Tiết học kết thúc, buổi sáng Tống Kiều không còn việc nào khác, mấy ngày trước cô đã nói chuyện với giáo viên hướng dẫn về bản thảo luận văn, cô không mắc phải lỗi nào lớn nên có thể tiếp tục tiến hành bước tiếp theo, mấy ngày này cô cũng vội vã làm, nhân lúc công việc chưa bận rộn cố gắng hoàn thiện cho xong.
Tiết học kết thúc, mưa cũng ngừng rơi, trên mặt đất nước đọng thành vũng.
Lúc này, cô và Lý Noãn Noãn đang ôm theo sách chuẩn bị tới thư viện tìm tài liệu, buổi chiều còn một tiết học nữa, nào ngờ cô lại gặp mặt Lâm Khởi, gần đây số lần chạm mặt cậu ấy tăng đột biến, những cuộc gặp gỡ tình cờ này xảy ra quá thường xuyên.
Cậu và một nam sinh khác cười híp mí chào hỏi cô, cậu nam sinh kia cao khoảng một mét bảy mưới tám, trên người mặc bộ quần áo thể thao màu xanh lam, chân đi giày, khắp người tràn đầy sức sống tuổi trẻ, cậu ta tên Ngô Thừa Hạo, cũng là thực tập sinh giống Lâm Khởi.
Tay trái Lâm Khởi cầm một ly cà phê nóng ít đường, nếu là tình cờ gặp nhưng thực chất là cố ý, chàng trai ấm áp như gió xuân, giữ gìn bản thân rất sạch sẽ, gương mặt sáng sủa dịu dàng, thấy cô đi tới, khóe miệng cậu khẽ cong lên.
Cảnh tượng này rất giống với thời trung học, mỗi sáng cậu đều đứng trước con ngõ nhỏ đợi cô cùng tới trường, ánh mắt cậu lấp lánh, luôn mang theo sự dịu dàng khi nhìn cô.
Tống Kiều hơi ngây ra, cảnh tượng trong ký ức chợt hiện lên trong não bộ, hai người từng có khoảng thời gian rất ngọt ngào, hôn môi, nắm tay, đi chơi, đọc sách, tâm sự, tham gia đại hội thể thao.
Sau khi cùng nhau đi xem phim buổi tối, chàng trai sẽ nắm tay đưa cô về nhà, sau đó ngựng ngùng ôm lấy mặt cô rồi khẽ hôn lên, cô vẫn còn nhớ cảm giác khi môi cô chạm vào cánh môi khô ráo của cậu...
Những tháng ngày thanh xuân ấy đã khiến cho bầu trời phủ kín mây đen sáng lên rất nhiều.
Lâm Khởi không đề cập rõ ràng đến các cuộc gặp gỡ tình cờ gần đây, những tin nhắn gửi cho cô đa phần cũng chỉ hỏi về địa điểm ăn uống và vui chơi, các cuộc đối thoại không khi nào vượt quá năm câu, hơn nữa số lần cũng hạn chế, cậu cư xử cẩn thận như vậy rất phải, để khi tình cờ gặp gỡ còn có cái để trò chuyện, khơi gợi thứ cảm xúc như có như không giữa hai người, giống như một cái móc nhỏ khiến lòng người ngứa ngáy, sau đó mới từ từ nắm bắt tâm trí cô gái, chưa kể trước đây hai người từng thực sự ở bên nhau, Lâm Khởi tràn đầy niềm tin rằng mình có thể quay về bên cô.
Ngày trước, cậu đã theo đuổi được Tống Kiều bằng sự chính trực và kiên nhẫn của mình, cậu nổi bật giữa một rừng người theo đuổi khác, Tống Kiều - mỹ nữ nổi tiếng khó theo đuổi đã trở thành bạn gái của cậu trong vòng hai năm.
Tống Kiều không muốn quay lại với cậu, vậy nên cô khá phản cảm trước những suy nghĩ nhỏ nhen này, nhưng cậu cư xử rất lịch sự, nếu cô nói thẳng rằng cậu đừng làm như vậy nữa thì có vẻ cũng không tốt lắm, giả sử người ta phủ nhận mình không có ý đó thì sao, vậy thì sẽ rất xấu hổ.
Cô cười gượng gạo và dẫn họ đi tham quan khuôn viên trường với tư cách là chủ nhà, Ngô Thừa Hào và Lý Noãn Noãn trò chuyện rất sôi nổi.
Tống Kiều và Lâm Khởi lại có vẻ dè dặt, chủ yếu là do Lâm Khởi chủ động nói chuyện và khuấy động chủ đề, Tống Kiều chỉ đáp lời hời hợt, sự từ chối và gượng gạo trên nét mặt cho thấy cô không muốn giao tiếp với anh nhiều hơn, nhưng vô hình chung, hai người vẫn còn đó sự thấu hiểu ngầm, một chút hơi ấm năm xưa cũng được sinh ra từ cách này, không ai nhắc đến những ngày đau khổ khi chia tay.
Lúc này, hai người tựa như trời sáng sau cơn mưa, mỗi người đều có khả năng sinh tồn riêng, chỉ có thể nói vạn vật đã thay đổi, thời niên thiếu không thể nào trở lại được nữa.
Lâm Khởi và Ngô Thừa Hạo rất có chừng mực, những gì họ nói và làm đều nằm trong phạm vi bạn bè bình thường, hai người không ăn trưa với họ, nói còn việc phải làm và cứ như vậy rời đi.
Tống Kiều nhấp ngụm cà phê còn nóng, nhìn về hướng hai người rời đi, có chút ngơ ngác, Lý Noãn Noãn mỉm cười chạm vào cánh tay cô, nói đùa: "Mọi người đi rồi, còn nhìn cái gì nữa? Sao tớ không thấy có gì đáng nhìn nhỉ?”
Tống Kiều uống hết cà phê rồi vứt cốc giấy vào thùng rác, thở dài: Hồi ức quả đúng là một con dao khiến người ta đau đớn.
“Tớ và cậu ấy không còn liên quan tới nhau nữa, cậu đừng có chêu”.
Tống Kiều bỏ bàn tay lạnh ngắt vào trong túi rồi thở dài một hơi.
Lý Noãn Noãn có tính cách hoạt bát, cô cười vui vẻ: “Tớ không tin, cậu không có tình nhưng người ta hữu ý.
Cậu không nhìn thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu sao, dịu dàng như nước ấy.”
Tống Kiều giơ tay đụng vào cánh tay của cô, hai người cùng nhau đi về phía nhà ăn, "Chuyện đó đã là quá khứ rồi, bọn mình chia tay đã lâu, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Cậu thật sự không có ý nghĩ quay lại sao.
Dù sao mối quan hệ của hai người trước đây cũng tốt như vậy, cậu ấy còn đến thành phố K để học tập, cái này gọi là cuộc gặp gỡ định mệnh đó! Cậu vẫn chưa nổi tiếng, nhưng áp lực công việc lại cao, tìm một người yêu để sưởi ấm không phải tốt sao? Dẫu sao hai người cũng hiểu rõ về nhau, tớ thấy bạn trai cũ của cậu là một người có tính cách tốt đó chứ.”
Tống Kiều không nói gì, tái hợp là điều không thể, gương vỡ rồi thì làm sao lành lại được? Cuộc sống phải tiến về phía trước, không thể lúc nào cũng nhìn lại phía sau.
Những ngón tay trong túi của cô hồi lâu vẫn lạnh ngắt, cô nghĩ đến hơi thở nóng hổi từ miệng Hình Diêm sưởi ấm các đầu ngón tay cô và hơi thở nặng nề của anh vào mỗi buổi sáng.
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, từ khi gặp Hình Diêm, hai người ngày đêm quấn quýt, làm tình triền miên.
Hai người đã rất quen thuộc với cơ thể của nhau, chỉ mới một ngày không gặp cơ thể cô đã nảy sinh phản ứng, cô muốn làm tình, muốn anh đâm vào thật mạnh, như vậy mới có thể sưởi ấm và khiến cô thỏa mãn.
Có những ngày Hình Diêm quá bận rộn, không thể thân mật với cô, cô sẽ cảm thấy người đàn ông này đã chán mình rồi, một mặt cô cảm thấy rất vui mừng, những mặt khác lại thất vọng.
Cô muốn trốn khỏi anh nhưng thân thể lại không muốn, phải làm sao đây.
Làm tình quá nhiều sẽ trở nên nghiện, Hình Diêm nghiện cô, còn cô cũng chỉ là một con người bình thường.
Đôi khi cô không thể kiểm soát được phản ứng của cơ thể mình.
Chỉ cần nghĩ đến Hình Diêm là hạ thể cô lại ướt sũng, đây đều là công lao của Hình Diêm, trước đó cô không hề biết bản thân khi đạt cao trào lại dâm đãng tới như vậy.
Tống Kiều tự nhủ với bản thân, chỉ cần chú ý đến hiện tại, dù sau này có thế nào cô cũng phải có quyền quyết định tương lai của mình, dù đau đớn đến đâu cô cũng có thể vượt qua, cô tin tưởng vào chính mình.
Người cô đơn lâu ngày, cuộc đời sẽ trôi qua như vậy, sau khi thấy được sự phồn hoa thì vẫn có thể tiếp tục cô đơn tiếp tục cất bước.
