Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Trên mặt Dương Thiên lộ ra vẻ lo lắng, không ngừng kêu gọi Huyền Hư đạo nhân, cố gắng lắng nghe sự trả lời của Huyền Hư đạo nhân.

“Sư phụ, người mau ra đây đi!” Dương Thiên thậm chí hét ra tiếng.

“Dương Thiên, làm sao vậy?”, bọn người Long Kinh Thiên thấy hành động dị thường của Dương Thiên, vội vàng bay qua hỏi hắn.

Bọn họ nghe được từ miệng Dương Thiên hai chữ sự phụ, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Sự trưởng thành của Dương Thiên bọn họ đều cùng nhìn thấy, trong vòng một năm ngắn ngủi đã có thể trưởng thành tới như bây giờ, cực kỳ đáng kinh ngạc, từ đó có thể thấy được người sư phụ của Dương Thiên có khả năng nghịch thiên như thế nào.

Lúc nãy Dương Thiên đột nhiên phát ra sức mạnh lớn như vậy, chắc là do nguyên nhân của sư phụ hắn.

Dương Thiên mặc kệ bọn người Long Kinh Thiên, không ngừng gọi sư phụ hắn, đột nhiên, trên người hắn xuất hiện một tia sáng trắng yếu ớt, sau đó một bóng người hư ảo hiện ra, bóng đạo nhân này, tuổi tác vô cùng lớn, sau đó liền thâm nhập vào trong tâm trí của Dương Thiên.

“Sư phụ, người không sao chứ?” Dương Thiên khi thấy bóng người này, trong lòng liền bình tĩnh lại, sau đó dùng ý thức giao tiếp với bóng người trong tâm trí hắn, hắn hỏi.

“Ay ay, tiểu Thiên, nói cho con biết một tin xấu, linh hồn của ta bây giờ đã không chịu đựng được nữa, sắp tiêu tan rồi.” giọng nói yếu ớt của Huyền Hư đạo nhân vang lên trong tâm trí Dương Thiên.

“Cái gì? Sư phụ, có phải do con trước đó đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh linh hồn của người? Có biện pháp nào trị liệu không ạ?” Mặt Dương Thiên lộ thần sắc hoang mang, và tự trách.

“Ay ay, tiểu Thiên, không còn cách rồi! Từ lúc quyết định dung hợp linh hồn ta vào linh hồn con, để giết con cự thú Thương Long, ta đã dựa tính trước được tình cảnh bây giờ. Con không nên đau lòng quá, con đã nói đúng, ai cũng phải chịu trách nhiệm trước sự lựa chọn của bản thân, trốn tránh là hành vi của một kẻ nhu nhược, mà ta lại là một kẻ nhu nhược”, trong mắt ông lộ ra vẻ đau khổ, sau đó nói tiếp “nhưng mà, ông trời không tuyệt đường ta, để ta gặp được con, sự trưởng thành của con trong nửa năm nay, ta đều nhìn thấy hết, rất tốt! Long Phụng nguyên châu không có chọn sai chủ nhân, ta sắp biến mất rồi, con không cần lo lắng, đợi tới khi con thật sự trở lên lớn mạnh, không chừng ta sẽ có thể xuất hiện trở lại.

"Một sợi linh hồn cuối cùng này của ta chứa đựng một ít thông tin liên quan đến vũ trụ và các lưu ý trong con đường tu luyện sau này của con, có thể sẽ hữu ích cho con, còn có Long Phụng nguyên châu và luyện thể quyết, tuyệt đối không được để người thứ hai biết sự tồn tại của chúng cho tới khi con đạt được sức mạnh tuyệt đối. Sau khi ta biến mất, có thể ta sẽ không còn cơ hội giúp đỡ con nữa, con đường sau này con nhất định phải cẩn thận vạn phần, đối với ai cũng phải có tâm đề phòng cảnh giác, sự tàn khốc của vũ trụ không phải con có thể nghĩ đến!"

Sau khi Huyền Hư đạo nhân vừa dứt lời, linh hồn ông đã trở nên run rẩy, nhưng trên mặt ông lại lộ ra nụ cười “Tiểu Thiên, ta rất may mắn khi có một đồ đệ như con!”

“Sư phụ, sư phụ!”,

Trong mắt Dương Thiên lộ ra vẻ đau khổ khi nhìn Huyền Hư đạo nhân.

Nhưng mà, linh hồn của Huyền Hư đạo nhân đã trở nên rất mờ nhạt, trên mặt vẫn giữ nụ cười, sau đó triệt để biến mất trong Long Phụng nguyên châu, một tia sáng cuối cùng hoàn toàn dung hợp vào trong tâm trí của Dương Thiên.

Khi những tia sáng này hòa vào, trong tâm trí Dương Thiên lập tức xuất hiện thêm rất nhiều thông tin mới.

Sau khi tia sáng đó tan biến, chỉ còn lại một đám đốm sáng mờ nhạt, các đốm sáng này vô cùng nhỏ bé, nhưng Dương Thiên cảm thấy có thể trực tiếp bắt lấy.

Đây là đốm sáng linh hồn cuối cùng còn sót lại của Huyền Hư đạo nhân, có được nó mới có hy vọng hồi sinh ông.

Dương Thiên cẩn thận đặt tia sáng này vào trong vách đá linh lực của Long Phụng nguyên châu.

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ bi thương, hắn không nghĩ tới là khi Huyền Hư đạo nhân chọn lựa dung hợp linh hồn của ông vào của hắn sẽ dẫn đến linh hồn của ông tiêu tan. Nhưng nếu như trước đó hắn biết được chuyện này, hắn cũng không biết phải chọn lựa như thế nào.

Không lựa chọn dung hợp linh hồn, thì sẽ không giết được cự thú Thương Long, nhân loại trên trái đất phần lớn có thể sẽ bị diệt vong.

Huyền Hư đạo nhân cũng hiểu được tâm ý của Dương Thiên, sợ Dương Thiên không quyết định được, nên trước đó đã không nói cho Dương Thiên biết.

"Bây giờ chỉ còn dư lại một mình ta rồi!" Dương Thiên nắm chặt nắm đấm, không còn Huyền Hư đạo nhân nữa, con đường tu luyện sau này của hắn chỉ còn lại mình hắn cô độc mà bước đi.

"Dương Thiên!", ở bên cạnh, bọn người Long Kinh Thiên hỏi han hắn đầy sự quan tâm.

"Tôi không sao!" Dương Thiên lắc đầu, trên người truyền đến một cảm giác suy yếu vô lực: "Cự thú cấp S trên hải dương chắc là đã chết hết rồi, những truyện còn lại giao cho mọi người, tôi về trước đây."

Dương Thiên nói xong, chim ưng khổng lồ bay đến, trực tiếp đón lấy hắn, sau đó liền nhanh chóng bay về phương xa.

Ánh mắt của bọn người Long Kinh Thiên đều nhìn vào thi thể của con cự thú Thương Long, trong mắt lộ ra nồng đậm bi thương, trong đầu nhớ tới những anh hùng cấp S đã hy sinh trong cuộc chiến với con quái vật biển này, Hoàng Thừa Quốc, Đường Chính Lâm, Từ Ngọc Cường lão nhân, Phương Thư Dật, Uy đế, Charlie, Mopti, Lugba…

Bọn họ đã hy sinh vì toàn thể nhân loại. Nhưng ngay cả thi thể cũng không giữ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui