Cường Giả Đô Thị


Dương Thiên cũng không để ý tới sự tò mò của mọi người, toàn lực khống chế nguồn nước.

Chưa đến hai phút, tất cả nước ngầm đã bị Dương Thiên hút lên, lửa cũng nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể dập tắt được.

“Mau lên! Mau lên! Tăng cường nước! Dập tắt lửa!” An Hoán Nghĩa cũng nhìn thấy Dương Thiên, nhưng điều ông quan tâm nhất lúc này là dập tắt ngọn lửa này đã.

“A!!”
Đột nhiên có tiếng hét lên.

Tầng lầu này không biết do hỏa hoạn hay là do vụ nổ mà đột nhiên lung lay.

Cả tầng đã bắt đầu nghiêng đi, hơn nữa độ nghiêng càng ngày càng lớn.

Chờ đến khi độ nghiêng đạt đến một góc độ nhất định thì toàn bộ tòa nhà này sẽ lập tức sụp đổ.

Đến lúc đó, chắc chắn các sinh viên sẽ bị đất đá vùi lấp.

“Đừng hoảng loạn! Các em phải thật bình tĩnh! Các em đứng yên một chỗ, chờ cứu viện đến!” An Hoán Nghĩa hét lên.

Bây giờ tòa nhà đã lung lay sắp đổ, biện pháp tốt nhất chính là không nhúc nhích, giảm bớt áp lực cho đất.

Nhưng các sinh viên ở trên lại không bình tĩnh được.

Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của bọn họ, tầng lầu chỉ cần khẽ đung đưa một chút là bọn họ đã không nhịn được mà hét lên.

Thậm chí còn có sinh viên không chịu nổi, định nhảy từ trên lầu xuống.


Nhảy xuống ít ra còn hi vọng sống.

“Đừng nhảy! Bình tĩnh! Các em không sao đâu! Hãy tin tưởng các thầy!” An Hoán Nghĩa hét lớn an ủi sinh viên của mình, nhưng lời nói của ông lúc này không hề có tác dụng.

“A!” Một nữ sinh bò ra cửa sổ định nhảy xuống, nhưng nhìn đám cháy bên dưới thì lại sợ hãi trèo trở lại.

Tuy nhiên, cô gái này bị trượt chân, thế nên cả người lao thẳng xuống đất giống như một con diều đứt dây.

“A!!!” Mọi người hoảng sợ hét lên.

Nơi mà nữ sinh kia ngã xuống vẫn còn lửa cháy, bọn họ không ai dám đi qua cả.

Dương Thiên híp mắt lại, nhanh chóng bật người nhảy qua.

Tòa nhà này cao hai mươi mét, Dương Thiên bật nhảy hết sức lên được độ cao mười lăm mét.

Người hắn giống như một viên đạn, bắn vụt lên, đỡ lấy cô gái kia rồi mạnh mẽ tiếp đất.

Trên mặt đất bị áp lực tạo thành hai dấu chân to lớn!
Nháy mắt, trường học lặng ngắt như tờ.

Hai giây sau, xung quanh lập tức bùng nổ.

“Ôi mẹ ơi! Siêu nhân!!!” Có nam sinh hưng phấn nói.

Đây chẳng phải là cao thủ võ lâm khinh công tuyệt đỉnh trong phim kiếm hiệp đó sao?
“Cao thủ võ lâm!!!” Không ít người lôi điện thoại ra chụp ảnh quay video.

Dương Thiên nhìn tầng lầu, góc nghiêng đã gần ba mươi độ, đoán chừng chưa tới vài phút nữa sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Dương Thiên nhíu mày, hình như đã hạ quyết tâm.

Hắn nhảy lên, chưa tới một giây đã lên đến tầng năm.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của các sinh viên và giáo sư, Dương Thiên hét lớn: “Mau tới đây!”
Nói xong, hắn nắm lấy hai học sinh, không màng đến tiếng la hét của bọn họ, tung người nhảy xuống dưới.

“Rầm!” Cú va đập chấn động mặt đất.

Sau khi đặt hai người kia xuống, Dương Thiên lại nhảy dựng lên.

Hắn định dựa vào thực lực của mình để cứu toàn bộ người bị mắc kẹt ở đây.

Nhân số bên trên gần hai trăm người.

Nói cách khác, Dương Thiên phải nhảy lên nhảy xuống gần một trăm lần mới có thể cứu tất cả.


Dương Thiên không nghĩ được nhiều như thế, bây giờ thời gian chính là sinh mạng.

Vụ hỏa hoạn lần trước hắn không có bản lĩnh cứu người, bây giờ đã có năng lực, thế nên hắn hoàn toàn không do dự chút nào.

Dương Thiên không màng đến chuyện khác, không ngừng nhảy lên nhảy xuống cứu các sinh viên.

“Cảm ơn siêu nhân!” Hai nữ sinh được hắn cứu cảm kích nói.

Dương Thiên đứng thở một chút, bây giờ hắn đã cứu được hơn một trăm người, nhưng thể lực cũng đã tiêu hao quá nửa.

Hắn thở hổn hển, sau đó lại tiếp tục nhảy lên.

Mỗi lần nhảy lên lại cứu được hai sinh mệnh.

Mọi người bên dưới đều cảm động không ngớt, không ít người không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Siêu nhân! Cố lên!”
Lúc này Dương Thiên đã cảm thấy thể lực của mình gần như cạn kiệt.

Hắn cố nén cảm giác choáng váng, nhảy lên tầng năm.

Lúc này tầng lầu đã nghiêng hơn 45 độ.

Một cơn chấn động truyền đến, Dương Thiên vốn đã choáng váng.

Hắn đứng không vững, nhanh chóng ngã xuống.

“Siêu nhân! Anh không sao chứ?” Một cô gái mặc váy xanh lập tức chạy đến đỡ Dương Thiên.

Dương Thiên ngẩng đầu, đây chính là cô gái cổ linh tinh quái mà sáng nay hắn gặp được- An Lam.

Bây giờ trên tòa nhà này chỉ còn lại Dương Thiên và An Lam.


Hắn nắm lấy An Lam, đúng lúc này tầng lầu lại lay động.

Dương Thiên suýt chút nữa lại té ngã.

“Rầm!” Một âm thanh bén nhọn vang lên, Dương Thiên lập tức biến sắc.

Tòa nhà sắp sập rồi.

Dương Thiên không nghĩ đến những chuyện khác, quên đi sự mệt mỏi của bản thân, túm lấy An Lam, nhanh chóng nhảy xuống.

Ngay khi Dương Thiên nhảy ra ngoài thì tòa nhà cũng không chịu nổi độ nghiêng đó nữa, lập tức sụp đổ trước mặt mọi người.

Dương Thiên vừa mới nhảy xuống đã cảm thấy thể lực của mình hoàn toàn cạn kiệt.

Hắn tiêu hao quá nhiều thể lực, khi rơi xuống, Dương Thiên còn không dám đảm bảo mình có thể đưa An Lam bình an vô sự tiếp đất.

Dương Thiên ôm lấy An Lam, cả người rơi tự do.

“Ong...”
Đúng lúc này, Long phượng nguyên châu trong đầu Dương Thiên đột nhiên lóe lên một cái, sau đó khôi phục nguyên trạng.

“Rầm!” Cả người Dương Thiên nện lên mặt đất, một cơn đau đớn truyền đến.

Hẳn chỉ cảm thấy xương cốt của mình bị vỡ vụn, Dương Thiên không chịu được nữa, ngất xỉu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận