Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Nữ tử như nàng, nếu có người nào thưởng thức nàng, sẽ vô phương cứu chữa mà yêu nàng. Không chỉ mình hắn d[d[lq[d, ngay cả Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh cũng đã trầm luân, nhưng nàng lại bày ra dáng vẻ xa cách ngàn dặm, rõ ràng đang ở trước mắt, lại làm cho người ta cảm thấy lòng của nàng như ngàn dặm xa.

“Ta đã ở trong phủ của Doãn Lưu Quang ăn không ngồi rồi, cũng không ngại mang thêm vài người ăn không ngồi rồi vào nữa!” Nam Ức Tịch nghe vậy, không chút lưu tình nói, vốn là nàng còn tồn mấy phần áy náy với Nam Khởi, nhưng hôm nay bị Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh cuốn lấy làm nhức đầu, vì vậy không có thái độ tốt với Nam Khởi.

“Không sao! Chúng ta có thể đưa tiền đấy!” Hạ Văn Cử luôn bày ra mặt dày, lời như vậy cũng nói được, Nam Ức Tịch thật sự không biết nên lấy biện pháp gì tới đả kích hắn.

Đang lúc Nam Ức Tịch không biết làm gì, Gia Luật Linh vẫn trầm mặc không nói lời nào nãy giờ rốt cuộc mở miệng nói chuyện, hắn nhìn Nam Ức Tịch, hỏi, “Không phải ngươi nói muốn suy nghĩ bảy ngày sao? Nếu ngươi vẫn cự tuyệt chúng ta như vậy, thì suy nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ vừa mới bắt đầu, ngươi đã nghĩ muốn qua loa tắc trách sao?”

Trong lòng Nam Ức Tịch lẩm nhẩm, đúng vậy, vừa mới bắt đầu ta đã muốn làm có lệ với các ngươi. Trì hoãn bảy ngày này, cũng chỉ là vì muốn nghĩ ra biện pháp không gả cho các ngươi mà thôi, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta thật đang suy tư sao?

Chỉ là đương nhiên nàng không thể nói thật như vậy được, nàng nhíu mày, rất là bất đắc dĩ hỏi, “Rốt cuộc các ngươi yêu thích phương diện nào của ta? Ta có thể thay đổi nha!”

Nghe lời nói của Nam Ức Tịch, bi thương thoáng hiện lên trên mặt Nam Khởi cùng Gia Luật Linh. Cho dù bọn họ thích Nam Ức Tịch, nhưng cũng không thích đến nỗi không cần tôn nghiêm sĩ diện.

Bọn họ không thể chịu được việc tình cảm của họ trở thành gánh nặng của nàng, khiến nàng chán ghét đến nước này? Chẳng lẽ nàng thật sự ghét bọn họ như vậy, ghét đến tránh như tránh bò cạp sao?

Nhưng coi như lời nàng nói đả thương người như vậy, chân của bọn hắn vẫn không nghe sai khiến đứng vững, không di động chút nào. Rốt cuộc bọn họ thích phương diện nào của nàng? Thật ra thì ngay cả hắn cũng không biết, rõ ràng có rất nhiều nữ tử thiên kiều bá mị dùng mọi biện pháp để lấy lòng bọn họ, vì sao bọn họ lại cố tình thích một nữ tử không cho bọn họ sắc mặt tốt đây?

Mà đối với mất mác của Nam Khởi và Gia Luật Linh, Hạ Văn Cử giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục từ từ cười nói, “Đây chính là Quỳnh Lạc ngươi nói nha, không thể đổi ý đó!”

Nam Ức Tịch nhìn Hạ Văn Cử cười đến mặt giảo hoạt, không khỏi nhíu mày, người này lại muốn giở trò gì? Nàng nói tới trình độ đả thương người như vậy, mà hắn lại còn cười được? Chẳng lẽ là đầu óc bị cửa kẹp rồi, trở nên ngu ngốc hay sao?

“Ta thích ngươi vì ngươi không chịu uống rượu với ta. Ta thích ngươi vì ngươi xa cách với ta. Ta thích ngươi vì ngươi không yêu thích ta. Quỳnh Lạc, những thứ này ngươi đều có thể thay đổi sao?” Hạ Văn Cử không để ý ánh mắt nghi ngờ của Nam Ức Tịch, nhìn chằm chằm con ngươi Nam Ức Tịch, nửa là nghiêm túc, nửa là đùa giỡn nói.

Nghe Hạ Văn Cử nói, Nam Ức Tịch khẽ ngơ ngẩn. Nàng không có nghĩ đến Hạ Văn Cử sẽ nói như vậy.

“Hai điều trước thì ta có thể đổi, còn điều cuối cùng, đời này, sợ là không đổi được.” Nam Ức Tịch kinh ngạc nhìn Hạ Văn Cử một cái, thật ra thì lúc mới bắt đầu nàng vô cùng không thích Hạ Văn Cử, nhưng mà dù sao lòng người cũng là làm bằng thịt, Hạ Văn Cử dụng tâm với nàng, nàng đều nhìn thấy, tự nhiên cũng không muốn tổn thương hắn.

Nàng biết, hôm nay nàng nói lời này, làm những việc này, Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh cũng không phải không để ý như bề ngoài, thân phận tôn quý bọn họ, từ nhỏ đã ở địa vị cao cao tại thượng trên đời này, bị người khác đối xử như vậy, tất nhiên trong lòng sẽ không vui vẻ, nhưng bởi vì thích nàng, bọn họ nhịn xuống, phần ân tình này, mặc dù nàng không muốn tiếp nhận, nhưng cũng không thể không đối mặt.


“Không sao. Ta có thể đợi.” Hạ Văn Cử nghe lời nói Nam Ức Tịch, trong tròng mắt bất cần đời lướt qua một tia mất mác, nỗ lực nâng lên nụ cười, từ từ cười nói, “Nếu hai điều trước có thể thay đổi, không bằng mời chúng ta đi vào uống một chén, coi như là bằng hữu, như thế nào?”

Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn ba người, bọn họ đã nói đến như vậy rồi, nếu nàng cự tuyệt nữa, sợ là không ổn, chỉ đành phải gật đầu một cái, mời bọn họ vào Doãn phủ.

Lấy rượu thượng hạng bên trong phủ của Doãn Lưu Quang, bốn người ngồi ở trong đình viện uống rượu, mà Tiểu Tuyết thì về gian phòng trước. Mấy người còn lại cũng đã hết vài bình rượu mạnh, sương mù trong mắt nhàn nhạt hiện lên một tầng mỏng, lời nói cũng dần nhiều hơn.

“Linh thúc thúc, thật ra thì từ nhỏ ta đặc biệt yêu mến ngươi, khi đó ta nghĩ sau này, chờ ta và ngươi đều đã trưởng thành, ta cũng muốn làm nên sự nghiệp, cũng không có nghĩ đến, đợi đến khi trưởng thành, ta lại không thể đơn thuần như vậy sùng kính ngươi nữa.” Hạ Văn Cử đưa tay khoác lên trên bả vai Gia Luật Linh, có chút mơ hồ nói không rõ.

Tây Nhạc cùng Bắc Mạc vẫn luôn là bang giao chi quốc (hai nước thân thích), Gia Luật Linh cũng thường đi sứ Bắc Mạc. Hắn tuy là trưởng bối của Hạ Văn Cử, nhưng chỉ hơn Hạ Văn Cử mấy tuổi thôi, cộng thêm khi đó hắn đã được phong làm Vương Gia, chiến công trác tuyệt, vì vậy từ nhỏ Hạ Văn Cử rất sùng kính Gia Luật Linh.

Chỉ là khi Hạ Văn Cử dần dần lớn lên, am hiểu âm mưu hoàng thất, sao còn có thể đơn thuần sùng kính d[d[lqd Gia Luật Linh như vậy nữa? Thật tâm thật ý gọi Linh thúc thúc, cuối cùng cũng biến thành xưng hô hoàng thất thôi.

Gia Luật Linh nghe lời nói của Hạ Văn Cử, ngược lại khẽ sững sờ một chút, lúc đó hắn đại biểu Tây Nhạc đi sứ Bắc Mạc, Hạ Văn Cử luôn thích quấn hắn hỏi cái này hỏi cái kia, mà tính tình của hắn luôn luôn trầm mặc ít nói, không thích thân thiết với người khác, nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của Hạ Văn Cử, hắn không thể không thân quen, dần dần trở thành bằng hữu của Hạ Văn Cử.

Mặc dù Hạ Văn Cử nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng từ nhỏ Hạ Văn Cử rất thông tuệ, hắn đã sớm biết, Hạ Văn Cử không phải là vật trong ao, chỉ là không có nghĩ đến thế cục thiên hạ biến hóa nhanh như vậy, mà người cũng lớn lên nhanh như thế, trong nháy mắt, tiểu đệ đệ vẫn quấn hắn, đã trở thành đối thủ cường đại của hắn rồi.

“Văn Cử, thật ra thì ngươi đã làm tốt hơn ta rồi.” Gia Luật Linh cũng đưa tay vỗ vỗ bả vai Hạ Văn Cử, tỉnh táo trầm ổn nói.

Mặc dù thoạt nhìn hắn lạnh lùng mà trầm ổn, nhưng nếu cẩn thận xem xét, cũng có thể nhìn thấy trong tròng mắt hắn chút say rồi.

Nam Khởi cũng nằm lên bàn, có chút say thở dài nói, “Người của nhiều nước vui sướng ngồi cùng bàn uống rượu như thế, sợ là đời này khó có cơ hội thứ hai!”

Nam Ức Tịch tay cầm ly rượu, con mắt sắc lạnh nhìn qua ba người trước mắt. Uống mười mấy vò rượu mạnh, bọn họ cũng đã say không nhẹ, chỉ có nàng vẫn tỉnh táo như lúc ban đầu.

Không phải tửu lượng của nàng hơn bọn hắn, mà do nàng không cho phép nàng uống rượu say bất cứ lúc nào, cho dù là đang ở Doãn phủ, nàng cũng không dám tùy ý như vậy, vì vậy khi phát hiện mình có chút say rượu, nàng đã dùng nội lực bức ra một phần rượu.

Qua nhiều năm như vậy, duy nhất một lần toàn tâm toàn ý buông lỏng, là khi ở trên sườn núi nhỏ kia, dựa vào lòng Nạp Lan Thần Dật ngủ. Cũng là từ khi đó, nàng mới phát hiện, nàng đã tin tưởng Nạp Lan Thần Dật đến trình độ như vậy, có lẽ bất tri bất giác nàng đã yêu hắn. Cho nên mới có thể hoang mang sợ hãi trốn tránh hắn như vậy.


“Quỳnh Lạc, ngươi biết không, lần đầu tiên ta ở trên Thiên Hương Lâu nhìn thấy ngươi, cũng bị ngươi làm rung động thật sâu rồi. Trong bữa tiệc ngươi chói mắt như thế, làm ta không thể dời mắt khỏi ngươi. Ta ầm ĩ với phụ hoàng rất nhiều lần, phụ hoàng mới đồng ý cho ta cưới ngươi làm chánh phi, nhưng. . . Ngươi lại. . .” Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh vỗ bả vai lẫn nhau nói một hồi, đột nhiên Hạ Văn Cử nâng mắt say lờ đờ lên, nhìn Nam Ức Tịch nói.

Lời nói vốn có chút oán trách, lúc nói đến câu cuối cùng, thế nhưng mơ hồ có mấy phần cô đơn.

Đường đường là thái tử Bắc Mạc, ứng cử viên thái tử phi tất nhiên là cực kỳ trọng yếu, hoàng đế Bắc Mạc thế nhưng đồng ý với Hạ Văn Cử cưới nàng một nữ tử có tiếng xấu trên giang hồ làm thái tử phi, tất nhiên trong đó Hạ Văn Cử dùng không ít biện pháp.

Hắn cố gắng khiến hoàng đế Bắc Mạc đồng ý cho nàng trở thành chánh phi của hắn như vậy, chỉ bởi vì không muốn nàng uất ức, nhưng nàng lại cự tuyệt, cũng khó trách giọng nói của hắn bắt đầu có chút oán trách.

“Ta phải làm sao đây? Hoàng huynh nghe nói ta muốn cưới ngươi, tìm mọi cách không đồng ý. Đây là lần đầu tiên trong đời ta đối nghịch với hoàng huynh.” Giờ phút này ánh mắt Gia Luật Linh cũng có chút không thanh minh rồi, từ lúc Hạ Văn Cử nói hết câu kia cũng đã gục xuống bàn ngủ, mà khi Gia Luật Linh nói hết những lời này, cũng ngã trên người Hạ Văn Cử.

Nam Ức Tịch nghe lời nói say rượu của Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh, vẻ mặt trở nên cực kỳ phức tạp. Đều nói rượu vào lời ra, đây cũng là lời thật lòng của bọn họ sao? Nam Ức Tịch nàng có tài đức gì, lấy được nhiều ưu ái của bọn họ như thế?

Nàng thật hận mình tại sao giờ phút này không uống say, như vậy thì sẽ không nghe rõ ràng như vậy, thì sẽ không biết rõ tâm ý của bọn hắn.

“Ha ha ha. Các ngươi đã say. Ta hay nhất. Ta tỉnh táo nhất. . .” Nam Khởi thấy Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh đã gục xuống bàn ngủ say, không khỏi cười cười, cũng say lảo đảo ngã tới, may nhờ Nam Ức Tịch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, hắn mới không đến nỗi té lăn trên đất.

Nam Ức Tịch nhìn ba người say rượu nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi, chân mày nhíu lại thật sâu, trong mắt mang theo vài phần áy náy.

Bọn họ đều chân thành đối với nàng, chỉ là nàng không thể chân thành đối với họ. Lòng người chỉ có một trái tim, đã cho Nạp Lan Thần Dật, thì không thể cho ai nữa. Không những không chân thành với bọn họ được, ngày sau còn có thể cầm đao kiếm đối đầu với bọn họ, nàng đã đồng ý cùng hắn chinh chiến thiên hạ, ngày sau, sợ là không còn cơ hội uống rượu ngắm trăng với bọn họ nữa.

Nhẹ nhàng thở dài một cái, lại nghe thấy tiếng bước chân sau lưng truyền đến, trong mắt Nam Ức Tịch lướt qua một tia cảnh giác, lại nghe giọng nói trơn bóng như ngọc của Doãn Lưu Quang vang lên bên tai, “Người tới, an bài gian phòng cho ba vị này, phục vụ bọn họ nghỉ ngơi. Chuẩn bị trà giải rượu, chờ bọn họ tỉnh liền cho bọn họ uống.”

Ngoái đầu lại nhìn Doãn Lưu Quang, chỉ thấy hắn mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, càng hiện lên dung mạo như vẽ của hắn, có vẻ cực kỳ ấm áp. Một đôi ngươi ôn hòa nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp, hình như mang theo ẩn nhẫn.

“Ngươi đều nghe được?” Nam Ức Tịch nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.


Doãn Lưu Quang khẽ vuốt cằm, từ chối cho ý kiến. Hắn nghe nói Nam Ức Tịch cùng Hạ Văn Cử, Gia Luật Linh và Nam Khởi ở trong đình viện uống rượu, liền muốn tới xem một chút, vừa vặn nghe thấy Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh rượu vào lời ra.

Thật ra thì hắn cũng hi vọng có thể uống say như bọn họ, có thể không chút kiêng kỵ nói ra lời trong lòng như vậy, đáng tiếc hắn và Nam Ức Tịch đều giống nhau, không được phép uống say, không được phép buông lỏng. Hơn nữa hắn kiêu ngạo quá mức, kiêu ngạo đến nỗi mặc dù hắn thích Nam Ức Tịch, cũng không nguyện ý trở thành gánh nặng của nàng.

Tình cảm của hắn đối với nàng, không ít hơn Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh, nhưng hắn lại không muốn nói. Trừ lần đó hắn kêu Nam Ức Tịch làm bộ gả cho hắn để tránh phân tranh ở ngoài, hắn không nói chuyện với Nam Ức Tịch nữa. Nếu biết người trong lòng nàng thích không phải là hắn, cần gì phải nói ra tự rước lấy nhục?

“Ừ, bọn họ đều chân thành với ngươi.” Doãn Lưu Quang ngước mắt nhìn Nam Ức Tịch, hắn biết Nam Ức Tịch không thích mình bị người khác định đoạt, nhưng chân tình của Gia Luật Linh và Hạ Văn Cử, vì sao nàng kiên quyết như thế, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không có, trong lòng của nàng, có phải đã có người rồi? Cho nên mặc kệ bọn họ chân tình như thế nào, cũng không có cách nào đi vào tim nàng?

Nhìn phức tạp trong mắt ánh mắt Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịch khẽ rủ mắt xuống, làm như không thấy, lên tiếng, “Giả vờ chân tình, ta không chịu nổi.”

“Quỳnh Lạc, trong lòng ngươi, đã có người khác rồi phải không?” Lời đến khóe miệng, trầm mặc hồi lâu, vẫn cất lên.

Trong tròng mắt đen lướt qua một tia ngọt ngào cùng thâm tình, rất nhanh lại khôi phục sóng nước thâm thúy như cũ, Nam Ức Tịch ngước mắt nhìn Doãn Lưu Quang, khóe môi nâng lên nụ cười, nói từng chữ, “Xác thực có. Cho nên, mặc kệ là ai, cũng không thể thay đổi.”

“Như vậy, hắn đúng là một người hạnh phúc.” Con ngươi của Doãn Lưu Quang có chút co lại, rõ ràng thoáng qua một tia đau đớn, hắn nở nụ cười, giọng nói chua chát

Nam Ức Tịch chuyển tầm mắt, sợ nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng sẽ nói không ra lời kế tiếp, nhưng nàng vẫn nói vô cùng rõ ràng từng chữ, “Gặp hắn, mới là hạnh phúc của ta.”

Sau khi nói xong, Nam Ức Tịch khẽ vuốt cằm của mình, thản nhiên rời đi dưới tầm mắt của của Doãn Lưu Quang. Doãn Lưu Quang đứng bên cạnh bàn rượu, nhìn bóng lưng lửa đỏ của Nam Ức Tịch biến mất ở trong tầm mắt, khóe môi nụ cười càng thêm khổ sở.

Gặp hắn, mới là hạnh phúc của nàng sao?

Quỳnh Lạc, ta không để ý ngươi có yêu ta không, bởi vì ta yêu ngươi, ta liền có thể bao dung ngươi. Nhưng ngươi có thể đừng tàn nhẫn như vậy không? Có thể không vì người ngươi yêu, mà tự tay phá hủy những thứ ta liều mạng đi bảo vệ không?

Phát hiện chuyện tình của Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật, cũng là gần đây.

Dĩ nhiên, Doãn Lưu Quang không biết thân phận thật của Nạp Lan Thần Dật, chỉ coi hắn là Lạc Huyền Lăng. Nhưng điều này cũng đủ làm hắn cảm thấy đau lòng rồi.

Lạc Huyền Lăng đại biểu cái gì, là Đông Lâm. Mà Nam Ức Tịch cùng với hắn, vậy đại biểu cho cái gì?

Trong tay Nam Ức Tịch rõ ràng không có bảo tàng, lại cố ý tung tin đồn, tiến vào triều đình Nam Hải, luôn luôn phách lối, nàng luôn nói khi nào đăng cơ sẽ giao ra bảo tàng, rõ ràng không tồn tại bảo tàng, giao ra như thế nào? Nàng như vậy làm, làm muốn ly gián quan hệ của Nam Dận cùng Nam Khởi thôi.

Lúc hắn mời nàng tới triều đình Nam Hải, nàng nói muốn ở trong phủ hắn, nhưng hắn nhìn cách nàng ăn mặc đụng độ, cũng không bắt bẻ gì, tại sao lại nói không quen chỗ khác? Mục đích ở lại trong phủ của hắn, sợ sẽ vì 18 cuốn hồ sơ thôi.


Cho tới nay, hắn đều biết, mục đích của nàng với triều đình Nam Hải không đơn thuần. Nhưng mặc kệ nàng muốn cái gì, chỉ cần nàng không làm thương tổn Nam Hải, hắn đều có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, nàng lại muốn phá hủy Nam Hải!

Doãn Lưu Quang không biết thân phận thật sự của Nam Ức Tịch, hắn cho là nàng làm như vậy, là vì Lạc Huyền Lăng mà thôi, vì vậy trong tim của hắn mới cực kỳ chua xót.

Bàn tay giấu bên trong tay áo nắm chặt, nhìn phương hướng bóng lưng Nam Ức Tịch biến mất, trong mắt Doãn Lưu Quang thoáng qua một tia quyết tuyệt. Nam Hải là đất nước mà nhiều đời Doãn gia đã bảo vệ, tuyệt đối không thể hủy diệt trong tay hắn, mặc kệ là ai, muốn thương tổn Nam Hải, hắn đều không đồng ý. Dù là nữ nhân hắn thích nhất, cũng không được!

Nam Ức Tịch không biết suy nghĩ trong nội tâm Doãn Lưu Quang, trở về đình viện của mình, vừa vào đình viện, liền nhìn thấy một bóng dáng tuyết trắng khoan thai tự đắc ngồi ở trong đình viện.

Ngân tuyến làm hoa mẫu đơn nở rộ, nhưng cũng không bằng dung nhan phong hoa tuyệt đại của hắn, hắn nhướng mày, khẽ cười, con ngươi đen như mực dịu dàng như nước nhìn nàng, trong nháy mắt, giống như mọi ưu điểm trên đời này đều tập trung trên người của hắn, dường như bầu trời cũng nhiễm sắc thái ấm áp.

“Tới bao lâu rồi?” Nam Ức Tịch đến gần Nạp Lan Thần Dật, khóe môi câu nụ cười ôn nhu, rất là tùy ý hỏi.

Nạp Lan Thần Dật đứng lên, làm ra dáng vẻ uất ức, nhìn Nam Ức Tịch nói, “Lúc nàng và bọn họ uống rượu đã tới rồi.”

Nam Ức Tịch nhìn Nạp Lan Thần Dật cố làm dáng vẻ uất ức, không khỏi có chút buồn cười, nàng đưa tay búng một cái vào trán của Nạp Lan Thần Dật, như bất đắc dĩ như cưng chiều, nhẹ nhàng cười nói, “Sau đó chàng cứ ngu ngốc chờ đợi ở đây sao?”

“Nếu không thì sao, chẳng lẽ nàng cảm thấy ta nên chạy tới cùng tình địch so tửu lượng sao?” Nạp Lan Thần Dật nghe Nam Ức Tịch nói như vậy, nhếch môi cười, đôi mắt toát ra nụ cười, từ từ nói.

“So tửu lượng thì không cần rồi. Chàng nên đi nghe những lời nói say rượu của bọn họ, như vậy mới cảm thấy nguy cơ, mới biết quý trọng ta.” Nam Ức Tịch nghe Nạp Lan Thần Dật hài hước nói, cũng gợi lên một nụ cười nhẹ nhõm, mang theo vài phần trêu đùa cười nói.

Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, khóe môi khẽ nâng lên, dịu dàng vô cùng nói, “Ức Tịch của ta tốt như thế, ta vẫn luôn có cảm giác nguy cơ. Cho nên mới muốn ở lại Nam Hải, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng, để tránh nương tử tương lai của ta chạy mất.”

“Ta muốn chạy trốn với người khác thì như thế nào?” Nam Ức Tịch nghe lời nói của Nạp Lan Thần Dật, không biết sao hăng hái, nâng lên một nụ cười, hứng thú nhìn Nạp Lan Thần Dật hỏi.

Nạp Lan Thần Dật suy nghĩ sâu xa, sờ cằm, cười đến thanh nhã vô song (cười đẹp), từ từ lên tiếng, “Chạy thì phải bắt trở về. Về phần người bắt cóc nương tử của ta, giết không tha!”

Nam Ức Tịch nghe lời nói của Nạp Lan Thần Dật, không khỏi bật cười, Nạp Lan Thần Dật nhẹ nhàng kéo hông của Nam Ức Tịch qua, khiến Nam Ức Tịch tựa đầu tựa vào trước ngực của hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Tiểu Tuyết đứng ở bên trong phòng thấy một màn như vậy, lộ ra dáng vẻ tươi cười hiểu ý.

Thân phận của Nạp Lan Thần Dật cùng với mọi chuyện của hắn, Nam Ức Tịch đã nói hết cho Tiểu Tuyết nghe, vì vậy Tiểu Tuyết thật tâm cảm thấy vui mừng cho Nam Ức Tịch d[[dl[qd, nàng tin tưởng Nạp Lan Thần Dật nhất định sẽ khiến Cung chủ hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận