Cưỡng Ép Ẩn Hôn


Bể bơi Tinh Hải.

"Tống Kiều? Cậu sao vậy? Buồn ngủ à?" Lý Noãn Noãn vỗ vai cô, nghi hoặc hỏi.

Hai người đang ở trong bể bơi, Tống Kiều lười biếng nằm sấp người tại thành bể, cô cảm thấy hơi buồn ngủ.

“Gần đây ngủ không đủ giấc thôi.” Tống Kiều đứng dậy, lấy khăn lau nước trên người mình.

Lý Noãn Noãn vừa nhận một bộ phim mới, đạo diễn yêu cầu cô phải biết bơi, vì vậy những ngày này Tống Kiều đã tới dạy cô.

Tống Kiều trước đây cũng không biết bơi, Hình Diệm từng ép cô làm tình trong bể bơi riêng trên tầng cao nhất của Hoa Chương, vì cô bị sặc nước nước nên Hình Diệm đã dạy cô bơi.

Lý Noãn Noãn thấy hôm nay mình đã học rất tốt, cô đã có thể tự nổi trên mặt nước, đây quả là một trải nghiệm thú vị, cơ thể của cô săn chắc, dáng người rất đẹp, ngực to mông cong, tới bể bơi thì đương nhiên phải khoe dáng, vậy nên áo tắm của cô có chút hở hang.

Còn bộ đồ bơi của Tống Kiều lại rất bảo thủ, cổ áo che kín nửa cổ, bên dưới là chiếc quần bơi dài, để lộ rất ít da thịt trên cơ thể.

“Có người đang nhìn cậu kìa.” Lý Noãn Noãn đụng vào vai cô, cười nói: “Đoạn trailer phim “Võ Thuật” mà cậu quay đã ra mắt rồi đấy, rất nhiều bên đầu tư đang nhắm tới cậu, cậu diễn tốt lắm, nếu tớ cũng có kỹ năng diễn xuất như vậy thì tốt, không biết tới khi nào tớ mới nổi tiếng đây?”

Tống Kiều an ủi cô ấy: "Cậu cứ từ từ luyện tập, nhất định sẽ nổi tiếng mà.


Đừng nóng lòng quá, việc này không nhanh được đâu."

Lý Noãn Noãn gật đầu, ánh mắt nhạy bén liếc qua vết đỏ trên cổ Tống Kiều, cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Cổ cậu bị làm sao vậy? Cậu bị dị ứng à? Sao tớ thấy đổ cả một mảng?"

Tống Kiều khịt mũi rồi che cổ không cho cô ấy tiếp tục nhìn, cô kéo cổ áo lên, lo lắng nói: “Gần đây thời tiết se lạnh, khả năng miễn dịch của tớ kém nên dễ bị phát ban.”

Lý Noãn Noãn không hỏi thêm gì nữa, “Tống Kiều, thật sự có người đang nhìn cậu mà, đó là một người đàn ông.”

Tống Kiều bối rối nhìn theo ánh mắt Lý Noãn Noãn.

Trần Thắng? Chính là kẻ bị cô phát hiện đang cưỡng bức phụ nữ trong nhà vệ sinh ngày trước.

Thật là xui xẻo mà, cô cau mày.

Đây một khu vực bơi lội công cộng, lúc này ở trên lầu, Trần Thắng đang quan sát họ, xung quanh anh ta có rất nhiều phụ nữ mặc đồ bơi hở hang, người phụ nữ hôm đó – Cao Giai Lâm cũng có mặt.

Cô ta cũng đã nhìn thấy Tống Kiều, trong mắt có chút hân hoan.

"Thôi, trời cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục nhé, hôm nay học tới đây thôi, tớ sẽ xem qua kịch bản giúp cậu." Tống Kiều nói với Lý Noãn Noãn.

Lý Noãn Noãn không có phản đối.


Hai cô gái đi đến khu vực tắm rửa vệ sinh người rồi chuẩn bị ăn, Tống Kiều xong rất nhanh, khắp người cô đầy những vết đỏ hồng nên cô mặc quần áo rất kín kẽ để che đi, cô đi ra ngoài cửa đợi Lý Noãn Noãn.

Cao Giai Lâm đã đợi cô ở đó: “Tống tiểu thư, chúng ta nói chuyện đi.”

Tống Kiều không muốn dính líu tới mấy người này, nhất là Trần Thắng, tên đàn ông buồn nôn kia, "Không cần đâu, tôi và cô không có chuyện gì để nói cả."

Cao Giai Lâm nước mắt lưng tròng: "Tôi muốn kiện anh ta, cô giúp tôi được không? Anh ta không chỉ hại tôi đâu, còn có nhiều cô gái bị hại nữa...!nhiều người như vậy, cho dù anh ta có làm ăn lớn thì cũng không thể bịt miệng nhiều người tới vậy đâu, cô giúp tôi làm chứng đi mà, cô là người nổi tiếng, có người hâm mộ..."

"Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi có thể giúp được cô? Video đã bị cô xóa, trong tay tôi cũng không còn chứng cứ gì cả." Tống Kiều không tin người phụ nữ này.

"Cô chắc chắn có thể giúp được mà, xin cô, hãy giúp chúng tôi." Cao Giai Lâm vừa nói vừa quý xuống, "tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, đứa em trai duy nhất của tôi bị bệnh, cần tiền chạy chữa nhưng tôi không có, vậy nên chỉ có thể bán mình, xin cô, hãy cứu tôi với, tôi muốn rời đi nhưng anh ta không cho phép, anh ta đánh tôi, còn đưa tôi cho đám thủ hạ, tôi thực sự không muốn sống nữa..."

Diễn xuất cũng giỏi thật đấy, Tống Kiều thầm cười lạnh, cô không ngu mà đi ban phát tình thương bừa bãi như vậy, "là cô đang nhờ vả tôi hay là Trần Thắng muốn nhờ vả?"

Cô tiến lên một bước, không quan tâm đến nước mắt của Cao Giai Lâm, "Các người có thế nào thì cũng chẳng liên quan tới tôi, đừng có giở chiêu trò gì, nếu tôi rụng một sợi tóc, mạng sống của các người cũng không giữ nổi đâu."

Cao Giai Lâm sững sờ.

Tống Kiều nói tiếp: “Ban đầu đi theo anh ta, cô chưa từng nghĩ tới ngày sau sao? Cô đã xóa hết video rồi, không có chứng cứ phạm tội nữa, cô thà chịu nhục chứ nhất quyết đi muốn theo anh ta, lẽ nào cô thực sự chưa từng nghĩ tới việc trở thành tình nhân đắc lực nhất bên cạnh anh ta? Đừng nhắc tới việc tôi có thể giúp cô hay không nữa, sự lựa chọn ban đầu của cô đã khiến cô không có cơ hội phản kháng trong tương lai rồi.


"Hơn nữa, tôi không phải là thánh nhân, khổ sở của tôi còn đầy ra đây, sao tôi phải giúp đỡ một kẻ xa lạ như cô, cô có não để suy nghĩ không đó? Nếu cô muốn trở thành trợ thủ đắc lực của Trần Thắng thì đừng để anh ta dắt mũi nữa.

Cũng không biết cô học đâu ra cái cớ vụng về tới vậy, tôi không giúp gì được cho mấy người cả, vậy nên đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Sắc mặt Cao Giai Lâm bỗng chốc vặn vẹo, cô ta rất không phục: "Không phải cô cũng là dạng con gái hầu ngủ cho người ta sao? Chẳng qua người mà cô đi theo kia tài giỏi hơn Trần Thắng mà thôi, cô giả bộ thanh tao cái nỗi gì? Tôi cũng chẳng muốn nhờ vả cô gì đâu!"

Quả là một kẻ không có đầu óc, mới như vậy mà đã nói toạc hết ra chân tướng, Tống Kiều nghĩ thầm.

Muốn thông qua cô để tạo mối quan hệ với Hình Diệm sao? Cô sẽ không bao giờ xen vào công việc của Hình Diệm.

"Trước đây tôi đã nói rồi, tốt nhất đừng dây vào tôi, về nói với chủ nhân của cô là đừng có mưu đồ gì đó với tôi, bằng không các người sẽ có kết cục thảm hại đấy." Tống Kiều không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

Bầu không khí dần dần nguội đi, Cao Giai Lâm đứng dậy rồi đánh hông rời đi.

Một lúc sau, Lý Noãn Noãn đi ra, cô ấy ôm lấy cánh tay Tống Kiều, "có chuyện gì thế? Tớ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, sao đi ra lại chẳng có ai? Vừa rồi tớ còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm gì đó của cậu nữa."

Tống Kiều khẽ nói không có việc gì rồi đánh trống lảng, cô nói muốn nếm thử đồ ăn vặt ở trên phố, thế là hai người nắm tay nhau đi đến đó.

Lý Noãn Noãn trầm ngâm quay đầu nhìn về phía bể bơi, vừa ăn vừa khẽ liếc nhìn vào cổ Tống Kiều.

Hóa ra đó không phải là phát ban mà là dấu hôn.

Cậu ấy đang được bao nuôi ư? Lý Noãn Noãn ngẫm nghĩ, cô ấy liên kết tất cả những dấu hiệu bất thường của Tống Kiều lại, chẳng trách cậu ấy không sống trong trường, chẳng trách cậu ấy chưa từng mời mình tới nhà chơi, căn nhà mà cậu ấy ở có lẽ là được người kim chủ kia mua cho để có thể tới ngủ với cậu ấy bất cứ lúc nào.


Trong giới giải trí của họ có rất nhiều lời đồn thổi ngầm, nhưng cô ấy luôn cho rằng Tống Kiều không như vậy, cậu ấy làm việc chăm chỉ lại có thiên phú, vậy mà cũng phải dựa vào việc hầu ngủ sao?

Cũng đúng thôi, cậu ấy có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu không biết tận dụng thì thật là ngốc nghếch.

Lý Noãn Noãn biết thế bạn mình có chừng mực, cô không nói ra những nghi vấn trong lòng với Tồng Kiều.

Vừa rồi Lâm Khởi lén gửi cho cô ấy một tin nhắn, hỏi các cô đi ăn ở đâu, cậu ấy định tìm cớ gặp mặt, cô ấy không biết có nên trả lời hay không?

Lý Noãn Noãn khó xử, cô ấy ngập ngừng hỏi Tống Kiều về tình cảm của cô dành cho Lâm Khởi, Tống Kiều giải thích rằng cô không có ý gì khác, chỉ muốn làm bạn bè bình thường thôi, gương vỡ không thể lành lại được.

Mấy ngày nay, chỉ cần Lâm Khởi xuất hiện là Tống Kiều sẽ lập tức bỏ chạy, thấy Lâm Khởi như thấy rắn, ngay cả tin nhắn hỏi thăm bình thường cô cũng không trả lời, thái độ của cô rất rõ ràng, nói chuyện thêm một câu, gặp nhau thêm một lần, trong mắt Hình Diệm đó đều là minh chứng cho việc hai người đang có quan hệ mờ ám.

Tống Kiều là người thông minh, sau khi được Hình Diệm nhắc nhở, cô lập tức biết mình phải làm gì, cô sẽ không tỏ vẻ khôn lỏi trước một người có sức mạnh tuyệt đối như Hình Diệm, hơn nữa đó cũng là muốn tốt cho Lâm Khởi, mặc dù cậu không biết, nhưng Tống Kiều, người đã phải chịu đựng không ít khổ đau bởi Hình Diệm hiểu rõ, hiện tại cô không thể đối đầu trực tiếp với anh.

Sau khi Lý Noãn Noãn biết rõ thái độ của Tống Kiều với Lâm Khởi, cô ấy đã nói rõ ràng với Lâm Khởi với tư cách là người làm cầu nói giúp cậu ta, nhưng Lâm Khởi vẫn cố chấp nói không tin, nam nữ độc thân yêu nhau không phạm pháp, cậu ta không nghĩ ra được lý do khiến Tống Kiều từ chối mình nên vẫn muốn tìm cách gặp mặt Tống Kiều, việc này khiến cho Lý Noãn Noãn, người biết rõ “chân tướng” đau đầu không thôi.

Thật là, người mai mối luôn là người buồn nhất! Buồn quá đi thôi!






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận