Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Nam Ức Tịnh dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấy suy nghĩ của Liễu Tử Hạc, vẻ mặt nàng trong trẻo lạnh nhạt, giọng nói không kiềm chế chút kiêu ngạo nào, chậm rãi nói "Bổn tọa nói rồi, chẳng qua bổn tọa không muốn bị người ta tính kế mới ra tay cứu người, cũng không phải vì cứu Liễu công tử. Vậy nên Liễu công tử không cần cảm thấy thiếu bổn tọa một ơn cứu mạng, tính mạng của ngươi bổn tọa không hiếm lạ!"

Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói mà khẽ cau mày. Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Tử Trúc Lâm, khi bé sư phụ đã luôn khen hắn có căn cốt kỳ giai (*), đã luôn được coi là kỳ tài mà bồi dưỡng. Hắn cũng bị nuôi dưỡng thành tính cách cao ngạo trong trẻo lạnh lùng, dường như mọi thứ đều không thể lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị một người khinh thường trong mắt.

(*) căn cốt kỳ giai: có căn cơ, xương cốt hiếm thấy.

Khinh thường trong mắt Nam Ức Tịnh rõ ràng, không thèm che dấu như vậy, giống như tính mạng của hắn trong mắt nàng thực sự rẻ mạt. Đúng vậy, tính tình Nam Ức Tịnh kiêu ngạo tùy tiện như thế, sao có thể buồn chán đi thiết kế một vở tuồng diễn này chỉ vì muốn hắn nói tiếng cảm ơn chứ?

Nữ tử như nàng, chính là người nếu muốn cái gì sẽ tự mình đi lấy, tuyệt đối không cố ý tính kế hắn để hắn vì nàng làm việc cả.

Hơn nữa, căn bản nàng cũng không có điều gì phải nhờ hắn. Có lẽ là hắn hiểu lầm rồi, chuyện hôm nay thực sự là có người cố ý muốn hãm hại nàng.

"Dù như thế nào, Liễu mỗ vẫn muốn cám ơn Cung chủ đã cứu mạng." Liễu Tử Hạc ổn định tinh thần, chân thành thực lòng nói với Nam Ức Tịnh.

Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc cám ơn nàng thì trong mắt hiện lên kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng Liễu Tử Hạc người này giống với mấy cao nhân tự cho mình thanh cao mà sẽ không thèm cảm tạ. Nhưng mà thực sự nàng cũng không hiếm lạ một tiếng cảm ơn, nàng cứu hắn chỉ là không muốn bản thân cũng bị tính kế mà thôi.

"Liễu công tử nên tự mình cẩn thận một chút, không nên để người khác ám sát lại liên lụy đến bổn tọa!" Nam Ức Tịnh đối với lời cảm tạ của Liễu Tử Hạc chỉ coi như có nghe qua, nàng nhìn thoáng qua hắn mà lạnh nhạt nói.

Nói xong, nàng cũng không đợi Liễu Tử Hạc trả lời mà trực tiếp rời khỏi, Liễu Tử Hạc nhìn bóng lức trắng xóa của Nam Ức Tịnh mà bỗng có chút sững sờ.

Nàng xinh đẹp rực lửa, nàng trong trẻo trắng tuyết, tới cùng người nào mới thực sự là nàng. Tuy trong nàng lạnh lùng đến tột cùng nhưng mà  rõ ràng lại rất nặng tình. Tuy thủ đoạn của nàng tàn thẫn khác người nhưng mà dường như cũng không lạnh lẽo giống như nàng luôn bày ra, Ngày đó, hắn tận mắt thấy được nàng tươi cười cho một tên ăn xin món ăn trong tay, đó là cho đi vô cùng ấm áp, không phải khinh thường bố thí.

Cung chủ Ma Cung. Nữ hoàng Nam Hải. Dưới thanh danh lừng lẫy như vậy, rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào. Mặc kệ rốt cuộc nàng ra sao, dáng vẻ khuynh thành cùng tài năng khuynh thế này của nàng đều đã truyền xa bốn nước rồi.

Không rõ cảm xúc mập mờ trong ngực rốt cuộc là như thế nào. Liễu Tử Hạc băng bó miệng vết thương rồi cũng rời khỏi nơi nào theo hương ngược lại Nam Ức Tịnh.

Sau khi Nam Ức Tịnh cứu Liễu Tử Hạc thì cũng chẳng còn tâm tình đi tản bộ tiếp, nàng kéo sát áo khoác quay lại khách điếm. Thế nhưng lại là oan gia ngõ hẹp, đúng lúc gặp phải Đường Thiên Thiên.

Trên mặt Đường Thiên Thiên mang theo vài phần đắc ý nhìn Nam Ức Tịnh, ánh mắt oán độc cười nói "Ôi, Cung chủ Ma Cung thực sự có hứng thú nha, nửa đêm còn ra ngoài tản bộ sao?"

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại ác độc nghĩ. Hừ, Nam Ức Tịnh, ngươi còn có hứng thú ra ngoài tản bộ? Chờ đến ngày mai khi tin Liễu Tử Hạc chết truyền ra, không chỉ mình ngươi mà tất cả người Ma Cung cũng sẽ không tránh được Tử Trúc Lâm đuổi giết. Lấy trộm Tử Trúc Tâm, giết chết đệ tử đắc ý của Tử Trúc Lâm Liễu Tử Hạc, tội danh như vậy thì dù Tử Trúc Lâm có nhân từ, cũng sẽ không thể bỏ qua cho ngươi!

Nam Ức Tịnh nhìn ác ý trong mắt Đường Thiên Thiên mà nâng lên nụ cười rét lạnh, giả vờ như không để ý nói "Bổn tọa hứng thú đúng là không sao, khi tản bộ còn gặp phải một chuyện rất thú vị nha. Môn chủ Đường Môn có muốn nghe không?"

Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh nói mà ánh mắt không khỏi hiện lên một chút nghi hoặc. Thái độ của Nam Ức Tịnh đối với nàng ta luôn luôn lạnh lùng, làm sao có thể tự động tìm đề tài để nói chuyện với nàng ta chứ, thật sự rất kỳ quặc.

Nam Ức Tịnh nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Đường Thiên Thiên, nụ cười bên môi càng sâu, ánh mắt lạnh nhạt, chậm rãi nói từng chữ một "Bổn tọa rảnh rỗi không có việc gì, thế nhưng lại nhìn thấy thủ hạ Đường Môn giả trang thành người Ma Cung đi ám sát đại đệ tử của Tử Trúc Lâm, môn chủ ngươi nói chuyện này có thú vị hay không đây? Đại hội võ lâm bắt đầu vào ngày mai, bổn tọa nhất định phải chia sẻ chuyện thú vị này với các vị hào kiệt võ lâm mới được!"

Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh tươi cười nói xong mà vẻ mặt lập tức tái xanh. Tại sao lại có chuyện như vậy, Nam Ức Tịnh ra ngoài tản bộ lại đúng lúc cứu Liễu Tử Hạc? Lại có thể phá hỏng mưu kế của nàng ta?!

Trong lòng thì ngạc nhiên nghi ngờ nhưng trên mặt Đường Thiên Thiên vẫn giả vờ trấn định bình thản, nhìn Nam Ức Tịnh mà chanh chua nói "Nam Ức Tịnh, ngươi không cần ngậm máu phun người! Từ lúc nào ta lại phái thủ hạ giả vờ thành người Ma Cung đi ám sát Liễu Tử Hạc rồi? Qủa thực là ăn nói lung tung!"

Nam Ức Tịnh đối mặt với Đường Thiên Thiên tức giận mà vẻ mặt vẫn tươi cười, nhưng mà nàng càng cười như vậy thì trong lòng Đường Thiên Thiên lại càng sợ hãi, nàng ta nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Nam Ức Tịnh "Bổn tọa cũng nghĩ môn chủ sẽ không làm ra chuyện như vậy nên liền thuận tay giúp môn chủ thanh lý môn hộ (*) rồi. Nhưng mà môn chủ cũng quá vô tâm rồi, nếu mà chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa thì sẽ liên lụy đến Ma Cung và Tử Trúc Lâm. Đại hội võ lâm ngày mai, bổn tọa vẫn không thể không nhắc đến chuyện này!"

Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh nói mà vẻ mặt tức giận không khỏi trở nên tái mét. Ác độc trong mắt nàng ta dường như muốn tràn ra rồi. Nàng ta nói cái gì cơ, nàng ta giết hết tất cả tinh nhuệ Đường Môn mà nàng phái ra rồi?! Lại còn có thể giả vờ như không có gì, đây khác gì châm chọc đâu cơ chứ?!

Thế nhưng lại là nàng ta đuối lý trước, không có cách nào truy cứu Nam Ức Tịnh chuyện này, huống chi nếu ngày mai Nam Ức Tịnh nói đến chuyện này tại đại hội võ lâm, dù cho nàng ta có cố gắng thoái thác mình có liên quan, không thừa nhận những người đó là người của Đường Môn thì sợ rằng vẫn khiến Tử Trúc Lâm hoài nghi.

Quan trọng là sau chuyện này, nàng ta không những không thể tính kế được Nam Ức Tịnh, ngược lại còn để Nam Ức Tịnh cứu Liễu Tử Hạc một mạng! Thật sự là xôi hỏng bỏng không mà!

"Nam Ức Tịnh, ngươi đừng đắc ý sớm, cuối cùng một ngày nào đó ta cũng sẽ giết được ngươi thôi!" Đường Thiên Thiên biết Nam Ức Tịnh cũng đã nhìn ra tâm tư của mình roòi, vì vậy nàng ta dứt khoát không thèm che dấu, hung ác nhìn Nam Ức Tịnh mà oán độc nói.

Nam Ức Tịnh nhìn khuôn mặt thanh tú của Đường Thiên Thiên vặn vẹo mà không khỏi khẽ thở dài một hơi. Vốn bởi vì Nạp Lan Thần Dật mà nàng không hề muốn động đến Đường Thiên Thiên, nhưng nàng ta lại liên tiếp chạm đến mấu chốt của nàng, việc này cũng không trách được nàng rồi.

Con ngươi đen tuyền bỗng hiện lên sát khí, khí thế muốn lấy mạng giống như đến từ địa ngục, nụ cười của Nam Ức Tịnh trở nên băng giá. Nàng nhìn chằm chằm Đường Thiên Thiên, tuy là đang cười nhưng nụ cười lại lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác "Đường Thiên Thiên, không cần thử thách tính kiên nhẫn của bổn tọa. Nếu như ngươi còn không biết đủ, vậy cái chết cũng không biết là ai đâu!"

Đường Thiên Thiên dường như bị sát khí trong mắt Nam Ức Tịnh dọa sợ, sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần, đến khi nàng ta hồi thần thì Nam Ức Tịnh đã lướt qua nàng ta mấy bước rồi, nàng ta nhanh chóng đuổi theo Nam Ức Tịnh, bắt được cánh tay của nàng mà oán hận nói "Nam Ức Tịnh, ngươi dám giết ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ Thần Dật biết được sẽ ghét ngươi sao?"

Cánh tay Nam Ức Tịnh bị Đường Thiên nắm lấy, không thể không ngừng lại, nàng quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Thiên Thiên, cười nói "Câu trả lời này ngươi nên hỏi lại chính ngươi đi. Ta dám cam đoan, nếu ngươi dám động đến ta lần nữa, Thần Dật nhất định sẽ giết ngươi."

"Ngươi nói láo! Rõ ràng Thần Dật đã đồng ý với phụ thân sẽ chăm sóc ta, hắn sẽ không giết ta!" Đường Thiên Thiên bị lạnh lẽo trong mắt Nam Ức Tịnh nhìn mà trong lòng hoảng hốt, thấy được bình tĩnh trong mắt nàng thì không khỏi càng tức giận. Nàng ta không tin Nạp Lan Thần Dật sẽ thật sự giết nàng ta, từ bé đến lớn, nàng không biết đã trêu chọc bao nhiêu rắc rối rồi nhưng Nạp Lan Thần Dật cũng chưa từng phạt nàng cái gì. Bây giờ cũng sẽ giống như vậy thôi.

"Vậy sao?! Vậy ngươi có thể thử xem." Nụ cười trên môi Nam Ức Tịnh chưa từng tắt, lạnh nhạt nhìn Đường Thiên Thiên, cũng gỡ tay nàng ta ra rồi rời khỏi mà chưa từng quay đầu lại.

Đường Thiên Thiên nhìn bóng lưng Nam Ức Tịnh mà trong lòng hiện lên sợ hãi và oán hận vô cùng sâu. Nàng ta thực sự hận không thể giết Nam Ức Tịnh, nữ tử cướp đi tất cả sủng ái của Nam Ức Tịnh. Nhưng nếu như nàng ta thực sự giết nàng, nhất định Nạp Lan Thần Dật sẽ động thủ với nàng ta sao.

Nàng ta còn nhớ rõ ngày đó, ánh mắt Nạp Lan Thần Dật nhìn nàng ta lại lạnh lẽo thấu xương như vậy, hắn nói "Đường Thiên Thiên, ngươi làm việc gì ta cũng không quản, cũng có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng chỉ một điều này thôi, nếu ngươi dám động đến Nam Ức Tịnh, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ."

Hắn lại có thể lạnh lùng mà kiên định nói như vậy, nhưng mà lạnh lùng kiên quyết của hắn lại càng làm nàng ta oán hận sâu hơn. Tại sao, rốt cuộc Nam Ức Tịnh có cái gì tốt chứ, đáng cho hắn làm như vậy?!

Nàng chính là muốn giết Nam Ức Tịnh, nàng thực sự muốn nhìn, có phải hắn sẽ vì Nam Ức Tịnh mà làm trái chuyện đã đồng ý với phụ thân không, hắn đã từng thề trước khi phụ thân mất rằng sẽ vĩnh viễn chăm sóc nàng ta, nàng ta không tin, hắn sẽ thực sự giết mình. (Editor: Chị là nữ phụ ác độc não tàn rồi, có rất nhiều cách không cần chết nhưng còn khổ sở hơn chết. Nếu anh Dật không đủ tàn nhẫn thì sao có thể làm chủ nhân bốn nước chứ, chỉ có mình chị Ức Tịnh mới đáng để ảnh yêu thương hà, ngốc quá đi.)

Lạnh lùng nhìn hướng Nam Ức Tịnh rời đi, tay đang nắm chặt trong tay áo nhẹ thả lỏng, Đường Thiên Thiên nhìn thoáng qua đằng sau, lạnh lùng kêu "Mạc Dạ!"

"Có thuộc hạ." Mạc Dạ xuất hiện từ bóng tối, cung kính nói với Đường Thiên Thiên.

"Độc Quỳnh Hoa đã nghiên cứu chế tạo xong chưa? Hiện tại ta lập tức muốn dùng!" Đường Thiên Thiên gần như là điên cuồng nói.

Mạc Dạ nhìn khuôn mặt của Đường Thiên Thiên dưới trăng có chút vặn vẹo mà không khỏi có chút tiếc hận, nhưng hắn vẫn cúi đầu đáp "Đã nghiên cứu chế tạo xong. Thuộc hạ sẽ đi lấy ngay."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui