Cưỡng Đoạt

Người trong tiệm bánh ngọt không không nhiều lắm, chỉ có mấy cô gái cười hi hi ha ha, các cô đều vừa ăn bánh ngọt vừa thì thầm nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên sẽ liếc mắt qua nhìn Cốc Vũ yên lặng ngồi dựa vào cửa sổ cùng Phùng Minh Nghị, cũng không phải là có ý nghĩ YY gì, chỉ là đơn giản hai người giống nhau này đều là mĩ nam, nhìn vào thấy rất đẹp.

Khi Cốc Vũ khóc được Phùng Minh Nghị ôm vào trong lòng, rồi Diệp Đồng vọt vào, mấy cô bé liền ngừng nói chuyện, trong mắt lóe lên tia tò mò, bộ dạng y như là may mắn đến đây ăn bánh gặp được chuyện lạ.



Cốc Vũ ngơ ngác ngẩn đầu lên, hàng mi dài chớp chớp, hóa ra vẫn còn chìm đắm trong nỗi tủi thân cùng oán giận chưa có nhận thức lại, đôi mắt đen như mặc ngọc được nước mắt tẩy rửa càng trở nên trong veo, lại càng thêm mê hoặc.

Qua một lúc lâu, Cốc Vũ mới phát hiện mình còn được ôm trong lòng của Phùng Minh Nghị, đôi má cậu liền đỏ ửng vì xấu hổ, vội vàng đẩy Phùng Minh Nghị ra, dùng tốc độ chớp nhoáng đứng lên, đi đến trước mặt Diệp Đồng.

“Diệp… Diệp Đồng?”

Đầu tiên Cốc Vũ hơi kinh ngạc một chút, kinh ngạc vì tại sao lại gặp Diệp Đồng ở đây, sau đó là vui mừng, nhưng bởi vì trước đó còn đang tủi thân, cho nên vẻ vui mừng trên nét mặt vừa hiện ra một chút liền biến mất, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt đỏ hồng hơi cười hỏi.

Diệp Đồng lại cẩn thận nhìn thoáng qua Phùng Minh Nghị, đem đôi mắt ngốc nghếch nhìn trở về mặt Cốc Vũ, lại ngơ ngác hỏi: “Vũ, ông ta là ai vậy, sao lại giống cậu vậy?”

Cốc Vũ phát hiện ra mình vừa mới quên khuấy mất người đàn ông ở phía sau, cũng quên mất người đàn ông ấy nói cái gì, nhưng Diệp Đồng vừa hỏi lại, giống như là kéo cậu từ trong tâm trạng vui sướng vì gặp được Diệp Đồng trở lại trạng thái cũ, cảm giác tủi thân lại dâng lên mắt, lại thấy muốn khóc.

Diệp Đồng thấy nước mắt lại bắt đầu tụ tập trên mắt Cốc Vũ, cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi cơn ngơ ngác, hoảng sợ giơ tay lên muốn lau đi nước mắt đang dần tràn ra của Cốc Vũ, nhưng mà dưới cái trừng mắt của Phùng Minh Nghị lại không dám làm cái gì, gấp đến mức không biết phải làm sao an ủi Cốc Vũ.

Cốc Vũ hít hít mũi, lấy mu bàn tay quẹt quẹt lên mặt, sau đó vô tình nhìn thấy mấy đôi mắt sáng rực của mấy cô bé ngồi ở bàn sau đang nhìn qua phía này, liền vô thức trốn ra sau lưng Diệp Đồng.


Động tác nhỏ này của Cốc Vũ làm cho Diệp Đồng có cảm giác trở lại giống như trước kia, trong ngực rất ngọt ngào. Trước kia khi đưa Cốc Vũ ra ngoài chơi, nếu như Cốc Vũ bị người ta nhìn chằm chằm, sẽ trốn ra sau lưng cậu ta, bởi vì cậu ta cao, đủ để ngăn cản ánh mắt của người khác.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Tâm tình Diệp Đồng rất vui vẻ, cánh tay cũng nhấc lên kéo Cốc Vũ đứng ở phía sau vào trong lòng, cũng không sợ cái trừng mắt lạnh lẽo của Phùng Minh Nghị nữa, liếc nhìn Phùng Minh Nghị đầy khiêu khích, cúi đầu ôm Cốc Vũ kéo ra khỏi cửa tiệm. Dù sao Cốc Vũ rất kích động vì người đàn ông này, đi sớm một chút là tốt nhất.

Phùng Minh Nghị làm sao có thể để cho Diệp Đồng đưa Cốc Vũ đi? Nếu không phải khi quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Đồng, cha thiếu chút nữa đã móc súng ra, dám đánh lén sau lưng cha, quả thật là tự tìm đường chết! Cha nhận ra mặt của Diệp Đồng là bởi vì từ trong tài liệu điều tra mà biết được, Tiểu Vũ trước kia mặc dù bị Diệp Đồng bắt nạt không ít, nhưng sau đó thái độ của Diệp Đồng đối với Cốc Vũ thay đổi rất lớn, cũng chỉ có Tiểu Vũ bảo bối ngốc nghếch của cha là không nhận ra tâm tư của Diệp Đồng, dù sao ngay cả cha chỉ đọc qua tài liệu báo cáo cũng đã có thể nhận ra Diệp Đồng thích Tiểu Vũ bảo bối của cha.

Ngoại trừ biết được thân phận của Diệp Đồng, nguyên nhân quan trọng nhất Phùng Minh Nghị không muốn để cho Diệp Đồng đưa bảo bối đi là vì cha đang đánh cược được ăn cả ngã về không nên quyết tâm thẳng thắn với Cốc Vũ, để có thể được nhận lại Cốc Vũ, nếu không phải Diệp Đồng xuất hiện quá bất ngờ, mà Cốc Vũ nhìn thấy Diệp Đồng thì kích động, làm sao có thể để cho Cốc Vũ lọt vào trong lòng của Diệp Đồng chứ?

Phùng Minh Nghị mất hứng rồi, chớp mắt liền đứng dậy, ôn hòa nhã nhặn được ngụy trang trong mắt liền biến mất, thay vào đó là sự sắc bén, giọng nói lạnh thấu xương: “Thả ra!”

Diệp Đồng run rẩy, Cốc Vũ bị cậu ta ôm trong lòng dưới giọng nói lạnh lẽo của Phùng Minh Nghị cũng sợ đến phát run, đôi mắt đen nhánh ướt đẫm nhìn về Phùng Minh Nghị khi quay đầu lại.

Phùng Minh Nghị thầm than không tốt, thiếu chút nữa thì bộc lộ bản chất rồi, hù dọa ai cũng được hết, nhưng chính là không được dọa Tiểu Vũ bảo bối vốn rất nhút nhát.

“Ực, Tiểu Vũ, cha không cố ý lớn tiếng như vậy đâu, cha chỉ nghĩ đây là người xấu, cho nên…” Nét mặt Phùng Minh Nghị nhanh chóng trở nên dịu dàng, trợn mắt nói dối.

Cốc Vũ không có nhìn thấy Phùng Minh Nghị thay đổi vẻ mặt, nhưng Diệp Đồng thì thấy được, gần như bị sát khí cùng khí lạnh mà Phùng Minh Nghị bắn ra trong chớp mắt làm cho đông lạnh luôn.

Cốc Vũ khẽ cắn môi, liếc nhìn Phùng Minh Nghị một cái thật sâu, đầu quay đi, kéo kéo vạt áo của Diệp Đồng, nói nhỏ: “Diệp Đồng, mình đi đi.”


Lúc này, Cốc Vũ hoàn toàn không biết phải làm sao để đối mặt với người đàn ông tự xưng là cha của mình, trong lòng cảm thấy rất hoảng loạn, cậu muốn về nhà nói với Lăng Sóc.

“Tiểu Vũ?” Phùng Minh Nghị làm sao không nhìn ra thay đổi trong mắt Cốc Vũ, chỉ thở dài gọi nhỏ một tiếng, không ngăn cản Diệp Đồng đưa người ra khỏi tiệm bánh ngọt.

Cốc Vũ nhanh chóng rời đi quay đầu lại nhìn Phùng Minh Nghị, nhìn bóng dáng cô độc của Phùng Minh Nghị đứng nơi cửa sổ thủy tinh yên lặng nhìn theo bóng dáng của cậu cùng với Diệp Đồng, hình như ánh mặt trời rực rỡ ban trưa cũng không thể xua tan hơi thở buồn bã vây quanh người ông ấy.

Bước chân Cốc Vũ vô thức chậm đi, trong mắt lộ ra tia đau lòng.

Người đàn ông kia, là cha của cậu! Rõ ràng là rất chờ mong cha, nhưng tại sao bây giờ lại chạy trốn chứ? Là bởi vì thái độ cẩn thận của người đàn ông này đối với cậu sao? Hay là vì cậu đang sợ hãi? Sợ đây không phải là sự thật.

Diệp Đồng thấy Cốc Vũ quay đầu lại, đôi chân mày rậm hơi nhíu lại, cậu ta không biết được cảm giác mình dành cho người đàn ông kia là như thế nào, người đàn ông kia rất giống Cốc Vũ, nói là anh em chắc cũng sẽ có người đồng ý, nhưng cậu ta biết chắc, Cốc Vũ không có anh em. Nếu như có anh em, nhà Cốc Vũ cũng sẽ không thể như vậy. Bởi vì quần áo người đàn ông này mặc trên người cậu ta vừa mới nhìn qua đều biết đó là những đồ hiệu xa xỉ.

Mắt nhìn thấy Cốc Vũ đối không đành lòng đối với người đàn ông kia nên đi càng lúc càng chậm, Diệp Đồng rất nghi ngờ, người đàn ông kia, rốt cuộc là có quan hệ gì với Côc Vũ. Nhưng ngàn lần vạn lần đừng có là tình địch nha, chỉ một tên Lăng Sóc cậu ta đã đuổi đi không được rồi, còn để Cốc Vũ rơi vào trong ma chưởng của Lăng Sóc, nếu lại lòi ra một người nữa, cậu ta có cần phải cầm theo một cây chổi, để chuyên môn quét tình địch đi hay không?!

Diệp Đồng đáng thương, cậu ta còn không biết, Cốc Vũ cùng Lăng Sóc đã đăng kí kết hôn rồi, mà cậu ta mới là kẻ mà Lăng Sóc cho là tình địch nguy hiểm nhất.

Phùng Minh Nghị còn đứng trước ghế ngồi nhìn thấy Cốc Vũ quay đầu lại, biểu tình trên mặt nhanh chóng trở nên cô đơn cùng khổ sở, dáng người đứng thẳng cũng rũ xuống, biết ngay Tiểu Vũ bảo bối của cha là người lương thiện nhất mà, nhất định sẽ quay đầu lại.

“Tiểu Vũ.” Phùng Minh Nghị đứng ở tại chỗ giống như là kẻ bị vứt bỏ, chờ người vứt bỏ cha quay đầu lại nhìn, chờ đến khi người vứt bỏ cha đã quay đầu lại thì liền lộ ra ánh mắt đáng thương nhất.


Phùng Minh Nghị không ngừng âm thầm dè bỉu bản thân, để có thể nhận lại con, cái gì gọi là mặt mũi đều vứt hết. Cái này nếu như để cho anh em ở trong Thanh Đạo nhìn thấy, nhất định sẽ té nhào cả tập thể không gượng dậy được, ngay cả Lôi Quân Chi cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như thế này của cha.

“Tiểu Vũ?”

Cốc Vũ không có nghe thấy Phùng Minh Nghị gọi cậu, cậu chỉ cảm thấy khóe môi của Phùng Minh Nghị chuyển động, xem khẩu hình thì giống như là đang gọi tên cậu, nhưng mà bên tai cậu thì quả thật là nghe được hai chữ “Tiểu Vũ”, đó là do giọng nói không chắc chắn của Diệp Đồng gọi cậu.

Cốc Vũ suy nghĩ một chút, vẫn nói với Phùng Minh Nghị: “Ngày mai tôi đến bảo tàng mĩ thuật, nếu như ông…”

Ánh mắt Phùng Minh Nghị liền sáng lên, chạy đến vài bước, vịn lấy bờ vai của Cốc Vũ nói vội: “Cha có thời gian, cha có thời gian mà. Không thì ngày mai cha đợi con ngoài cửa?”

Cốc Vũ nghiêng đầu hỏi: “Ông — biết tôi ở đâu?”

“… Ực, dạo này con cùng Lăng Sóc ở căn hộ gần trường, cũng nói luôn, hiện tại cha đang ở căn hộ đối diện nhà con, căn hộ đó là Tiểu Nho cho cha mượn ở tạm. Oh, con cũng biết Tiểu Nho đó, là Hà Thế Nho, nó nói nó là bạn thân của con với Lăng Sóc.” Phùng Minh Nghị cẩn thận nói.

Diệp Đồng ở bên cạnh có cảm giác chẳng thể xen vào, không thể làm gì khác hơn ngoài nghiến răng chịu đựng người đàn ông kia đang giả bộ dịu dàng trước mặt Cốc Vũ, mắc ói hơn là, người đàn ông đó còn muốn tách Cốc Vũ ra khỏi cậu ta, cậu ta mới không để cho ông ta được như ý, cánh tay dưới eo Cốc Vũ liền gồng lên giữ chặt lại.

Tự nhiên Cốc Vũ cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền, cậu nghĩ là cậu đang có chút tức giận, một tay ôm chặt túi đựng màu vẽ cùng cọ, tay còn lại giữ ống tay áo của Diệp Đồng, không còn quay đầu lại nữa mà chỉ để lại một câu nói mang theo chút giận dữ: “Ngày mai tôi muốn biết toàn bộ mọi chuyện!”

“Bây giờ cha có thể nói tất cả cho con, nếu như Tiểu Vũ cảm thấy có thể bình tĩnh để nghe cha nói hết.” Phùng Minh Nghị định nắm lấy cổ tay Cốc Vũ, nhưng lại bị Cốc Vũ nghiêng người tránh đi.

“Tôi phải về nhà nấu cơm, Lăng Sóc sắp về rồi.” Cốc Vũ cảm thấy mình lúc này rất lạnh lùng, ít nhất thì vẻ mặt là như vậy, hoặc là đúng như thế, cậu không muốn nghe lúc này, cậu phải về nhà hỏi Lăng Sóc một chút, tại sao cha không còn ở trong tù, hay là Lăng Sóc cũng không biết chuyện cha không còn ở tù; hay có thể là Lăng Sóc biết cha không còn ở tù nhưng không nói với cậu. Đây không phải là giận Lăng Sóc giấu diếm cậu mà là trong lòng cậu lúc này vẫn còn ở trong trạng thái mù mờ.

Phùng Minh Nghị khẽ nhướng mắt, trong lòng thầm hận thằng nhóc Lăng Sóc kia sao có thể “lừa gạt” được Tiểu Vũ bảo bối của cha. Cha còn chưa có được ăn cơm do Tiểu Vũ nấu. Cha nhất định phải nhận Cốc Vũ lại nhanh nhanh, đến lúc đó cha muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó, theo như trong kết quả điều tra có nói, Tiểu Vũ bảo bối nhà cha có tay nghề nấu ăn rất cao, lúc trước chính bởi vì vậy cho nên mới bị thằng nhóc lạnh như băng Lăng Sóc “bắt cóc” mất.


Diệp Đồng nghe thấy Cốc Vũ nói câu này, trong lòng hận Lăng Sóc vô cùng, nghĩ đến nếu Lăng Sóc mà đứng trước mặt cậu ta lúc này, nhất định sẽ xông lên đánh cho một trận tơi bời, chứ chẳng phải ở đây mà hộc máu vì Cốc Vũ không biết suy nghĩ trong lòng cậu ta.



Diệp Đồng giành lấy túi đồ trên tay Cốc Vũ, thong thả đi bên cạnh Cốc Vũ, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hồn lìa khỏi xác của Cốc Vũ thì bao nhiêu điều định nói đều nuốt trở về bụng.

Diệp Đồng không ngờ đến, cậu ta vô cùng hào hứng đến đại học A, nhưng Cốc Vũ nhìn thấy cậu ta lại không có vui vẻ như cậu ta tưởng tượng, cậu ta thậm chí còn cảm giác thấy giữa cậu ta và Cốc Vũ có khoảng cách, bầu không khí thân mật từng có trước kia hình như chẳng hề còn tồn tại ở giữa hai người.

Cậu ta nghĩ, cái này nhất định là có liên quan đến tên Lăng Sóc chết bằm kia, cũng có liên quan đến người đàn ông lúc nãy.

Tự nhiên, Diệp Đồng luống cuống.

Thời gian vô ưu vô lo ấy, những kỉ niệm gọi là đẹp khi nhớ lại là những kỉ niệm đã có với Cốc Vũ, hay phải nói là chấp niệm, mà đối với cha mẹ cậu ta, cho dù có cố nhớ lại thế nào, cho dù là cầm hình của hai người, cũng chỉ còn lại kí ức nhạt nhòa.

Hôm nay, chỉ có Cốc Vũ là cậu ta còn có thể chạm tay vào được, là người mà cậu ta đã quyết định dùng cả cuộc đời này để yêu thương từ rất lâu. Nếu như Cốc Vũ không phải là của cậu ta, vậy thì cậu ta còn lại cái gì đây chứ?! Tự nhiên, khuôn mặt Âu Dương Lạc xẹt qua trong đầu cậu ta, nhanh đến mức cậu ta còn tưởng đó là ảo giác.

Hai người yên lặng bước đi, yên lặng đến trạm xe bus, sau khi đi ra sau đuôi xe bus thì cũng ngồi xuống trong im lặng, lâu sau, một tiếng trẻ con cười “hi hi” làm cho Cốc Vũ đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn về em bé đang đứng trên chân mẹ đạp đạp, nhớ đến cục cưng nhà mình, cười bình thản.

Cốc Vũ biết cậu nên làm cái gì rồi, bởi vì bây giờ cậu cũng đã làm cha.

Sau đó, Cốc Vũ đã nghĩ thông suốt mọi chuyện cười nói với Diệp Đồng: “Diệp Đồng, tối nay qua nhà tôi ăn cơm đi.”

Diệp Đồng sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cốc Vũ, cười toe toét, gật đầu lia lịa, nói: “Được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận