Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Editor: Trà sữa trà xanh

Tống Tử Nguyệt dẫn Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật tới cửa liền đứng lại, ý bảo Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh đi vào.

Trong d[[lqd đôi mắt đen của Nam Ức Tịnh lóe lên mấy vệt sáng loáng, đưa tay đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Hạ Văn Cử ngồi bên trong. Hắn vẫn mặc một bộ xiêm y đào hồng sắc cực kỳ chói mắt như cũ, màu sắc đậm rực rỡ nhưng cũng làm bớt đi khuôn mặt yêu mị của hắn, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài chứa ý cười nhàn nhạt, cười như không cười nhìn nàng và Nạp Lan Thần Dật.

Đã sớm ngờ tới Hạ Văn Cử ở nơi này chờ bọn họ, vì vậy Nam Ức Tịnh cũng không ngoài ý muốn, chỉ là cười nhạt, thoải mái thanh thản ngồi xuống, Nạp Lan Thần Dật cũng tao nhã tự nhiên, một đôi mắt đen càng thâm trầm tựa như biển.

"Thiếu chủ Lạc gia, Các chủ Ám các. Đông Lâm Thập Nhất hoàng tử thật sự khiến bản thái tử nhìn với cặp mắt khác hẳn." Hạ Văn Cử nhìn Nạp Lan Thần Dật chậm rãi ngồi xuống, ngước mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật, thấy sắc mặt của hắn bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, không khỏi nở nụ cười, nói.

Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trên mặt giống như nhuộm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng, "Hạ thái tử muốn bàn bạc chuyện gì?"

"Thập Nhất hoàng tử quả nhiên là người sảng khoái." Hạ Văn Cử thấy Nạp Lan Thần Dật đi thẳng vào vấn đề, hắn cũng không vòng vo nữa, dứt khoát nói, "Hôm nay Bản thái tử tới đây, là vì chuyện bảo tàng võ lâm."

Nạp Lan Thần Dật nghe Hạ Văn Cử nói, trong con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia ánh sáng, quả nhiên là vì bảo tàng võ lâm. Xem ra hôm nay Hạ Văn Cử tìm hắn thương nghị, là muốn chia một chén súp rồi. Chỉ là nếu hắn muốn bảo tàng, ai cho Bắc Mạc một chén súp đây?

Hạ Văn Cử thấy Nạp Lan Thần Dật không nói lời nào, liền nói tiếp, "Không biết Thập Nhất hoàng tử có nguyện ý hợp tác với bản thái tử không, bản thái tử có thể giúp ngươi lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm, chỉ cần ngươi chia phân nửa bảo tàng võ lâm cho ta là được."

Nam Ức Tịnh nghe được Hạ Văn Cử nói, trong mắt không khỏi lướt qua một đạo lệ mang. Hạ Văn Cử thật biết tính toán, trợ giúp bọn họ để lấy được Minh Chủ Võ Lâm sao? Bọn họ nhất định phải lấy được chức vị Minh Chủ Võ Lâm, nhưng không cần Hạ Văn Cử trợ giúp, huống chi vừa mở miệng đã là phân nửa bảo tàng, Hạ Văn Cử không cảm thấy nực cười sao.

Hiển nhiên, suy nghị của Nạp Lan Thần Dật cũng giống Nam Ức Tịnh, hắn ngước mắt cười như không cười nhìn Hạ Văn Cử một cái, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nhưng từng chữ từng câu nói ra khiến người khác không thể kháng cự, "Tâm ý của Hạ thái tử bổn điện xin nhận, chỉ là vị trí Minh Chủ Võ Lâm, vốn là dựa vào bản lãnh của mình, bổn tọa không cần mượn tay người khác."

Hạ Văn Cử không ngờ rằng Nạp Lan Thần Dật sẽ dứt khoát cự tuyệt hắn, thậm chí ngay cả một chút lối ra cũng không cho hắn, khuôn mặt của hắn đã không nhẫn nhịn được, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười ở khóe môi, tiếp tục cười nói, "Là do điều kiện của bản thái tử không vừa ý Thập Nhất hoàng tử sao? Như vậy nếu giúp Thập Nhất hoàng tử đăng cơ làm đế thì như thế nào?"

Đăng cơ làm đế. Hạ Văn Cử quả nhiên là nhìn thấu dã tâm của Nạp Lan Thần Dật. Chỉ là hắn không biết hết, thứ Nạp Lan Thần Dật muốn không chỉ là hoàng đế Đông Lâm, còn là toàn bộ thiên hạ.

Nam Ức Tịnh nghe Hạ Văn Cử nói, chân mày khẽ chau lại. Cho dù Hạ Văn Cử có quyền thế lớn hơn nữa, vẫn là thái tử của nước khác, làm sao có thể nhúng tay và quốc sự của Đông Lâm, làm sao có thể giúp Nạp Lan Thần Dật đăng cơ làm đế? Chẳng lẽ Hạ Văn Cử nói chính là hòa thân sao? Chỉ có hòa thân, mới có thể khiến Bắc Mạc trở thành trợ lực của Nạp Lan Thần Dật.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Nam Ức Tịnh không khỏi trầm xuống, màu sắc trong mắt càng đậm, mà Nạp Lan Thần Dật vẫn không mặn không lạt nói, "Bổn tọa chỉ là hoàng tử. Việc đăng cơ làm đế, Hạ thái tử vẫn không nên nói với bổn tọa."

Hạ Văn Cử nghe Nạp Lan Thần Dật nói, sắc mặt không khỏi trở nên âm trầm, chỗ sâu trong đáy mắt lướt qua một tia hung ác. Giỏi cho Nạp Lan Thần Dật, quả nhiên là dầu muối không vào. Chẳng lẽ hắn có thể tự tin lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm, nhưng còn thuận lợi ngồi lên ghế hoàng đế Đông Lâm thì sao? Lại dám cự tuyệt hợp tác với hắn?!

Nghĩ tới đây, Hạ Văn Cử đã mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, "Thập Nhất hoàng tử cần phải suy xét kỹ. Muội muội U Lan của bản thái tử đang trong tuổi xuất giá, đang muốn tìm một nhà trong sạch nào đó. Nếu Thập Nhất hoàng tử cự tuyệt hảo ý của bản thái tử, sợ là bản thái tử chỉ có thể lựa chọn Thái tử Đông Lâm."

Lời này mặc dù là nói khách khí, nhưng trong đó đã có mấy phần uy hiếp. Nếu Nạp Lan Thần Dật cự tuyệt Hạ Văn Cử, không đơn giản chỉ là mất đi trợ lực, mà còn đẩy trợ lực cường đại tới bên Nạp Lan Nhược Phong.

Nam Ức Tịnh ngước mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, nếu Nạp Lan Thần Dật cự tuyệt Hạ Văn Cử, chỉ sợ ngày sau hắn đăng cơ làm đế sẽ gặp trở ngại cực lớn, nhưng nếu hắn đón nhận, còn nàng thì sao? Chẳng lẽ nàng phải xem hắn lấy nữ tử khác sao?

Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịnh một cái, đưa tay cầm tay Nam Ức Tịnh, khóe môi nâng lên nụ cười cưng chìu, sau đó nhìn Hạ Văn Cử, cười nói, "Ý tốt của Hạ thái tử bổn điện xin nhận. Chỉ là bổn tọa từng thề, nhất sinh nhất thế nhất song nhân (ý chỉ cả đời môt vợ ấy). Cả đời này trừ Ức Tịnh, bổn tọa tuyệt sẽ không tái giá với nữ tử khác."

Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, khóe môi nở nụ cười, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc. Mà sắc mặt của Hạ Văn Cử hoàn toàn trầm xuống.

Nạp Lan Thần Dật là quyết tâm không muốn hợp tác với hắn sao?! Hắn tự tin hắn có đối phó với mình sao?!

Bên ngoài thanh danh của U Lan là Đệ Nhất Mỹ Nhân Tứ Quốc, lại là công chúa của Bắc Mạc, gả cho Nạp Lan Thần Dật hắn chẳng lẽ còn uất ức hắn sao? Hạ Văn Cử không nhịn được nhìn sang Nam Ức Tịnh đang nở nụ cười, Đệ Nhất Mỹ Nhân Tứ Quốc sao? Sợ là còn thua xa nụ cười của Nam Ức Tịnh.

"Nói như vậy, Thập Nhất hoàng tử nhất quyết cự tuyệt hợp tác với bản thái tử?" Hạ Văn Cử nheo mắt lại, nhìn Nạp Lan Thần Dật, hỏi từng chữ.

Nạp Lan Thần Dật giống như không nhận thấy Hạ Văn Cử đang tức giận, vẫn như cũ ôn nhã lên tiếng, "Cõi đời này không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Bổn tọa chỉ là cự tuyệt ý tốt của thái tử điện hạ lần này thôi, không có nghĩa là về sau không có cơ hội hợp tác. Chỉ là U Lan công chúa này, bổn điện tuyệt sẽ không cưới."

Hạ Văn Cử bị lời nói không mặn không lạt của Nạp Lan Thần Dật làm nhất thời cứng họng. Nạp Lan Thần Dật nói không có sai, bây giờ mặc dù Nạp Lan Thần Dật cự tuyệt hợp tác với hắn, nhưng không có nghĩa là về sau bọn họ không có cơ hội hợp tác, nếu hiện tại dối đầu với Nạp Lan Thần Dật, là hành động cực kỳ không sáng suốt.

Chỉ là Nạp Lan Thần Dật đã xác định không lấy U Lan, vậy nên làm như thế nào cho phải? Thật ra thì gả U Lan cho Nạp Lan Thần Dật, hắn cũng đã lo lắng cho U Lan.

Hạ U Lan là muội muội hắn sủng ái nhất, từ nhỏ kinh thái tuyệt diễm, vang danh Tứ Quốc. Bao nhiêu năm nay có rất nhiều người đạp phá cửa muốn cưới nàng, nhưng nàng đều cự tuyệt. Người khác có lẽ cho là nàng đang tỏ vẻ thanh cao, chỉ có hắn biết, trong lòng U Lan đã sớm có một người.

Người kia chính là Lạc Huyền Lăng. Lúc đó hắn còn không biết Lạc Huyền Lăng chính là Nạp Lan Thần Dật, chỉ biết hắn là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song" Thiếu chủ Lạc gia. Trong cảm nhận của U Lan, Lạc Huyền Lăng là nam tử có tài văn chương cùng mưu lược nhất, nàng nhất định phải gả cho hắn.

Những năm này hắn từng khuyên Hạ U Lan rất nhiều lần, nhưng Hạ U Lan vẫn cố chấp. Muội muội này cũng như hắn, đều rất cố chấp, một khi đã xác định thì nhất định không đổi.

Hắn luôn khuyên Hạ U Lan đừng đắm chìm vào tình yêu mù quáng đó, Lạc Huyền Lăng thâm trầm, không phải người nàng có thể yêu. Nhưng Hạ U Lan nhất định không nghe. Lúc đó hắn không hiểu tại sao Hạ U Lan lại cố chấp như thế, cho đến khi hắn gặp gỡ Nam Ức Tịnh, hắn mới hiểu ra.

Bởi vì yêu, cũng đã khắc sâu trong lòng, sao có thể dễ dàng buông tha. Tất cả của nàng đã khắc sâu vào trong lòng của hắn, khiến hắn không thể quên. Nếu không có cách nào quên, nên hắn cứ nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ lấy được nàng.

Hắn đương nhiên biết dã tâm của Nạp Lan Thần Dật tuyệt đối không chỉ ở đế vị Đông Lâm, cái hắn muốn là cả thiên hạ. Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, toàn bộ thiên hạ này, còn có Nam Ức Tịnh, cũng sẽ là của Hạ Văn Cử hắn.

"Nếu Thập Nhất hoàng tử đã quyết định rồi, bản thái tử cũng không nói nhiều. Vậy gặp nhau trên đại hội võ lâm! Hi vọng Thập Nhất hoàng tử sẽ không hối hận quyết định ngày hôm nay!" Hạ Văn Cử thu liễm lại mọi cảm xúc, nói với Nạp Lan Thần Dật.

Khóe môi Nạp Lan Thần Dật nở nụ cười thanh nhã, ánh mắt cố chấp, vô cùng tự tin nói từng chữ, "Đa tạ Hạ thái tử nhắc nhở. Chỉ là bổn tọa chưa bao giờ biết hối hận quyết định của mình."

Hạ Văn Cử nghe Nạp Lan Thần Dật nói, không khỏi nheo mắt lại, đầy là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ như thế. Rõ ràng mỗi một câu đều nói từ tốn chậm rãi, nhưng trong chậm rãi từ tốn lại mơ hồ lộ ra khí phách bễ nghễ thiên hạ.

Điều đáng sợ không phải là khí phách lộ ra ngoài, mà là kín kẽ che giấu tài năng. Mười năm giấu tài, lừa gạt tất cả mọi người, chỉ bằng một điểm này, cũng đủ để thấy được bản lãnh của Nạp Lan Thần Dật.

Hạ Văn Cử nhìn chằm chằm Nạp Lan Thần Dật, mới đưa tầm mắt chuyển dời đến trên người Nam Ức Tịnh. Nàng vẫn mặc hồng y chói lóa, trên mặt không phấn son, tự đại cùng đơn giản kết hợp hoàn mỹ trên người nàng, vẻ mặt của nàng vẫn khiến người ta không nhìn thấu, lại rung động lòng người.

"Ức Tịnh, đã lâu không gặp, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Hạ Văn Cử nhìn khuôn mặt làm hắn nhớ thương, chua chát mở miệng nói. Đã lâu không gặp, nàng đã là thê tử của người khác rồi.

Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn Hạ Văn Cử, ánh mắt lạnh nhạt, mở miệng cười nói, "Ức Tịnh có thể nói gì với Hạ Văn Cử, đã đều nói qua rồi. Đối với thái tử Bắc Mạc, Ức Tịnh không lời nào để nói."

Hạ Văn Cử nghe Nam Ức Tịnh nói, nụ cười ở khóe môi khẽ cứng ngắc, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Lời này của Nam Ức Tịnh rõ ràng là đang vạch rõ giới hạn với hắn, bởi vì hắn sẽ trở thành kẻ địch của Nạp Lan Thần Dật, cho nên cũng chính là kẻ địch của nàng sao? Nạp Lan Thần Dật ở trong lòng nàng chiếm bao nhiêu phân lượng rồi?

"Ta và Thần Dật cần nghỉ ngơi rồi. Hạ thái tử, xin mời." Nam Ức Tịnh thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt Hạ Văn Cử, bộ dạng muốn nói gì, nhàn nhạt nghiêng mặt đi, lạnh giọng nói.

Nếu hắn lựa chọn đối đầu với Nạp Lan Thần Dật, như vậy nàng và hắn đã không còn lời nào để nói.

Hạ Văn Cử nghe Nam Ức Tịnh nói, buồn cười, rồi lại cười không nổi. Chỉ là nhàn nhạt đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng. Cho dù nàng lạnh nhạt, cũng không thể thay đổi quyết tâm của hắn chút nào. Chung quy một ngày, hắn sẽ khiến nàng ở bên cạnh hắn, sẽ làm nàng yêu hắn!

Hạ Văn Cử rời đi không lâu, ngoài phòng liền truyền đến tiếng huyên náo.

"Cái gì? Phòng hảo hạng đã đầy? Vậy ngươi cho bản thiếu gia nghỉ ngơi ở đâu đây?" Một giọng nói nam tử trẻ tuổi vang lên ngoài phòng, hình như cảm thấy rất bất mãn việc phòng hảo hạng đã đầy.

Gian phòng thượng đẳng nhất ở Ngọc Vũ lâu chỉ có năm. Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật ở một gian. Liễu Tử Hạc ở một gian. Đường Thiên Thiên ở một gian. Hách Liên Nghi Huyên ở một gian. Thiên Thần ở một gian. Đương nhiên là hết phòng rồi.

Nhưng Ngọc Vũ lâu là khách sạn lớn nhất Tứ Quốc, cho dù là gian phòng bình thường, cũng bằng phòng cực kỳ thượng đẳng ở khách sạn bình thường rồi.

"Công Tôn công tử, thật sự không còn phòng hảo hạng. Ta không thể thay đổi được." Tống Tử Nguyệt liếc mắt nhìn cẩm y nam tử trước mắt, đây chính là con độc nhất của môn chủ Lạc Hà phái Công Tôn.

Từ nhỏ Công Tôn đã nhận hết sủng ái của môn chủ, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, đến khách sạn, dĩ nhiên là muốn ở gian phòng tốt nhất, hôm nay nghe tin phòng hảo hạng đã đầy, liền huyên náo.

Công Tôn nghe Tống Tử Nguyệt nói, thấy nàng không giống những người bình thường  Thương gia thấy hắn là nịnh bợ, ngược lại khóe mắt đuôi mày đều bày ra vẻ không kiên nhẫn, không khỏi có chút tức giận nói, "Đó là do phòng hảo hạng của các ngươi quá ít! Chẳng lẽ bản thiếu gia không có gian phòng ở, là do bản thiếu gia sao?"

"Ở nơi này chỉ còn lại có phòng khách bình thường. Công Tôn công tử có thể ở lại, nếu ở không quen, có thể đến chỗ khác tìm phòng hảo hạng mà ngài muốn." Tống Tử Nguyệt bị Công Tôn quậy ầm lên nên mất hết kiên nhẫn, thường ngày nàng đã không ưa mấy người công tử tự cho là đúng rồi. Lại còn chạy đến địa bàn của nàng náo loạn, chẳng lẽ nàng còn cần phải níu kéo một vụ làm ăn sao?

Công Tôn vốn là nói cho qua loa, không nghĩ tới Tống Tử Nguyệt cư nhiên không cho hắn mặt mũi, không khỏi mặt đỏ lên nhìn Tống Tử Nguyệt, lại thấy sắc mặt Tống Tử Nguyệt diễm lệ, trên trán mang theo nhàn nhạt khinh miệt, càng khiến hắn không phản bác được gì.

"Ngươi ngươi ngươi... Sao ngươi có thể nói như vậy với ta ta!" Công Tôn liên tục chỉ tay về phía Tống Tử Nguyệt, liên tiếp nói mấy chữ ngươi, nhưng vẫn nói không ra, vẻ mặt của hắn hết sức uất ức nhìn Tống Tử Nguyệt, giống như Tống Tử Nguyệt khi dễ hắn.

Thật ra thì Công Tôn là bị môn chủ Lạc Hà phái làm cho hư hỏng, có chút ăn sung mặc sướng thôi, bản tính thì không hư.

Tống Tử Nguyệt không ngờ tới vị công tử này vừa rồi còn phách lối như thế lại bị một câu nói của nàng biến thành uất ức như vậy, nếu không phải nàng tận mắt thấy qua dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi của hắn, nàng thật vẫn cho là mình khi dễ hắn đấy.

Không khỏi cảm thấy nhức đầu, Tống Tử Nguyệt liền nói chuyện mềm mại lại, "Ta chỉ là muốn Công Tôn công tử quyết định, có muốn ở lại đây không."

"Ở! Tại sao không ở!" Công Tôn nghe Tống Tử Nguyệt nói, vội vàng nói, vừa lấy ánh mắt len lén đi nhìn Tống Tử Nguyệt, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng.

Tùy tùng bên cạnh thấy vẻ mặt của Công Tôn. Không khỏi nghi ngờ. Bình thường gặp nhiều thiên kiều bá mị cô nương như vậy còn chưa từng thấy công tử xấu hổ, hôm nay gặp một nữ tử dữ như hổ, công tử lại xấu hổ? Chẳng lẽ công tử thích nữ tử này sao?

Công Tôn không biết ý nghĩ của đám tùy tùng, vẫn nhìn Tống Tử Nguyệt, không biết sao đột nhiên hắn cảm thấy bộ dạng Tống Tử Nguyệt tức giận đặc biệt xinh đẹp đây.

Tống Tử Nguyệt bị Công Tôn nhìn chăm chú trong lòng có chút sợ hãi, không khỏi dời tầm mắt, nâng lên nụ cười nói, "Đã như vậy, Công Tôn công tử theo ta tới phòng. "

Huyên náo bên ngoài đã biến mất. Nam Ức Tịnh đưa tay thay Nạp Lan Thần Dật đổ bình trà, khóe môi nâng lên một nụ cười nhạt nhòa, chậm rãi nói, "Công tử của môn chủ Lạc Hà phái thật thú vị."

"Đại hội võ lâm sẽ xuất hiện đủ loại nhân vật, cũng sẽ có rất nhiều người thú vị." Nạp Lan Thần Dật nhận lấy bình trà Nam Ức Tịnh pha cho hắn, khóe môi nâng lên nụ cười, chậm rãi nói.

Lần đại hội võ lâm này, bởi vì hoàng thất Tứ Quốc chú ý tới mà trở nên cực kỳ náo nhiệt. Võ lâm ngũ đại tổ chức, trừ Ám các không tham dự, Ma Cung, Đường Môn, Lạc Hà phái, Tử Trúc Lâm đều phái người tham gia. Mà Tứ Đại Gia Tộc Tứ Quốc, Hách liên gia cùng Thiên gia cũng đã trình diện rồi. Còn thiếu mấy môn phái nhỏ, lần đại hội võ lâm này thật sự là náo nhiệt.

Đối với người trong võ lâm mà nói, vị trí Minh Chủ Võ Lâm rất quan trọng. Lần này nếu như có thể ngồi lên Minh Chủ Võ Lâm, không chỉ có thể khống chế những môn phái võ lâm khác, còn có thể khống chế tứ đại tổ chức tham gia đại hội võ lâm, đây chính là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ, vì vậy mọi người đều cố gắng hết sức lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm.

Mà đối với hoàng thất Tứ Quốc mà nói, bọn họ không quan tâm vị trí Minh Chủ Võ Lâm rốt cuộc là do nhân sĩ võ lâm nào lấy được. Bọn họ quan tâm là bảo tàng võ lâm sau lưng Minh Chủ Võ Lâm. Phần bảo tàng này rất quan trọng với bọn họ.

Chỉ là bên trong tín vật Minh Chủ Võ Lâm cất giấu bí mật bảo tàng võ lâm, chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Cái bảo tàng rốt cuộc có tồn tại hay không, có thể tìm được không, không ai biết. Vì vậy trước đây không ai chú ý tới.

Chỉ là hiện tại chuyện này liên quan đến tranh giành thiên hạ, phần bảo tàng này có thể tạo ra một ưu thế cực lớn. Vì vậy mặc kệ chuyện này là thật hay giả, Hoàng thất Tứ Quốc sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Chúng ta cứ vui vẻ thưởng thức những trò đùa này đi." Trong hơi nóng của nước trà khuôn mặt của Ức Tịnh có mấy phần không thành thực, môi nàng nở nụ cười khó hiểu.

Trò đùa trong miệng nàng là chỉ những thủ đoạn của võ lâm nhân sĩ cùng Hoàng thất Tứ Quốc vì tranh đoạt vị trí Minh Chủ Võ Lâm và bảo tàng.

Nạp Lan Thần Dật từ chối cho ý kiến lần đại hội này. Lần đại hội võ lâm này, chỉ sợ không đơn giản. Coi như lấy được vị trí Minh Chủ Võ d[[l"qd Lâm cùng tín vật, muốn bình an tìm được bảo tàng, hơn nữa một mình chiếm lấy bảo tàng, sợ không được dễ dàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui