Phòng ở tầng một không nhiều bằng tầng hai, bởi vì phía trước bị đại sảnh chiếm chỗ.
Dãy phòng bị khóa lại hết, ổ khóa rỉ sét loang lổ, trên tay nắm cửa cũng toàn bụi, dùng tay chạm vào sẽ để lại vết tay, dường như đã rất lâu không có người ở.
Phòng ở tầng hai mặc dù hơi cũ nhưng ít ra còn sạch sẽ.
Đại Hào đưa tay gõ gõ cửa, quay đầu nói với Tống Tân: “Liệu có khi nào trong này giấu thi thể nhiều năm trước không nhỉ?”
Tống Tân nói: “Anh có thể phá cửa ra xem thử.”
Anh ta hừ lạnh: “Cô tưởng tôi ngốc à? Tùy tiện làm xằng làm bậy chưa biết chừng sẽ bị trừ điểm!”
Nói đến đây, Tống Tân cúi đầu liếc nhìn đồng hồ điểm trên cổ tay, vẫn là hai số 0 rất lớn.
Trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, chẳng mấy chốc cô gái xinh đẹp kia đã đi xuống.
Nhìn thấy bọn họ, cô ta khẽ mỉm cười, nói: “Tôi đang định đi xem xung quanh, không ngờ mấy người còn tới sớm hơn, có phát hiện gì không?”
Tống Tân vừa định lên tiếng, Đại Hào đã tranh trước: “Liên quan éo gì đến cô, tự tìm đi.”
“…”
Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng lại, không dễ gì mới khống chế được biểu cảm.
Cô ta rõ ràng đang kìm chế cơn giận, sau đó lẳng lặng đi vào hành lang.
Tống Tân bất đắc dĩ thở dài, dẫn Trọng Phong ra ngoài.
Đại Hào thấy thế cũng vội gọi 002 đi theo.
Tống Tân đi quanh đại sảnh, rồi vào phòng bếp nhìn một lượt.
Phòng bếp có chút rau quả và thịt không quá tươi, đến gần còn có thể ngửi thấy thịt gà đã có mùi.
Mùi thịt thối do 002 ngửi thấy trước.
Anh ta không chỉ có ngũ giác Trọng Phong không có, mà còn nhạy hơn con người rất nhiều.
Trước khi cô và Đại Hào ngửi thấy thì anh ta đã nhận ra trước.
Mặc dù thịt có mùi dường như không có tác dụng gì với việc tìm hiểu tình hình, nhưng ít ra cũng giúp bọn họ biết lát nữa ăn cơm nhất định đừng ăn thịt.
Ngoại trừ phòng bếp, còn có một căn phòng hẳn là phòng của ả mập bên ngoài.
Cửa phòng mở, từ ngoài có thể thấy bên trong đầy vỏ hạt dưa vung vãi trên mặt đất.
Khách sạn này chỉ có hai tầng đơn giản như vậy.
Tất cả phòng ở dưới tầng một đã khóa, chỉ có phòng của người chơi ở tầng hai cùng phòng bà chủ và phòng bếp là họ có thể đi vào.
Nhưng Tống Tân không đi vào phòng bà chủ vì sợ bị trừ điểm.
Dù sao xông vào phòng người khác vốn không phải chuyện nên làm.
Trong lúc này, những người chơi khác trên tầng cũng lần lượt xuống.
Giống như Tống Tân, sau khi bọn họ đi dạo một vòng, mặt bọn họ đều sa sầm lại.
Bởi vì tạm thời bọn họ không thu hoạch được gì.
Không chỉ không tìm được manh mối về gián điệp, mà ngay thông tin về nơi này cũng không có.
Cô gái trong cặp đôi kia đã đi tìm bà chủ, dường như muốn moi chút thông tin, nhưng ả mập này chỉ ậm ừ hai tiếng, không thèm đáp lại cô ta.
Cửa chính khách sạn cũng đóng chặt, mặc dù không khóa nhưng có người thử rồi, hoàn toàn không mở được.
Cuối cùng người đàn ông trong cặp đôi kia đề nghị, mọi người tạm thời ngồi xuống trò chuyện, hiểu biết về nhau đã, chưa biết chừng sẽ tìm ra gián điệp thông qua cuộc nói chuyện.
Phần lớn người chơi đều đồng ý đề nghị này, mặc dù Đại Hào không tình nguyện lắm nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Tống Tân.
Cộng cả hai người máy trí năng, nơi này có mười hai người.
Sofa trong đại sảnh không đủ cho tất cả bọn họ cho nên có người mang ghế tới, mọi người ngồi thành một vòng tròn.
Bắt đầu từ người đàn ông đưa ra đề nghị, mọi người lần lượt giới thiệu về bản thân.
Anh ta nói: “Tôi tên Hách Kiến, am hiểu suy luận nhưng vũ lực không tốt lắm.
Cho nên trong trò chơi lần này tôi có thể phát huy một chút tác dụng, hi vọng mọi người sau này có thể nghe ý kiến của tôi.”
Anh ta nói xong, chỉ cô gái bên cạnh mình: “Tôi và Tiểu Vân là tổ đội, chắc mọi người cũng nhìn ra được nên tôi cũng không có gì phải giấu giếm.
Dù sao trò chơi này ngoại trừ gián điệp thì những người khác cũng là đồng đội đồng tâm hiệp lực mà.”
Cô gái kia xấu hổ cúi đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi là bạn gái Hách Kiến – Trần Tiểu Vân, tôi vốn không…”
Cô ta nói đến đây, Hách Kiến đột nhiên ho một tiếng, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, sau đó nói: “A, tôi vốn không quá thông minh, cho nên mong mọi người thông cảm!”
Nói xong thì cô ta không lên tiếng nữa, câu đang nói dở đương nhiên cũng không có tiếp sau.
Tống Tân lặng lẽ ghi nhớ điểm kỳ lạ này, sau đó nghe những người khác giới thiệu.
Cô gái lúc trước bị Đại Hào chặn họng tên Dương Nhã Lệ, nghe nói trước kia là người mẫu.
Cô ta nói: “Tôi cũng giống Hách Kiến, am hiểu phương diện suy luận hơn, còn thể lực thì không tốt lắm, cũng không khỏe, cho nên… Mọi người đừng có bắt nạt tôi nha.”
Nói đến Hách Kiến, cô ta liếc anh ta một cái, mỉm cười thân thiện.
Nhưng đối với phụ nữ nhạy cảm thì hành động này của người đẹp như cô ta rõ ràng khiến Trần Tiểu Vân cảm thấy bị uy hiếp.
Trần Tiểu Vân lập tức khoác tay Hách Kiến, tỏ vẻ thị uy.
Những người khác cũng lần lượt giới thiệu, đến phiên Tống Tân, cô nói tên giả: “Tôi tên Vương Tiểu Viện, không có sở trường đặc biệt gì nhưng tôi sẽ không làm vướng chân mọi người.
Người bên phải tôi đây là Trọng Phong, đồng đội của tôi, anh ấy không thích nói chuyện, sở trường chiến đấu.”
“Đồng đội của cô?” Hách Kiến nhíu mày, nhìn Trọng Phong rồi lại nhìn về phía 002 ngồi cạnh Đại Hào, sau đó cười khẽ một tiếng, nói: “Chưa gì đã bắt đầu nói dối rồi, chẳng lẽ cô chính là gián điệp à?”
Tống Tân không nói gì, những người khác cũng đều nhìn anh ta, chờ nghe tiếp.
Anh ta chậm rãi đứng lên, chỉ Đại Hào, nói tiếp: “Tất cả mọi người hẳn đều biết vị này là người chơi đứng đầu đúng không? Anh ta nhận được phần thường là máy trí năng 002.
Nếu như tôi đoán không sai thì người máy ấy chắc hẳn là chàng trai bên cạnh này rồi?”
“Mà người máy trí năng có đôi mắt đỏ, làn da nhợt nhạt hơn người bình thường, sau lưng còn đeo một thanh kiếm.
Nhìn lại đồng đội bên cạnh cô Vương Tiểu Viện này….
Đôi mắt màu đỏ, làn da tái nhợt, bên hông treo một cây đao… Quan trọng nhất là hình thể và kiểu tóc của anh ta giống hệt 002!”
Hách Kiến nhìn thẳng vào mắt Tống Tân, hỏi: “Bây giờ cô nói lại lần nữa xem, anh ta thật sự là con người sao?”
Tống Tân bình thản nói: “Tôi chỉ nói anh ấy là đồng đội của tôi chứ chưa nói anh ấy là con người.”
Đại Hào cười nhạt: “Mày tên gì? Hách Kiến đúng không? Quả đúng là ‘rất hèn’ [*], tự cho là mình thông minh.
Đặc điểm của người máy trí năng rõ ràng như vậy, những người khác cũng không ngu, đã nhận ra từ lâu rồi, còn đến lượt mày loi choi phân tích à?”
[*] Hách Kiến và rất hèn cùng đọc là ‘hao jian’.
Dứt lời, anh ta nhìn những người khác một lượt: “Chẳng lẽ mấy người không nhận ra à?”
Những người khác: “… Nhận ra chứ.”
Cho dù thực sự có người không nhận ra, nhưng ai dám nói? Đại Hào đã nói rồi, bị ngu mới không nhận ra.
Hách Kiến rõ ràng rất tức giận, nhưng vì là Đại Hào, cho nên anh ta cũng chỉ có thể xị mặt mà không dám cãi.
Tuy nói bây giờ vì điểm, Đại Hào chắc chắn sẽ không tùy tiện giết người, nhưng… Chờ đến khi có điểm rồi thì chưa chắc.
Những người khác không ai dám nói gì, bầu không khí có chút căng thẳng, Dương Nhã Lệ cười cười, nói: “Hai người chơi sở hữu người máy trí năng xuất hiện trong cùng một trò chơi, đúng là có duyên.
Nhưng tôi có chút tò mò, người máy trí năng rốt cuộc có gì lợi hại? Tiểu Viện, có thể cho tôi xem được không?”
Đại Hào hơi dựa vào ghế, trợn mắt nói: “Liên quan éo gì đến cô, lớn đầu rồi mà cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi cũng không biết à?”
Dương Nhã Lệ: “…”
Đây đã là lần thứ hai cô ta bị Đại Hào chặn họng rồi, nhưng chặn rất hay.
Dù anh ta không lên tiếng, Tống Tân cũng sẽ cự tuyệt, chỉ không nói thẳng toẹt như anh ta mà thôi.
Cô ho khẽ một tiếng, có chút muốn cười.
Đây là thực lực của người chơi đứng đầu, dù nói chuyện hay hành động đều không cần e dè, hoàn toàn không cần sợ sẽ bị bọn họ nhằm vào.
Nhưng… Đại Hào lúc này coi như đang giúp cô.
Tống Tân quay đầu nhìn anh ta, anh ta nhận ra, khóe môi cong lên, cười đắc ý.
“Ừm…” Một người chơi lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Bây giờ chỉ còn Đại Hào chưa giới thiệu thôi.”
Đại Hào tắt ngúm nụ cười, thu chân bắt chéo, đứng dậy nói: “Thông tin của ông đây không phải mấy người được xem hết rồi à, tự nhớ lại đi.”
Nói xong, anh ta cúi đầu nói với Tống Tân: “Đi thôi.” rồi đi thẳng lên tầng, những người khác nhìn nhau, vẻ mặt đều sa sầm, rõ ràng là giận mà không dám nói.
Tống Tân cũng đứng dậy, nói với mọi người: “Cứ vậy đi, có đầu mối gì cùng chia sẻ.”
Nói xong, cô và Trọng Phong cũng lên tầng.
Đến khi về phòng, cô mới thấy Đại Hào đang dựa cửa phòng đối diện chờ cô.
Tống Tân ngừng lại, nhìn vẻ mặt sa sầm của anh ta, trong lòng cảm thấy không ổn.
“Đến rồi à?” Đại Hào nghiêng đầu, mắt lườm cô, giọng điệu hung dữ.
Trọng Phong lập tức chắn phía trước, Tống Tân đưa tay kéo anh lại, nhìn Đại Hào hỏi: “Sao vậy?”
“Còn có thể dùng tên giả à?” Đại Hào hừ lạnh, nói: “Cô lừa được người khác nhưng không lừa được tôi, lại đây, vào phòng nói chuyện.”
Tống Tân thở dài trong lòng, biết anh ta muốn hỏi chuyện xếp hạng.
Nhưng cũng chỉ đành đi theo anh ta vào phòng.
Đại Hào ở phía sau đóng sầm cửa lại, đi vào một đoạn mới hỏi: “Xếp hạng của cô làm sao đấy? Sao tăng nhanh vậy?”
Tống Tân chỉ đành nói thật: “Tôi cũng không biết vì sao, có thể là nhờ ăn hôi độ hot của anh.”
“Cô tưởng nịnh hót tôi là xong à?” Đại Hào nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm: “Tăng nhanh như vậy, chưa biết chừng sẽ vượt qua tôi, đúng là lợi hại.
Cô nói xem tôi có nên bóp ch3t nguy cơ từ trong trứng nước không?”
Tống Tân không nói gì, yên lặng nhớ lại kế hoạch tấn công đã dự định sẵn..