Từ năm hai mươi tuổi, Lục Tần đã ra ở riêng tại một căn villa trong khu biệt thự dành cho giới siêu giàu.
Tài sản anh sở hữu không phải dựa vào đời trước để lại, mà do chính anh gầy dựng nên.
Anh thành lập tập đoàn cũng vào năm hai mươi tuổi, bằng tài năng và nghị lực, anh đã đạt được thành công nối tiếp thành công, trở thành một Nhan chủ tịch quyền thế như bây giờ.
Căn nhà rộng lớn chỉ có anh và vài ba người giúp việc.
Vốn dĩ anh đã trầm tính kiệm lời, lại thêm sống một mình từ lâu nên Lục Tần càng trở nên khép kín ít nói, hầu như về nhà anh sẽ im lặng, cần thiết lắm mới nói đôi ba câu ngắn gọn với người làm.
Cổng biệt thự mở ra, từ bên ngoài, một chiếc xe ôtô chạy vào, anh bình thản bước đến ghế sofa ngồi chờ đợi khi đã nhìn thấy sự xuất hiện của vị khách kia.
Dường như Lục Tần đã biết trước nên chẳng chút bất ngờ.
Người bên ngoài bước vào trong, là một người đàn ông cao ráo, khoảng ngoài ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, có nhiều nét tương đồng với Lục Tần.
Người ăn kẻ ở trong nhà nhìn thấy anh ấy liền cuối đầu:
- Cậu Lục Tuyên mới đến.
Lục Tuyên cúi nhẹ đầu chào mọi người theo lẽ thường rồi bước thẳng đến vị trí Lục Tần đang ngồi.
Vừa yên vị, hai anh em đã nhìn nhau mà đi thẳng vào vấn đề chính.
Lục Tuyên cất lời:
- Công an vẫn đang điều tra, tuy nhiên sẽ khá khó khăn để xác định danh tính và lần ra bọn chúng.
Nhưng anh và cả tổ trọng án đều chắc chắn chúng là bọn tội phạm trong đường buôn bán chất cấm.
Lục Tần vẫn rất bình thản dù đang phải đối mặt với nguy hiểm cận kề:
- Lần này bọn chúng đã thật sự muốn ra với gia đình chúng ta.
Nghe đến đây, trong lòng Lục Tuyên càng thêm trĩu nặng.
Dù từ lâu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này, nhưng bây giờ trực tiếp chứng kiếm lại thấy thật khủng khiếp.
- Cũng may là em không sao.
Nhưng cũng là nhờ cô thư ký gì đó đã cứu em lần này.
Cô ấy quả thật rất can đảm, biết rõ nguy hiểm mà vẫn nguyện lao vào.
Nhan Lục Tuyên là anh trai ruột của Lục Tần trong gia đình có hai anh em trai.
Ba của hai người họ (Nhan Lục Tuân) là cảnh sát mang cấp bậc quân hàm đại tá.
Lục Tuyên nối nghiệp ba, cũng trở thành một cảnh sát, hiện tại cấp bậc quân hàm đại uý.
Cả hai cha con Lục Tuân đều công tác tại tổ trọng án thuộc trụ sở công an lớn nhất An Thập.
Cách đây ba năm, tổ trọng án của đại tá Lục Tuân nhận nhiệm vụ điều tra và triệt phá đường dây buôn bán ma tuý xuyên quốc gia mang tên Hắc Long.
Tuy các chiến sĩ cảnh sát đã nỗ lực suốt nhiều năm nhưng vẫn chưa thể triệt phá tận gốc rễ đường dây ma tuý lớn nhất cả nước này.
Bởi lẽ bọn chúng hoạt động quá tinh ranh, ma mãnh và vô cùng nhiều mánh khoé, lại chia thành hàng trăm nhánh nhỏ hoạt động, gây ảnh hưởng lớn đến công tác điều tra của các chiến sĩ cảnh sát.
Lục Tần không theo nghiệp ba, anh học ngành công nghệ cơ khí và cả ngành quản trị kinh doanh để thành lập tập đoàn, quản lý một đế chế doanh nghiệp hùng mạnh.
Trong khi đó, Lục Tuân và cậu con trai Lục Tuyên đã theo đuổi vụ án về đường dây dây buôn bán ma tuý suốt nhiều năm vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Những kẻ bị cảnh sát tóm được đều chỉ là đàn em tay chân của trùm cuối, bọn chúng thà nhận hết mọi tội lỗi, nhất quyết không khai, thậm chí nhiều kẻ còn tự sát trong tù để chứng tỏ lòng trung thành với đại ca của chúng.
Tuy vẫn chưa tóm được kẻ đầu xỏ, nhưng hai cha con đại tá Lục Tuân cùng các chiến sĩ đồng đội khác đã thâu tóm được rất nhiều tên tội phạm trong đường dây.
Khiến các mắt xích làm ăn của chúng như con bạch tuột bị chặt đứt xúc tua.
Tuy có thể mọc lại được nhưng cần nhiều thời gian hồi phục.
Bọn chúng phải tốn nhiều công sức, vận dụng đủ mọi cách để gầy dựng lại các đường dây.
Bởi những mâu thuẫn leo thang qua từng nfayf đã ngầm tích tụ trong nhiều năm với tổ trọng án truy cùng đuổi tận chúng.
Tên trùm đã điều tra được người đứng đầu tổ trọng án chính là đại tá Nhan Lục Tuân cũng như biết về gia đình của ông.
Không thể nuốt nỗi tức giận, cơn thịnh nộ lâu hơn được nữa, chúng đã cho người theo dõi và ám sát hòng đả thương, thậm chí lấy mạng Nhan Lục Tần, người nhà của đại tá Lục Tuân và đại úy Lục Tuyên.
Đây được xem như một lời cảnh cáo, đe dọa và cả sự thách thức từ bọn chúng nếu tổ trọng án vẫn tiếp tục theo vụ án về đường dây ma túy đến cùng.
Khổ nỗi thay, dù cảnh sát thừa sức khoanh vùng và đoán ra được đối tượng tình nghi gây ra vụ án hôm đó.
Nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng để khẳng định là do bọn buôn ma túy gây ra.
Nghĩ đến việc Túc Kỳ xả thân cứu anh, dù lạnh lùng sắc đá đến mức nào thì lòng anh cũng thật sự nể phục, cảm kích cô.
- Cô ấy quả thật rất dũng cảm.
Em nợ cô ấy lần này.
Lục Tuyên nhìn cậu em trai, môi nở nụ cười nửa thật nửa đùa đầy ẩn ý:
- Để anh xem em trả món nợ này thế nào..