Tất cả người chơi khác nghe tiếng gõ cửa đều đã lần lượt ra mở, nhưng phòng của cặp đôi kia luôn đóng chặt lại, không có bất cứ tiếng động nào.
Tất cả mọi người nghi ngờ vây quanh cửa.
Đại Hào chen đến bên cạnh Tống Tân, gõ cửa rầm rầm, hô: “Này, có ai ở trong không? Bất kể hai người đang làm gì thì cũng lên tiếng đê! Nếu không tôi đạp cửa vào đấy!” Nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Đại Hào đợi tầm năm giây, liền quay đầu nói với những người khác: “Tất cả tránh ra, tôi đạp cửa đây.”
Những người khác đều né tránh, Đại Hào lùi đến cửa phòng đối diện, chạy lấy đà, tông vào cửa.
Đúng lúc đó cửa phòng đôi tình nhân này đột nhiên mở ra.
Đại Hào đã chạy đến cửa, tung cước đạp, trong tình huống này vốn không thể nào dừng lại.
Vì vậy một cước này liền đá thẳng vào bụng Trần Tiểu Vân ra mở cửa.
Trần Tiểu Vân bị Đại Hào đạp bay ra ngoài.
Cùng với tiếng hét thảm thiết, cô ta bay vào phòng, sau đó hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Tất cả mọi người sửng sốt, Tống Tân gần cửa là người đầu tiên hoàn hồn, vội chạy đến chỗ Trần Tiểu Vân.
Vừa ngồi xuống liền nhìn thấy khóe miệng cô ta chảy ra chút máu tươi.
Những người khác lục tục theo vào, không ai lên tiếng, nhưng vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập kinh ngạc, trong đó có hai người còn thể hiện rõ sự sợ hãi với Đại Hào.
Nhìn Trần Tiểu Vân bị như vậy, mọi người cũng không bất giác nhìn Đại Hào vài lần.
Đại Hào nhún vai, buông tay nói: “Mặc dù tôi thích giết người thật nhưng lần này tôi thực không cố ý.”
Tống Tân đưa tay thử xem Trần Tiểu Vân còn thử không: “Cô ấy còn sống.”
Đại Hào cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhướng mày: “Cũng may không bị trừ điểm.”
Giờ này còn quan tâm điểm của mình, nếu là người khác nói câu này, nhất định sẽ bị mắng.
Nhưng vì người nói là Đại Hào cho nên không ai lên tiếng.
“Chi bằng đặt cô ấy lên giường đã?” Người chơi hói đầu nói.
Có người lắc đầu: “Nội thương thì tốt nhất không nên tùy ý di chuyển cô ấy nhỉ?”
“Trong thế giới thực đương nhiên không thể, bởi vì chúng ta có thể gọi cứu thương.” Dương Nhã Lệ nói: “Nhưng ở nơi này, đừng nói xe cứu thương, chúng ta muốn đưa cô ấy đến bệnh viện còn không được.
Chuyển cô ấy lên giường đi, nếu quả thực bị thương cô sắp chết, chúng ta không di chuyển cô ấy thì cô ấy cũng chỉ có thể chờ chết thôi.”
Người chơi hói đầu và một người đàn ông khác cùng cô Trần Tiểu Vân lên giường.
Lúc này Tống Tân nhắc nhở: “Thiếu một người, Hách Kiến đâu?”
Cô vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng bước canh cùng với tiếng la của Hách Kiến: “Bảo bối, hoa quả của em này!”
Dứt lời, anh ta mới đi tới cửa ra vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng kinh ngạc đứng sững ra.
Anh ta còn cầm trong tay hai quả táo dính nước, sững sờ một lúc lâu mới lên tiếng: “Mấy người… Mấy người sao đều ở đây?” Nói xong câu đó anh ta mới nhìn thấy chiếc giường ở trong cùng, và Trần Tiểu Vân hôn mê bất tỉnh trên giường.
Hai quả táo rơi xuống đất, lăn long lóc.
Sắc mặt Hách Kiến thay đổi rõ rệt, vừa chạy tới giường vừa lớn tiếng hỏi: “Tiểu Vân sao vậy?! Các người đã làm gì?!”
Nhìn thấy anh ta như vậy, những người khác không hẹn mà cùng nhìn về phía Đại Hào.
Đại Hào liếc mắt: “Nhìn ông đây làm gì, sao, không dám nói à? Một đám nhát như chuột!”
Hiển nhiên câu nói này của anh ta đã chọc giận những người kia, có người lên tiếng: “Là Đại Hào đá cô ấy!”
Hách Kiến vốn nằm sấp trước giường lo lắng gọi tên Trần Tiểu Vân, nghe vậy lập tức quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Đại Hào.
Anh ta giống như con thú bị chọc giận, vẻ mặt như muốn ăn thịt người, khiến những người chơi khác không khỏi sợ hãi.
Hách Kiến chầm chậm xoay người lại, từng bước đi về phía Đại Hào, hai mắt nhìn chằm chằm anh ta, nghiến răng nói: “Nếu như cô ấy chết, tao nhất định sẽ liều mạng với mày!”
Đại Hào thản nhiên nhún vai: “Nếu mày đã muốn chết như vậy thì để tao tiễn mày một đoạn đường.”
Trong lòng Tống Tân có chút buồn cười, chuyện này vốn chẳng phải lỗi của Đại Hào, lúc ấy anh ta chỉ muốn đạp cửa mà thôi.
Ai ngờ Trần Tiểu Vân lại đột nhiên mở cửa.
Đây hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nhưng Đại Hào lại không có ý muốn giải thích.
Oan thị Kính như vậy mà anh ta lại vẫn muốn gánh.
Những người khác cũng thật thú vị, rõ ràng tất cả mọi người đều biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai nói giúp Đại Hào một câu, ngược lại còn muốn Hách Kiến và Đại Hào tranh chấp.
Mà lúc này, 002 lên tiếng: “Lúc ấy chúng tôi gõ cửa đến bảy lần, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì, cho nên chủ nhân mới đạp cửa, ai biết cô ta lại đột nhiên mở cửa?”
Tống Tân nhớ tới lúc trước Đại Hào nói đỡ cho cô rất nhiều, vì vậy cũng lên tiếng: “Đúng vậy, đó là ngoài ý muốn, không thể trách Đại Hào.”
“Vậy chẳng lẽ trách Tiểu Vân?!” Hách Kiến nhìn Tống Tân: “Ai chẳng biết mày là con đ* dựa vào nhan sắc bám lấy Đại Hào.
Đến phiên mày lên tiếng? Con mẹ nó im mồm!”
‘Vụt vụt’ hai tiếng kim loại ma sát vang lên, gần như cùng lúc một thanh miêu đao một thanh trường kiếm, một trái một phải gác lên cổ Hách Kiến.
Đại Hào cười nhạt: “Mắng ai đấy, đồng đội của tao là người mày có thể mắng à? 002, ra tay đi!”
“Đừng!” Tống Tân vội vàng ngăn lại: “Cẩn thận điểm của anh!”
“Có 2 điểm cơ mà, sợ cái éo gì!” Đại Hào lườm cô: “Cô nhịn được nhưng ông đây éo nhịn được!”
Tống Tân nóng nảy: “Anh đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này, hãy nghe tôi nói đã! Chuyện này rất quan trọng!”
Nếu lúc này là Tống Tân ra lệnh Trọng Phong ra tay, thì dù người khác nói gì Trọng Phong cũng đã tấn công rồi.
Nhưng 002 không giống Trọng Phong, anh có tình cảm tương tự với loài người.
Cho nên anh biết ra tay sẽ gây bất lợi cho Đại Hào.
Cộng thêm việc người ngăn cản anh là Tống Tân – người đối xử tốt với anh ở ván chơi trước, cho nên anh tạm thời không hành động.
Tống Tân kéo Trọng Phong, qua vài giây, anh mới từ từ thu lại miêu đao gác trên cổ Hách Kiến.
Tống Tân cười với anh, nhỏ giọng nói: “Không sao, không ra tay mới đúng.”
“Nhùng nhằng gì, cô rốt cuộc muốn nói gì?!” Đại Hào tức tối hò hét.
Tống Tân nhìn những người khác, dùng mắt ra hiệu cho Đại Hào đi ra.
Đại Hào hừ lạnh một tiếng, nói với 002: “Đi, tạm thời về đã, lát nữa lại đến tìm thằng kia tính sổ!”
Nói xong anh ta cũng xoay người đi, bước chân giẫm rất mạnh, giống như muốn giẫm chết Hách Kiến.
Mà Hách Kiến mặc dù cũng tỏ vẻ tức giận nhưng không đuổi lấy một bước, ngược lại xoay người về bên cạnh giường, tiếp tục lo lắng lay vai Trần Tiểu Vân.
Tống Tân nhìn anh ta một cái mới kéo Trọng Phong ra ngoài.
Những người khác thấy không có việc gì nữa, cũng lục tục đi ra.
Tống Tân đi về phía phòng Đại Hào, có thể cảm nhận rõ ràng được không ít ánh mắt dõi theo.
Trong lòng những người này nhất định đang nghĩ….
Cô rốt cuộc muốn thương lượng chuyện trọng đại gì với Đại Hào? Nói không chừng sau khi cô đi vào, còn sẽ có người ở bên ngoài nghe lén.
Tống Tân đi tới cửa, thấy Đại Hào ngồi trong phòng thở phì phì.
Cô dừng bước, quay đầu nói với Trọng Phong: “Anh ở đây trông nhé, nếu có người tới gần thì cứ giết.” Cô cố ý nói rất to để tất cả mọi người có thể nghe thấy.
Đại Hào ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu hung dữ: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Tống Tân thầm nghĩ, nếu không phải nguyên nhân khiến anh ta nổi giận là vì cô, cô chắc chắn sẽ không ngăn cản anh ta!
Cô hít một hơi, đến gần vài bước, hạ giọng nói: “Dường như anh đã quên mất một chuyện nhỉ? Trước khi chúng ta đi gõ cửa phòng mọi người, tôi đã nói với anh.”
Đại Hào chớp mắt vài cái, mới sực nhớ ra chuyện này: “Đúng là quên mất! Cô đã nói, thấy có người vào phòng cái gì Lệ kia.” Anh dừng một chút, vỗ đầu nói: “Sau đó tất cả mọi người đều tới chỉ thiếu thằng Rất Hèn.
Người vào phòng ả kia chính là Rất Hèn!”
Tống Tân cười hai tiếng: “Cuối cùng cũng nhận ra rồi.”
Đại Hào nhíu mày: “Vậy thì kỳ lạ, hắn vào phòng ả làm gì? Sao ả cho hắn vào? Tỷ lệ bọn họ quen nhau từ trước không lớn nhỉ?”
Dựa theo kinh nghiệm qua các ván chơi, các người chơi hẳn đã được ghép theo quốc gia, bởi vì Tống Tân chưa bao giờ gặp người ngoại quốc.
Nhưng dù chỉ giới hạn trong phạm vi quốc gia thì số lượng người chơi cũng đã cực kỳ nhiều rồi.
Trong nhiều người chơi như vậy tỷ lệ gặp người từng quen nhỏ đến gần như bằng không.
Mà trò chơi này, chỉ cho phép tổ đội hai người, cho nên khi Hách Kiến và Trần Tiểu Vân đã tổ đội thì khó có khả năng anh ta và Dương Nhã Lệ là đồng đội.
Như vậy… Giữa bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?
Vấn đề này tạm thời không rõ, Tống Tân nói: “Nếu có thể xác định người vào phòng Dương Nhã Lệ là Hách Kiến, thì lúc anh đá thương Trần Tiểu Vân, Hách Kiến thật ra đang ở trong phòng Dương Nhã Lệ.
Sau đó nhân lúc mọi người vào phòng, mới lén xuống phòng bếp cầm hai quả táo lên, giả vờ không biết gì rồi xuất hiện vào thời điểm cần thiết.”
Đại Hào chậc chậc hai tiếng: “Nói như vậy, hắn thật ra đã sớm biết bạn gái mình bị tôi đá, nhưng vẫn trốn? Vậy hắn cũng không thích bạn gái mình như vừa rồi thể hiện nhỉ.”
Tống Tân ngẫm nghĩ, nói: “Trần Tiểu Vân cũng rất kỳ lạ, nếu cô ta ở trong phòng, tại sao chúng ta gõ cửa nhiều lần như vậy vẫn không mở? Sau khi nghe thấy anh nói đạp cửa mới ra mở.
Một người với chỉ số thông minh bình thường nên biết trong tình hình ấy rất dễ bị ngộ thương chứ nhỉ?”
Đại Hào gật đầu: “Xem ra chỉ số thông minh của cô ta không bình thường.”.