Sau khi nghe cô kể lại tất cả mọi chuyện, Lục Tần đã hiểu rõ ngọn ngành, cô cũng nói rõ chuyện hẹn đi ăn tối với Trần Dĩ Khiêm là vì muốn biết thêm thông tin về Triệu Tấn Vĩnh.
Anh dịu dàng chạm nhẹ lên tóc cô:
- Anh cũng nghĩ em có lý do nên mới làm như vậy.
Anh vẫn luôn tin em.1
Cô khẽ nở nụ cười, nhưng nụ cười vừa chớm nở ấy lại nhanh chóng vụt tắt khi cô nghĩ đến chuyện quan trọng và cũng là chuyện khiến cô nặng lòng nhất.
- Em có chuyện này muốn nói với anh, nói đúng ra, là em muốn...khai nhận một việc...!
Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn sự nghiêm trọng của cô thì chợt nhận thấy bầu không khí có chút căng thẳng.
- Chuyện quan trọng đó là gì, em cứ nói đi.
Túc Kỳ lấy hết can đảm, tay cô khẽ run, lúc nãy cô vẫn chưa dự định nói ra chuyện nội gián, nhưng Lục Tần cũng đã rõ chuyện làm ăn phi pháp của ông ta, đến lúc này thì cô nhất định phải nói ra, để càng lâu càng thêm rắc rối.
- Thật ra...ngay từ đầu em...em đến Gwen làm việc là vì sự ép buộc của bác hai.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt Lục Tần ẩn hiện sự thắc mắc và chút ngờ vực vì cảm nhận rõ ẩn tình trong lời cô vừa nói.
Không để anh phải hỏi lại, Túc Kỳ nói tiếp:
- Vì mẹ em nợ bác hai số tiền lớn, nên ông ta đã lấy đó để đe dọa và ép buộc em đến Gwen làm việc, nhưng để...để trở thành nội gián cho Trí Thắng.
Cô đưa mắt tinh tế nhìn anh, quan sát từng chút biểu hiện của Lục Tần vì cô sợ anh sẽ nổi nóng.
- Một phần vì em bị ép buộc, phần vì muốn duy trì liên hệ với bác hai để điều tra về chuyện làm ăn phi pháp của ông ta, vậy nên em...em đã đồng ý trở thành nội gián.
Cô sợ anh sẽ hiểu lầm hoặc sai ý của cô, Túc Kỳ vội nói:
- Nhưng từ lúc vào Gwen đên giờ em chưa từng làm điều gì ảnh hưởng đến công ty cả.
Em cũng chưa từng đánh cắp bất kỳ thông nào của công ty đưa cho ông ta.
Anh im lặng khiến cô càng lo lắng, Túc Kỳ chẳng thể lý giải được ánh mắt hiện tại của anh có ý nghĩa gì.
- Anh...giận em sao? Em thật sự không có ý định làm ảnh hưởng đến Gwen.
Quả thật Lục Tần rất bất ngờ về chuyện này.
Tuy nhiên anh vốn dĩ tin tưởng cô, chỉ cần cô nói không có, anh liền tin là không.
- Không phải, anh chỉ đang nghĩ về mục đích của ông ta khi muốn em trở thành nội gián của Gwen.
Túc Kỳ nhẹ giọng nói chi tiết:
- Ông ta muốn ăn đánh cắp dự án chế tạo cơ khí sắp tới của công ty.
Mấy ngày gần đây, ông ta cứ liên tục gọi điện nhắc nhở em phải nhanh chóng mang bản sao chép dự án của Gwen giao cho ông ta.
Ánh mắt anh ôn nhu dịu dàng:
- Sao em không nói với anh chuyện này sớm hơn?
Anh chỉ đơn thuần muốn nghe hiểu rõ về chuyện nội gián mà Ngọc Cẩn Khôi đã giao cho cô.
Nhưng Túc Kỳ đang rất lo lắng, cô nghĩ rằng có lẽ nào anh đã hiểu lầm về điều gì đó chăng?
- Em rất muốn nói chuyện này với anh, nhưng trước đây em không rõ chuyện làm ăn giữa anh và ông ta nên...nên em chưa thể nói ra.
Lục Tần chợt buông một câu khiến cô thêm âu lo:
- Chẳng lẽ em nghi ngờ anh có dính líu đến chuyện làm ăn phi pháp của ông ta?
Lúc này cô sợ hiểu lầm lại chồng chất hiểu lầm nên nhanh chóng đáp:
- Không, ý em không phải vậy.
Em chỉ muốn khẳng định chắc chắn mọi chuyện trước khi nói ra sự thật với anh thôi.
Trông vẻ mặt lo lắng của cô cùng áng mắt không thể thành thật hơn khiến anh phải xiêu lòng.
Lục Tần hôn nhẹ lên má cô:
- Anh tin em mà.
Em đừng lo gì cả, mọi chuyện đã có anh.1
Có anh bên cạnh nên cô cảm thấy rất an tâm, cảm giác như mình được che chở bởi người đàn ông đáng tin tưởng:
- Anh không giận em thật sao?
Lục Tần lắc đầu:
- Em chẳng làm gì ảnh hưởng đến Gwen, lại còn nói anh biết sự thật, sao anh có thể giận em được.
Bây giờ em cứ gia hạn thêm vài ngày về việc đưa cho ông ta dự án của Gwen.
Anh đã có sự sắp xếp.
Cô gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo anh vì cô biết Lục Tần sẽ chọn ra hướng đi đúng đắn nhất.
- Dạ, em biết rồi.
———————————————
Ngày đẹp trời cô có hẹn ra ngoài ăn uống cùng vài người bạn.
Túc Kỳ xem ở đâu trên mạng cách trêu người yêu, chợt cô cũng muốn xem phản ứng của anh.
Túc Kỳ chọn một chiếc váy ngắn nhất mà cô có, cô còn cố kéo chiếc váy lên cao hơn một chút, đến trên đầu gối cả gang tay.
Cô thầm cười trong bụng, muốn thử xem anh sẽ phản ứng thế nào khi thấy cô mặc trang phục ngắn đến thế này.
Dáng vẻ xinh đẹp đeo túi xách nhỏ một bên vai, xịt nước hoa thơm phức.
Vừa lúc anh từ phòng tắm bước ra, cô thừa lúc đứng ngay trước mắt anh, tỏ ra tự tin vui vẻ cất lời:
- Anh thấy em mặc thế này có đẹp không?
Anh khẽ nhíu mày, bước đến cạnh cô:
- Sao em mặc váy ngắn như vậy?
Cô tròn mắt tỏ vẻ ngây ngô, cốt ý muốn chọc anh:
- Em thấy đẹp mà.
Anh vòng tay ra sau eo cô, kéo cô sát vào người anh:
- Thay váy khác đi, nếu không anh sẽ không đưa em đi đâu..