Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Nam Ức Tịch không hiểu cảm giác của nàng đối với Lạc Huyền Lăng đến cùng có thích hay không, nhưng nàng biết, mặc kệ có phải là thích hay không, nàng sẽ không cho phép nó tiếp tục phát triển thêm nữa, bởi vì thích một người, sẽ mất tâm, mất tâm, liền dễ dàng bị thương tích đầy mình.

Ở Doãn phủ ngây người vài ngày, chưa từng ra cửa nửa bước. Nhưng khi nghe Doãn Lưu Quang nói đến hôm nay sứ thần tam quốc rời khỏi đế đô, chân của nàng lại không nghe sai sử đi ra ngoài.

Đứng bên trong dòng người hối hả, Nam Ức Tịch nhìn đội ngũ sứ thần tam quốc rời khỏi tầm mắt của nàng. Khóe môi lúc chợt mở ra một nụ cười châm chọc.

Hắn nói sẽ ở bên cạnh nàng, hắn nói hắn sẽ không bao giờ dời đi. Nhưng thế nhưng hắn lại đi.

Nam Ức Tịch nhìn chiếc xe ngựa trắng như tuyết từ từ biến mất trong tầm mắt, đáy mắt không nhịn được một mảnh ướt át, nàng nỗ lực ngẩng đầu lên, khắc chế cảm xúc dâng trào đáy lòng, quyết tuyệt xoay người sang chỗ khác, không nhìn đội ngũ đang rời xa kia nữa. 

Nàng vẫn cho là lòng của nàng đã vững như thành đồng, sẽ không có chút tổn thương nào. Nàng vẫn cho là chỉ cần không ngừng khước từ, cũng sẽ không động tâm và đau lòng. Nhưng nàng sai rồi.

Thì ra là thời điểm nàng không ngừng giãy giụa khước từ, nàng đã tự động lựa chọn tin tưởng. Tin những gì Lạc Huyền Lăng nói với nàng, chỉ là lại cố chấp không muốn thừa nhận.

Cho nên lúc chứng kiến hắn rời đi, nàng mới có thể cảm thấy đau. Đau thì đau đi, phải nhớ kỹ đau này, mới có thể để cho nàng hiểu, không cần lại dễ dàng tin tưởng. Sao nàng vẫn cứ ngu ngốc như vậy? Bị phản bội bị tổn thương nhiều lần như thế, mà không tỉnh ra chút nào?

Vốn trời còn mây xanh mây nắng vàng liền lập tức xầm lại, một cái tiếng sấm đi qua, mưa to cứ như vậy không hề có điềm báo trước rơi tầm tã.

Trên đường, người đi đường cũng rối rít chạy về trong nhà, hoặc là tìm chỗ tránh mưa. Thời gian ngắn ngủn một đốt nén hương, trên đường chỉ còn lại Nam Ức Tịnh vẫn từ từ đi lại. Thỉnh thoảng có người chạy tới tránh mưa thấy Nam Ức Tịnh, ánh mắt của họ đều nhìn nàng.

Nam Ức Tịnh cứ vô tri vô giác như thế mà đi, mưa càng lớn, nước mưa tụ lại trên mảnh ngói giống như dòng nước không ngừng chảy.

Hình như cả thiên địa cũng bị mưa làm cho mờ mịt, y phục của Nam Ức Tịnh đã ướt đẫm, nàng chẳng có mục đích gì chỉ có đi và đi, nước mưa tạt về phía gương mặt nàng, gần như khiến nàng không mở mắt ra được.

Toàn bộ trên mặt trên người đều là nước, đã không còn phân biệt rõ ràng đâu là nước mắt đâu là nước mưa. Nam Ức Tịnh cũng không biết rốt cuộc mình có từng khóc, chẳng qua là cảm thấy mắt sạch sẽ, trong lòng trống không.

Nàng giống như lập tức trở lại thời điểm bốn năm trước lúc mới vừa đến Ma Cung, khi đó nàng không còn hy vọng, bị người thân nhất thích nhất ruồng bỏ, tất cả đều đã vượt ra khỏi sự chịu đựng của nàng, có thể khiến nàng sống sót chống đỡ, chính là hận ý.

Bốn năm qua đi, nàng cho là nàng đã mạnh mẽ, đao thương bất nhập. Thì ra là bởi vì nàng vẫn phong bế trái tim của mình, cho nên mới không bị thương tổn, một khi giao tâm ra rồi, vẫn sẽ bị thương, hơn nữa bị thương nặng hơn bốn năm trước.

Không biết đi tới nơi nào, Nam Ức Tịnh đột nhiên nghe tiếng bước chân dồn dập truyền từ sau lưng đến, nghe âm thanh cũng biết người này công phu cực cao, mặc dù đau lòng, nhưng bốn năm sống chết rèn luyện khiến Nam Ức Tịnh theo bản năng xoay người, nhìn về phía người trong mưa.

Đôi mắt mở ra, lông mi thật dài còn dính nước mưa ướt nhẹp, Nam Ức Tịnh không thấy rõ dung mạo nam tử trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy một bộ cẩm bào màu trắng đã bị nước mưa làm ướt, tóc cũng bởi vì nước mưa mà tán lạc vài cái, rủ xuống hai bên mặt, cho dù nhếch nhác như vậy, nhưng vẫn như cũ không che đậy được sự phong hoa tuyệt đại của hắn.

Khóe môi khẽ nâng lên nụ cười, tròng mắt Nam Ức Tịnh giống như ánh sao sáng chói, nhìn người trước mắt, người nọ từng bước một đi về phía nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai nàng thủ thỉ nói, "Nha đầu ngốc, ta không có đi."

Trong nháy mắt, tất cả cảm xúc giống như đều được chứng minh. Giờ phút này Nam Ức Tịnh hiểu rõ là nàng yêu nam tử trước mắt, mặc kệ từ khi nào, mặc kệ bởi vì sao, nhưng đúng như hắn nói, nàng yêu hắn, mặc kệ có thể hay không, đã không còn cách nào thay đổi.

"Ta cho là ngươi đã đi." Nam Ức Tịnh từ từ vươn tay, ôm chặc lấy Lạc Huyền Lăng, giọng nói của nàng mang theo từng chút kìm nén, giống như là đang làm nũng lại như giấu rất nhiều cảm xúc.

Lạc Huyền Lăng không nói gì, chỉ ôm Nam Ức Tịnh chặt hơn, ôm một lúc, hắn mới từ từ buông Nam Ức Tịnh ra, đưa tay thay nàng vén sợi tóc rối bời ra sau tai, nhẹ nhàng tháo khăn che mặt của Nam Ức Tịnh, nhìn chăm chú vào mặt của nàng, nói từng chữ vô cùng rõ ràng, "Ta sẽ không đi. Ức Tịnh, về sau ta sẽ không bao giờ dời khỏi ngươi."

Nam Ức Tịnh nghe được Lạc Huyền Lăng gọi hai chữ Ức Tịnh này, cả người đều ngẩn ngơ tại chỗ. Nàng nhìn gương mặt quen thuộc này của Lạc Huyền Lăng, con ngươi đen nhánh, trong nháy mắt, nàng cảm thấy nam tử phong hoa tuyệt đại trước mắt có điểm giống nam hài nhỏ yếu năm đó.

Khó trách có cảm giác giống như đã từng quen biết như thế, khó trách sẽ cảm thấy tướng mạo hắn quen thuộc như vậy. Bảy năm không thấy, hắn thay đổi rất nhiều, nhưng đôi tròng mắt kia, vẫn vậy sáng chói.

Mà con ngươi thâm thúy nhưng sáng chói này, trên cõi đời chỉ có một chứ không có hai. Trong đầu đột nhiên lại hiện ra nam tử hắc y, mang theo mặt nạ màu bạc tuyệt đại. Tất cả vốn đang mơ hồ, nhưng vào thời khắc này một chút rồi một chút trở nên rõ ràng.

Các chủ Ám các vì sao phải tìm nàng, Lạc Huyền Lăng tại sao lại yêu nàng, tất cả bọn họ đều cho nàng cảm giác như đã từng quen biết. Bởi vì bọn họ là cùng một người.

Nam Ức Tịnh khiếp sợ, kinh ngạc, cảm động, nàng nhìn nam tử trước mắt, nói từng chữ, "Nạp Lan Thần Dật."

Nghe được lời Nam Ức Tịnh nói, khóe môi Nạp Lan Thần Dật từ từ hiện ra nụ cười, hắn vẫn như cũ nhìn Nam Ức Tịnh, ánh mắt trong suốt mà chuyên chú.

"Ngươi làm như thế nào?" Nam Ức Tịnh hỏi. Ban đầu hắn chịu hết mọi khi dễ, ban đầu hắn một thân nhiễm bệnh, rốt cuộc là như thế nào lại che giấu được tai mắt người đời, đang lúc mọi người không biết, hắn liền thành công tử Vô song Lạc Huyền Lăng, nắm trong tay thế lực lớn nhất Đông Lâm, thành Các chủ Ám các khiến giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, thao túng nửa giang hồ.

Nạp Lan Thần Dật chỉ cười, vẻ mặt hắn dịu dàng làm cho người ta đắm chìm, giọng nói của hắn rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định, "Bởi vì ta muốn thay mẫu thân ta báo thù, hơn nữa bởi vì ta phải bảo vệ nữ nhân ta thích nhất!"

(( Chương này ngọt ngào không các nàng hí hí ))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui