"Hiểu rồi”
Lão Mạc đáp lời.
Nếu hôm nay không có Lão Mạc, có lẽ Tần Tử. Mặc đã phá huỷ Cẩm Tú Lâu mất rồi.
Mặc dù làm như vậy sẽ gây ra nhiều rắc rối lớn, nhưng Tân Tử Mặc vẫn có cách ứng phó.
Tám năm trôi qua, nữ nhân Mục Ngôn Hoan vẫn ngây thơ ngu muội như thế.
Không nói đến nơi khác, chỉ riêng trong Nam Huyền Quốc cũng có không ít cường giả, hoàn toàn không sợ Cẩm Tú Lâu.
Cường giả trong thiên hạ chỉ cho Bắc Cung Minh chút mặt mũi, không động chạm đến lợi ích của Cẩm Tú Lâu, không phải vì sợ hãi.
Tân Tử Mặc cũng không lo ngại việc Bắc Cung Minh đích thân trả thù, tệ nhất cũng chỉ là một trận giao đấu mà thôi, dù sao Bắc Cung Minh không phải đối thủ của mình.
"Đêm đã khuya, nên về nghỉ ngơi thôi."
Tân Tử Mặc đi đến trước mặt Tiết Ninh và mọi người, nhẹ nhàng đá một cái: "Đừng ngẩn ra đó nữa, đưa họ về.”
"Vâng, vâng vâng.”
"Vở kịch đêm nay khiến nhiệt huyết của đám người Tiết Ninh sôi inh ảnh của Tân Tử Mặc khắc sâu trong tâm trí, khó lòng xóa nhòa.
Trước khi đi, Tân Tử Mặc truyền âm vào tai Lão Mạc: "Nhắn với Bắc Cung Minh một câu, đừng quên lời hẹn cách đây mười năm.”
Lão Mạc không hiểu ý nghĩa câu nói này, nhưng vẫn ghi nhớ kỹ trong lòng, không bỏ sót lời nào.
Cho đến khi Tân Tử Mặc và mọi người rời đi, Cẩm Tú Lâu mới thực sự xôn xao.
"Ta muốn giết hắn, nhất định phải giết hắn!"
Mục Ngôn Hoan bị tổn thương nặng nề về danh dự, suýt nữa tính mạng cũng bị đe dọa, cho đến giờ vẫn chưa đủ sức đứng dậy, bà ta tự nói một mình.
Theo lệnh của Lão Mạc, tất cả khách hàng của Cẩm Tú Lâu đều được mời ra về, không một ai được ở lại.
Đêm nay, chắc chắn là một đêm trằn trọc.
Các gia tộc lớn trong kinh thành đều biết sự việc xảy ra ở Cẩm Tú Lâu ngay lập tức, ai nấy đều ngơ ngác, trợn mắt trân trối.
Trong một góc tối tăm của Cẩm Tú Lâu.
Lão Mạc, Mục Ngôn Hoan và một số cao thủ mặc áo đen.
"Sự việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Cẩm Tú Lâu, không thể cho qua như vậy, nhất định phải lấy lại thể diện."
Vết bầm tím trên cổ Mục Ngôn Hoan e rằng không thể biến mất trong thời gian ngắn.
Cẩm Tú Lâu tồn tại ở kinh thành nhiều năm, đây là lần đầu tiên phải nhận sỉ nhục như vậy.
Một cao thủ Địa Linh cảnh mặc áo đen nắm chặt nắm đấm nói.
"Lão Mạc, tại sao lúc đó ngài không ra tay?"
Câu nói này đã nói lên thắc mắc trong lòng mọi người.
Lão Mạc là cao thủ Địa Linh cảnh đỉnh phong, chính vì có Lão Mạc trấn giữ nên mới không có kẻ nào đám gây sự ở Cẩm Tú Lâu.
Lão Mạc im lặng khá lâu, rồi chậm rãi lên tiếng: "Nếu ra tay, ta chắc chắn sẽ chết."
Gì cơ! Mục Ngôn Hoan và mọi người đều ngỡ ngàng, không thể tin nổi.
"Lão Mạc, ngài nói thật chứ?"
Mục Ngôn Hoan vốn rất kính trọng sức mạnh của Lão Mạc, nên không khỏi nghỉ ngờ.
Liên quan đến danh dự và lợi ích của Cẩm Tú Lâu, lẽ nào lão phu lại nói đùa?"
Lão Mạc rất nghiêm túc, không hề giả dối.
Mọi người im lặng, không thể chấp nhận sự thật này.
Lão Mạc là cao thủ Địa Linh cảnh đỉnh phong, nếu quả thực như lời Lão Mạc nói, vậy Các chủ Nội Các Tân Uyên chẳng phải là tồn tại Thiên Linh cảnh rồi sao?
Nghĩ đến điều này, đầu óc Mục Ngôn Hoan choáng váng trống rỗng, sắc mặt tái nhợt
Lời tuyên bố hùng hồn muốn giết Tân Tử Mặc ban nãy chỉ trong chốc lát đã tan biến như sương khói.
Cao thủ Địa Linh cảnh, Mục Ngôn Hoan còn có cách đối phó.