Tống Kiều đã sắp xếp xong công việc trong ngày, Hình Diêm biết lịch học của cô nên gọi điện bảo cô tới Hoa Chương.
Anh nói không sai, gần đây đúng là anh rất bận, phải gấp rút hoàn thành dự án có số vốn đầu tư hàng trăm triệu kia, Tống Kiều lặng lẽ ngồi ở chiếc bàn lớn bên cạnh anh, sắp xếp đồ đạc của chính mình, khi làm xong xuôi cô mới quay lại, lén lút nhìn anh.
Người đàn ông có nước da ngăm đen nhưng dung mạo lại rất tuấn tú, hàng lông mày rậm nam tính, anh có một bờ vai rộng và vùng eo hẹp, đường cong từ sau gáy đến cổ và từ cổ đến sau vai đều rất hài hòa.
Khi không nói chuyện, trông vừa lạnh nhạt vừa thâm sâu.
Kể từ khi kết hôn đến nay, anh luôn đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út bên trái, đó chỉ là chiếc nhẫn do cô ấy ngẫu nhiên lựa chọn, cũng không phải là kiểu cô thích, nhưng anh ấy lại có vẻ rất thích nó.
Ngón tay thon dài, ánh mắt chăm chú, xương quai hàm góc cạnh, đàn ông khi chuyên tâm làm việc là lúc đẹp trai nhất.
Lâm Khởi không cao bằng Hình Diêm, cũng không có bờ vai dày rộng như Hình Diêm, cũng không có khi chất nam tính chín chắn, kinh nghiệm lão làng như trên người Hình Diêm.
Khi Tống Kiều ở bên Lâm Khởi, cô chưa từng cảm thấy an tâm như khi ở bên cạnh Hình Diêm, cũng tức là cảm giác thư thái vô tư lự, cô luôn có rất nhiều điều phải lo lắng, sợ kết hôn, sợ sinh con, sợ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, sợ không kiếm đủ tiền, sợ một ngày nào đó Lâm Khởi sẽ không còn bảo vệ cô, không đứng về phía cô nữa...
Còn khi ở cạnh Hình Diêm, dường như cô không còn phải lo lắng về những điều này, để có thể làm tình mọi lúc mọi nơi, anh đã tự mình đến bệnh viện làm tiểu phẫu, người đàn ông như vậy quả thực là kẻ tàn nhẫn, anh còn nói rằng nếu cô muốn có con, anh sẽ đến bệnh viện tháo nút thắt, sau khi kết hôn cô cũng gần như không phải phiền não vì điều gì, Hình Diêm tuy không thích cô ra ngoài làm việc nhưng anh sẽ không can thiệp nhiều, cũng không đem tới cho cô quá nhiều lợi ích, cô đã được vấp phải với những chuyện và những khó khăn mà mình cần phải trải qua, quá trình này khiến cô rất thỏa mãn, nó cho cô biết rằng mình cũng có năng lực...
Cô chưa từng cảm thấy Hình Diêm đẹp trai tới vậy, lẽ nào là do trước đây mắt cô kém ư, lúc mới bắt đầu cô quả thực rất ghét con người này.
Hiện tại so sánh với Lâm Khởi mà nói, Hình Diêm là người khiến cô thích hơn.
Đợi đã, thích ư???
Tống Kiều rùng mình, tại sao cô lại so sánh Hình Ngôn với người khác, nhưng từ trước tới nay, cô chưa từng gặp một người đàn ông nào bắt mắt hơn Hình Diêm.
Như vậy là thích ư? Hay là ỷ lại?
Tống Kiều âm thầm hoài nghi, cô lại có cảm giác bản thân rất rẻ rúng, đây là bán thân, cô đúng là đứa đê tiện bị chơi đến mụ mị, sao cô có thể sinh lòng yêu thích kẻ đã cưỡng ép mình cơ chứ?
“Còn tiếp tục nhìn anh nữa thì đêm nay chúng ta ở lại phòng làm việc”.
Giọng nói của Hình Diêm truyền tới, Tông Kiều lập tức hồi thần, cô xấu hổ thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình.
Cô còn chưa kịp chỉnh đốn lại cảm xúc thì đã bị kéo lên, nụ hôn của người đàn ông rất mãnh liệt, sau khi tìm được miệng cô, anh bắt đầu nhấm nháp đôi môi mềm mại, tay anh giữ lấy cổ cô rồi hôn một cách hung bạo, như thể muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Anh bế cô đi đến bàn làm việc của mình, đặt cô ngồi xuống gầm bàn, sau đó kéo khóa quần, giải thoát cho thằng nhỏ đã cương cứng của mình, anh vỗ nó vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, phát ra tiếng bạch bạch.
Hình Diêm xoa đầu cô rồi dịu dàng nói: “Bà xã, liếm cho anh đi.”