Đồ đạc trên bàn làm việc bị sự tác động của cuộc việc mà rơi xuống sàn.
Phối hợp nhịp nhàng vào ra, hang nhỏ ẩm ướt vì những khoái cảm.
Cô thốt ra những thanh âm nóng bỏng, đôi gò bồng đảo đung đưa theo từng cú nhấp liên hồi.
Anh kề sát tai cô, bàn tay bóp mạnh nơi căng tròn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô chán ghét
- Chấp nhận thỏa mãn tôi, vừa sung sướng lại có tiền, cô chẳng thiệt gì cả.
Những lời của anh khiến cô cảm thấy anh thật trơ trẽn.
Cô không thể phủ nhận rằng gia đình cô đang cần tiền, nhưng bằng cách lấy thân kiếm tiền như gái bán hoa thì cô không thể chấp nhận được.
Anh đang chà đạp lên nhân phẩm của cô, khiến cô căm ghét anh tột cùng.
- Anh là đồ khốn, tôi không cần tiền của anh.
Lục Tần cảm thấy mấy lời mắng nhiếc của cô rất êm tai, dù sao Túc Kỳ vẫn còn độc thân, anh càng cảm thấy việc mình muốn chiếm đoạt lấy cô chẳng sai trái.
Dù cô không chấp nhận để anh "ăn bánh trả tiền" thì căn bản giờ đây Túc Kỳ cũng không thể thoát khỏi anh.
Nếu không nhận tiền từ Lục Tần, người chịu thiệt thòi từ đầu tới cuối chính là cô.
Thân hình quyến rũ, từ đầu đến chân đều là cực phẩm, anh chỉ tiếc không thể ăn cô mỗi ngày.
Hai nụ hoa bị anh đùa nghịch, mút lấy chúng, dùng lưỡi thưởng thức nhưng muốn chậm rãi tận hưởng vị kẹo ngọt.
Sự kích thích khiến cô khẽ run người, miệng thốt ra những âm thanh gợi tình, không gian phòng việc đang nóng dần lên.
Hôm nay không phải ngày an toàn của cô, những lần trước cô đều phải dùng thuốc, tên này nổi hứng bất chợt, chẳng biết dùng biệt pháp là gì.
Những cú thúc mạnh đến đỉnh điểm vào trong, anh hôn lên cổ cô, chịu trận đến phút cuối cùng, cô cất lời van xin:
- Đừng...ra bên trong...!
Cô ám ảnh việc phải uống thuốc ngừa thai, người yêu còn chưa có, vậy mà dạo gần đây lại phải lén mẹ mua thuốc ngừa thai, còn lo sợ bị bà ấy phát hiện.
Anh hôn lên môi cô, nút lưỡi đối phương cuồng nhiệt, bên dưới hòa nhập vào ra.
Đến lúc đạt giới hạn, thứ tinh hoa ấm nóng truyền vào cơ thể cô.
Túc Kỳ chỉ biết cắn răng chấp nhận, lời cô van xin anh hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Nhưng thật tâm Lục Tần dẫu muốn cũng chẳng thể rút kiếm ra bên ngoài kịp lúc.
Ánh mắt cô bực tức nhìn anh, người chịu thiệt sau mỗi lần thân mật luôn là cô bởi kẻ không biết dùng biện pháp như anh.
- Tôi đã bảo anh đừng ra bên trong rồi mà.
Hôm nay không phải ngày an toàn...!
Anh chợt hôn nhẹ môi cô, vẻ mặt bình thản:
- Nếu cô sinh, tôi sẽ nuôi.
Lời nói thẳng thừng, vừa nghe qua liền nhận ra anh không phải người đàn ông vô trách nhiệm.
Lại còn dứt khoát không bỏ mặc chuyện mình làm nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng lời này của anh lại khiến cô nghĩ theo chiều hướng chẳng hề tích cực.
Cảm giác anh chẳng ngững xem cô như công cụ để thỏa mãn mà còn coi cô như "chiếc máy đẻ".
Ngọc Túc Kỳ xưa nay chưa từng làm chuyện gì xấu xa, cũng chẳng khiến bất kỳ ai phải vì cô mà buồn lòng.
Nào cô lại rơi vào tình cảnh bị xem thường thân xác đến rẻ mạc như vậy.
Nghĩ đến liền thấy tủi nhục, cô không ngăn được dòng nước mắt lăn dài trên má.
Nhìn dáng vẻ mong manh yếu đuối của cô, lòng anh chợt thấy xót.
Lục Tần cúi người, đưa tay vuốt nhẹ má cô, Túc Kỳ thật sự đang rất giận anh, cô đánh mặt sang hướng khác.
Lục Tần mặt dày áp sát môi đến tai cô:
- Tôi đưa cô về.
Cô không chần chừ liền đáp:
- Không cần anh.
Rời khỏi văn phòng, cô bước vào trong thang máy, chẳng nuốn để tâm đến anh dù một chút.
Người ép cô đến bước đường cùng lại càng tỏ ra hài lòng, thỏa mãn.
Dù cô ghét cứ ghét, anh vẫn đi theo cô, còn vào chung thang máy.
Nhân viên của cả công ty đã về hết cả.
Do anh giữ cô ở lại, sau trận chiến thì cũng đã trễ giờ, quá cả giờ tan làm.
Túc Kỳ như phải làm thêm ca mà chẳng được trả lương, công việc làm riêng với tổng giám đốc, cô vừa nghĩ tới đã thấy bất mãn.
Thoáng chốc đã đến tầng trệt, cô nhanh chóng bước ra ngoài.
Vừa đi được vài bước đã bị Lục Tần nắm tay giữ lại:
- Tôi đưa cô về.
Túc Kỳ cố rút tay lại nhưng anh càng giữ chặt:
- Tôi đã nói là không cần.
Anh nở nụ cười nhẹ nhưng muốn trêu cô:
- Bây giờ trễ chuyến xe bus rồi.
Đến cả chuyện cô đi làm bằng xe bus mà anh cũng biết.
Chẳng là ngay trước đầu đường nhà cô có một trạm xe buýt đến thẳng trạm rất gần công ty.
Túc Kỳ thấy vừa tiện lợi lại tiết kiệm được nhiều tiền hơn so với khi đi taxi gấp mấy lần nên hằng ngày cô đều đến công ty bằng xe bus.
Nhan Lục Tần thật sự đã tìm hiểu về đời tư hằng ngày của cô khá cặn kẽ, cô bị anh đeo bám đến phát điên mà chẳng thể làm gì được.
Cô tỏ ra bất cần nhìn anh:
- Tôi sẽ gọi taxi.
Lục Tần kéo cô đứng sát vào người anh:
- Về cùng tôi không tốt hơn đi taxi à?.