình vội rút tay lại, xem ra chỉ là vô tình, người kia liền nhìn cô cất lời:
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
Chợt vẻ mặt của người đàn ông kia lộ ra sự vui mừng hớn hở.
- Là cô sao?
Túc Kỳ có chút ngờ ngợ nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra người đàn ông này.
Nhìn cô ngơ ngơ chẳng có dấu hiệu nhận ra anh ta, người đàn ông vội nói:
- Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở siêu thị.
Sữa hạnh nhân...cô nhớ chứ?
Lúc này Túc Kỳ mới nhận ra, quả thật cô chẳng nhớ rõ mặt người đàn ông mình đã gặp ở siêu thị hôm đó, căn bản cô không bận tâm đến người chỉ gặp thoáng qua nên khó lòng nhớ được diện mạo của họ.
- À, thì ra là anh.
Người đàn ông mỉm cười vui vẻ, xem ra chuyện gặp lại Túc Kỳ là một điều rất may mắn đối với anh ấy.
- Không ngờ lại có thể gặp cô ở đây.
Trùng hợp thật.
Chợt nhớ lại ban nãy Túc Kỳ đang muốn chạm vào chiếc cavat nam, ánh mắt anh ấy có chút buồn bã như thể đang lo lắng vụt mất tia hy vọng.
Anh ấy đưa tay cầm chiếc cavat khi nãy lên:
- Lúc nãy cô muốn xem chiếc cavat này đúng không? Cô mua cho người yêu sao?
Túc Kỳ nghe vậy vội đáp:
- Không phải, tôi chỉ thấy đẹp nên muốn xem thôi.
Trông cô xinh đẹp thế này, đàn ông nhìn vào đa số đều nghĩ cô đã có người yêu cũng là lẽ thường tình.
Tuy Túc Kỳ không thẳng thừng nói ra chuyện cô đã có người yêu hay chưa, nhưng qua cách cô nói, người đàn ông kia vẫn cảm thấy bản thân còn tia hy vọng.
- Tình cờ gặp cô thêm lần nữa, cho hỏi tên cô là gì?
Cô nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi tên Ngọc Túc Kỳ.
Người đàn ông nở nụ cười cởi mở:
- Còn tôi là Triệu Dĩ Khiêm.
Rất vui khi được biết cô..