Cuồng Hoan Đi! Loài Người


Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, rõ ràng vẫn còn rất nhiều người nhưng lại không có bất cứ ai lên tiếng.
Tống Tân nhìn thoáng qua Trọng Phong bên cạnh, cúi đầu, yên lặng ngẫm nghĩ.
Những người khác hiển nhiên cũng đang bắt đầu sắp xếp lại manh mối trong đầu.

Sau một lúc lâu, người chơi mặt chữ điền đi đến bên Dương Nhã Lệ, cầm di động ấn vài cái, bất đắc dĩ thở dài nói: “Bây giờ không còn cách nào nữa thật à?”
Không ai đáp, mỗi người đều nhíu mày, không biết nghĩ đến chuyện gì.
Tống Tân cúi đầu nhìn ngón tay, đầu ngón tay phải vô thức xoa nhẹ, trong đầu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong trò chơi.
Manh mối bà chủ đưa ra bây giờ cũng không còn là bí mật nữa rồi.

Những người khác đều đã biết người bị giết sẽ sống lại rồi biến thành đồng lõa của gián điệp, cũng không khác gì thêm một gián điệp mới cả, dù sao đều không thể chỉ điểm.
Bởi vì những người này không thể bị chỉ điểm, cho nên mọi người đều hiểu chỉ có thể chỉ điểm gián điệp thực sự.
Vấn đề này không cần Tống Tân nói lại cho mọi người nữa.
Tiếp sau đó, chuyện lớn đầu tiên xảy ra trong trò chơi chính là Trần Tiểu Vân biến thành đồng lõa.
Sau đó là Hách Kiến nửa đêm ám sát Dương Nhã Lệ bị phát hiện, cũng chết trong tay Đại Hào.
Sau đó… Là Đồ Đỉnh chỉ điểm thất bại, biến thành đồng lõa.
Việc này người chơi khác vẫn chưa phát hiện cho nên Tống Tân cũng giả vờ không biết, để Đại Hào cố ý gây sự, tạm thời giải quyết tên đồng lõa này, khiến hắn chỉ có thể nằm trong phòng không động đậy được.
Sau khi Đồ Đỉnh bị thương, Tống Tân cố ý nhiều lần nhấn mạnh hắn bị thương rất nghiêm trọng, chỉ sợ phải tới chiều ngày mai mới đỡ.

Khiến hắn cho dù đã khỏi cũng không dám ra khỏi phòng ngay.
Như vậy, Hách Kiến đã chết, Trần Tiểu Vân bị trói, Đồ Đỉnh cũng bị thương, tất cả đồng lõa gián điệp cô biết đều đã được giải quyết.
Vốn dĩ cô cho rằng sau khi Đồ Đỉnh mất tác dụng, thì trong người chơi chỉ còn lại tên gián điệp thực sự.

Từ nay về sau muốn làm cái gì hắn đều phải tự tay làm lấy.
Nhưng ai biết, đột nhiên lại có thêm Vương Đông.
Tống Tân không có góc nhìn của thượng đế, lúc cô không nhìn thấy, người chơi khác làm gì cô hoàn toàn không biết.
Những người này có suy nghĩ và cách hành động của riêng mình.


Bọn họ có lẽ đã làm việc gì mà bản thân tự cho là đúng nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy của gián điệp rồi biến thành đồng lõa.
Bây giờ ngay cả cô cũng không biết trong căn phòng nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu gián điệp.
Việc duy nhất cô có thể làm chính là đặt mình vào thân phận gián điệp, nghĩ xem vì sao gián điệp rõ ràng có thể phá hủy di động từ trước mà lại để đến tận bây giờ?
Giấu di động dưới đệm nhìn như rất kín đáo, nhưng trước mặt những người chơi nhiều kinh nghiệm thì tuyệt đối không thể giấu được.
Gián điệp sao có thể chắc chắn người tìm ra di động thuộc phe mình?
Cho dù người tìm được di động là thuộc phe gián điệp nhưng về sau thì sao? Nếu lúc Vương Đông lên tầng có người yêu cầu hắn để di động lại thì sao?
Không phá được di động, mọi người sẽ tìm ra mật mã, nhờ đó có được manh mối mấu chốt.
Quá mạo hiểm.
Tống Tân nghĩ, nếu cô là gián điệp thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện không chắc chắn như vậy.
Trừ phi… Tống Tân bỗng nhiên có một giả thiết rất to gan… Nếu di động không có manh mối thì sao?
Nếu là vậy thì sao? Vậy thì người tìm được di động là ai cũng không quan trọng, di động có thể bị phá hay không cũng không quan trọng, bởi vì trong đó không có gì cả!
Nếu đó chỉ là một chiếc di động trống thì gián điệp sẽ không cần vội vã phá hủy nó.

Hắn có thể giữ nó lại, dùng nó để hãm hại người khác.
Những manh mối tìm được trong phòng mọi người có lẽ thật sự không có tác dụng gì.

Chúng nó không phải manh mối cung cấp cho người chơi giải đố, mà là… Những thứ đánh lạc hướng mà thôi.
Những thứ đó, bao gồm cả chiếc di động, đều là để giúp gián điệp! Trong trò chơi này ngoại trừ thông tin bà chủ đưa ra thì người chơi hoàn toàn tay trắng.
Mà ngay cả thông tin kia cũng không được tính là manh mối.

Khi Tống Tân hỏi bà chủ những thứ trong phòng đại biểu cho cái gì, sắc mặt bà ta hơi thay đổi một chút rồi mới nói chúng nó cũng đại biểu cho một manh mối.

Lời nói rất hàm hồ.
Rất có khả năng là bà ta nói dối.

Lời nói dối ấy quả thực cho Tống Tân một loại ám chỉ tâm lý khiến cô đến tận vừa rồi mới nhận ra những món đồ kia không phải manh mối cho người chơi.

Trong phòng, Đại Hào ngồi ở mép giường, Vương Đông còn nằm dưới đất, Lý Bắc ngồi cạnh Vương Đông, Dương Nhã Lệ đứng trước tủ cắm máy sấy, Quách Tiếu cùng mặt chữ điền đứng ở giữa.
Tống Tân nhìn qua tất cả mọi người, nhìn đến ai đều dừng lại một chút.
Đầu tiên, trong phòng mỗi người đều có một món đồ, dù cho gián điệp có lợi hại đến thế nào cũng không thể lợi dụng hết đống đồ đó được.
Hắn chỉ có thể lợi dụng món đồ trong phòng mình.
Chiếc di động kia ngay từ đầu đã nằm trong tay hắn, mà đồ trong phòng những người khác thì biến thành thứ đánh lạc hướng người chơi.

Mọi người luôn nghĩ xem chúng nó rốt cuộc ẩn chứa manh mối gì, nhưng thật ra là chẳng có gì cả.
Mà di động ngay từ đầu đã nằm trong tay gián điệp thì hắn làm thế nào để giấu nó trong phòng Dương Nhã Lệ?
Người từng vào phòng Dương Nhã Lệ chỉ có Hách Kiến, cũng chỉ có anh ta có cơ hội giấu đồ.
Nhưng Hách Kiến sau khi chỉ điểm thất bại mới bị biến thành đồng lõa, cho nên trước lúc đó thì di động không nằm trong tay anh ta.
Mà lúc anh ta biến thành đồng lõa Tống Tân cũng nhìn thấy.

Anh ta tiến thẳng đến gõ cửa phòng Dương Nhã Lệ, họ đứng trước cửa nói chuyện vài câu Dương Nhã Lệ liền cho anh ta vào.
Trong khoảng thời gian ấy, anh ta không có thời gian và cơ hội lấy di động từ chỗ gián điệp được.
Nhưng…
Phe gián điệp trao đổi với nhau dường như không cần thông qua ngôn ngữ, có thể là tên gián điệp kia thông qua suy nghĩ khống chế những đồng lõa khác.
Cho nên, sau khi Hách Kiến vào phòng Dương Nhã Lệ kỳ thật có khả năng đã ra ngoài một lần.
Nhưng anh ta ra ngoài mà không khiến Dương Nhã Lệ hoài nghi, có lẽ đã lấy lý do về phòng Trần Tiểu Vân lấy đồ.
Hắn có thể lấy cớ đi lấy đồ dùng tắm rửa hoặc là đệm chăn.
Nếu gián điệp có thể thông qua suy nghĩ trực tiếp khống chế đồng lõa thì khi Hách Kiến rời khỏi phòng Dương Nhã Lệ, gián điệp có thể lập tức chỉ huy Trần Tiểu Vân mở cửa, mà không cần gây ra tiếng động ở hành lang.
Hách Kiến có thể lén lút cầm di động từ chỗ Trần Tiểu Vân.
Còn Trần Tiểu Vân… Cơ hội để cô ta lấy được di động cũng không nhiều.
Bởi vì sau khi cô ta biến thành đồng lõa, Hách Kiến tuy sợ hãi nhưng vẫn ở cùng cô ta trong một thời gian dài.

Trong khoảng thời gian ấy cô ta không có cơ hội lấy được di động.

Tống Tân bỗng nhiên nhớ ra, khi cô xuống phòng bếp tìm đồ ăn đã thấy Trần Tiểu Vân một mình trong bếp.
Chẳng lẽ là trong lúc ấy?
Lúc ấy cô có thể lấy trộm sổ đăng ký từ quầy thì gián điệp chẳng phải cũng có thể lặng lẽ trao đổi nhau một thứ sao?
Có lẽ bọn chúng còn không cần chạm mặt, chỉ cần gián điệp giấu đồ ở phòng bếp từ trước, Trần Tiểu Vân lại lấy cớ xuống nấu cơm rồi lấy di động là được.
Tống Tân nghĩ đến đây, ngẩng đầu hỏi: “Ngày hôm qua tầm 3 giờ chiều, trước khi tôi xuống thì dưới tầng có những ai, có ai biết không?”
Lúc cô xuống tầng Đồ Đỉnh đã mở cửa nói chuyện với cô, mà lúc đó Đồ Đỉnh vẫn còn là người chơi.
Giờ cô hỏi câu này không riêng gì muốn hỏi có ai ở dưới tầng, mà còn có…
Tống Tân nhìn sang Đại Hào, tuy rằng đồng đội của cô lười như heo nhưng đầu óc không ngốc đến mức ấy.

Anh ta sẽ hiểu ý của cô… nhỉ?
Mọi người cùng nhìn Tống Tân, cô lập tức thay đổi tầm mắt, thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ một lượt.
Dương Nhã Lệ lên tiếng trước, hỏi: “Cô hỏi cái này chẳng lẽ đã biết gián điệp là ai sao?”
Tống Tân cười.

Cô cố gắng để nụ cười này tự tin hết mức: “Đương nhiên, chỉ cần biết chuyện này, là có thể tìm ra gián điệp.”
“Lúc cô xuống tầng tôi có biết.” Dương Nhã Lệ nói: “Lúc ấy cô đứng ở hành lang nói chuyện, tôi nghe thấy.”
“Cho nên trước lúc tôi xuống, có những ai đã xuống tầng?” Tống Tân lại hỏi lại, mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, cuối cùng nhìn thoáng qua Đại Hào.
Đại Hào dường như không nhận được tín hiệu cô đưa ra, ngược lại là 002 lên tiếng trước: “Tôi nhớ ra rồi! Trước cô, tôi có nghe được tiếng những người khác xuống tầng.

Thính giác của người máy trí năng thính hơn con người rất nhiều, cho nên tôi nghe thấy rất rõ ràng.

Tuy không ra xem, nhưng tôi biết phòng nào từng đóng mở cửa.”
Tống Tân thở phào trong lòng, hỏi: “Có ai xuống?”
002 liền ngẩng đầu nhìn về phía Quách Tiếu.

Trước khi anh ta dời tầm mắt, Quách Tiếu đã vội vàng hỏi: “Tôi á? Tôi xuống lúc nào?”
“Không, tôi phải nhớ lại xem ai ở những phòng đó?” 002 ngẫm nghĩ, xoay xoay ngón tay, dường như đang cẩn thận nhớ lại.
Tống Tân nhân lúc này, cẩn thận quan sát vẻ mặt là động tác hình thể mỗi người.
Cô nhận ra Quách Tiếu có chút bất an, ngón tay theo bản năng siết lại.
Dương Nhã Lệ hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Vương Đông nằm ngất dưới đất, không có phản ứng.


Lý Bắc ngẩng đầu nhìn những người khác, vẻ mặt bình tĩnh.
Người chơi mặt chữ điền cũng khá bình tĩnh, chỉ yên lặng chờ 002 nói chuyện.
Từ biểu cảm thì đáng nghi nhất phải kể tới Quách Tiếu và Dương Nhã Lệ.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi từng xuống, nhưng không nhớ lúc ấy là mấy giờ.

Dù sao lúc tôi xuống thì không có ai cả.”
Người nói chuyện là mặt chữ điền.

Anh ta nói: “Cơm trưa không nuốt nổi, tôi đói bụng quá liền xuống bếp tìm đồ ăn, cầm một quả táo rồi đi lên.”
Dương Nhã Lệ gật đầu: “Bữa trưa hôm qua như thế thì ai cũng có khả năng vì đói mà xuống tầng lấy đồ ăn.”
Lúc này, 002 chỉ về phía cô ta: “Cô từng xuống tầng.”
Dương Nhã Lệ sững sờ: “Tôi xuống sau Tiểu Viện mà.

Lúc tôi tới phòng bếp Trần Tiểu Vân và Tiểu Viện không phải đều ở đó sao? Nếu nói trước Tiểu Viện thì tôi có nghe thấy chút tiếng động, dường như là anh ta…”
Cô ta nhìn về phía Quách Tiếu: “Tôi nghe thấy gần đầu cầu thang có tiếng mở cửa và đi lại.”
Quách Tiếu há miệng, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, đúng là tôi từng xuống tầng.

Nhưng bây giờ ai xuống tầng thì bị nói là gián điệp, cho nên tôi không dám nói thật.

Lúc ấy tôi xuống tầng cũng để tìm đồ ăn.

Nếu mọi người không tin có thể vào phòng tôi xem, trong thùng rác còn hột táo!”
“Anh không phải gián điệp anh sợ cái gì?” Dương Nhã Lệ nhíu mày: “Nói thẳng nói thật mọi người chưa chắc đã nghi ngờ anh.

Che che giấu giấu như vậy mới khiến người ta thấy đáng nghi!”
Quách tiếu cắn môi, không phản bác.
Cùng lúc đó, Tống Tân nhìn thấy Lý Bắc nhíu mày.
Cô đưa mắt ra hiệu cho 002, 002 liền chỉ về phía Lý Bắc: “Còn cả anh nữa.”
Lý Bắc sửng sốt, ngay sau nhíu mày: “Tôi không hề đi xuống, anh đừng nói hươu nói vượn!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận