Trò chơi kết thúc, Tống Tân và Đại Hào đều còn sống.
Dù trong trò chơi đã xảy ra chuyện gì, kết quả cuối cùng vẫn tốt.
Ra khỏi trò chơi, Đại Hào lập tức liên lạc với Tống Tân.
Anh ta hỏi: “Cô xem bảng xếp hạng chưa?”
Tống Tân lắc đầu, “Chưa kịp xem thì anh đã gọi rồi.”
“Ít nhất vẫn nhớ tên top 3 chứ?” Đại Hào vội vàng nói: “Xếp thứ hai là một cái tên nước ngoài dài dằng dặc không quan trọng, quan trọng là hạng 3.”
Tống Tân ngẫm nghĩ, nhíu mày nói: “Tôi nhớ hạng 3 hình như tên Trình Nam… Chẳng lẽ anh ta chính là Lý Bắc?!”
“Đợi chút, vài phút nữa tôi sẽ liên lạc lại.” Đại Hào đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức ngắt máy.
Tống Tân cũng vội vàng mở bảng xếp hạng.
Xuất hiện đầu tiên là thứ hạng của chính cô.
Trước khi vào trò chơi là hạng 6, giờ đã vươn lên hạng 5, số phiếu đuổi sát hạng 4.
Mà top 3…
Hạng nhất vẫn là Đại Hào, nhưng số phiếu của anh ta dường như đã bão hòa, không quá chênh lệch so với lúc trước.
Hạng 2… Tống Tân nhìn thấy cái tên ấy liền sửng sốt.
Cô nhớ rõ, hạng 2 lúc trước là một cái tên nước ngoài rất dài, nhưng bây giờ đã biến thành hai chữ “Trình Nam” ngắn ngủi!
Người nước ngoài kia đã rớt xuống hạng 3.
Trình Nam, Lý Bắc, chẳng lẽ thật sự là anh ta?
Chúng nó chịu thoả mãn yêu cầu của Đại Hào, tìm chủ sở hữu của người máy trí năng 001 là cô, thì đương nhiên cũng rất có thể sẽ giúp Trình Nam đi tìm Đại Hào!
Chỉ còn 3 ván nữa trò chơi sẽ kết thúc, cuộc đua giành vị trí số 1 cũng nên bắt đầu rồi.
Trình Nam đi tìm Đại Hào, lại không để lộ thân phận, cũng không ra tay với Đại Hào hẳn là muốn âm thầm quan sát trước.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Lúc này, nút trên vòng tay lại sáng lên, Tống Tân vội ấn xuống, liền thấy Đại Hào xuất hiện trên màn hình.
Vẻ mặt anh ta rất tức giận: “Lý Bắc chính là Trình Nam, ông đây vừa liên lạc với hắn xong.
Cô không thấy vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn đâu.
Cmn buồn nôn! Nếu màn hình mà xuyên qua được tôi sẽ lập tức bóp ch3t hắn!”
Tống Tân nói: “Xem ra anh ta cũng rất muốn đoạt được vị trí đứng đầu.”
Đại Hào nhướng mày, vẻ mặt có chút đắc ý, cơn giận còn xuôi không ít: “Đương nhiên, ai mà chẳng có nguyện vọng muốn được thực hiện.
Mà riêng cái danh hiệu đứng đầu vốn cũng là một thứ đáng mơ ước rồi.”
Tống Tân lại không lạc quan như vậy, bởi vì số phiếu của hạng 2 chỉ kém Đại Hào mấy ngàn phiếu.
Cô hỏi: “Anh có tính toán gì không?”
Đại Hào cười: “Có, xử lý hắn trong ván tiếp theo là được.”
“Có dễ dàng như vậy sao?” Tống Tân khuyên: “Anh đừng quá coi thường người khác.
Trong trò chơi lần này Trình Nam làm rất tốt.
Đến tận khi kết thúc chúng ta cũng chưa tìm được hắn.
Nếu không phải Quách Tiếu nhanh nhảu chỉ điểm trước, sợ là anh phải lãng phí một thẻ đạo cụ rồi.”
Lúc ấy Tống Tân nhận thấy khác thường, cho nên không định lên tiếng nhưng Đại Hào rõ ràng đã định nói.
Tuy chỉ điểm sai thì tiếp theo sẽ đến phiên Trình Nam, nhưng nó khác hẳn với việc tự mình tìm ra gián điệp.
“Hứ, làm tốt chỗ nào?” Đại Hào nhướng mày: “Lợi hại vậy sao đến ngày thứ 2 đã thua rồi.
Hơn nữa, ông đây không so IQ với hắn, sợ cái gì? Cho dù ván tiếp theo lại có quy tắc không thể giết người tôi cũng sẽ xử hắn đầu tiên.
Dù sao trong tay tôi có đạo cụ giữ mạng cơ mà.”
Tống Tân biết nói nhiều cũng vô dụng, liền gật đầu: “Tóm lại chờ đến lúc ấy rồi tính, tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“Được, bye.” Đại Hào vẫy tay, 002 cũng nghiêng người vào màn hình, cười với Tống Tân.
Chờ đến khi ngắt kết nối, Tống Tân liền mở chức năng xem lại, nhanh chóng xem hết quá trình dưới góc nhìn của Trình Nam.
Hoá ra khi vừa vào trò chơi, chia xong phòng, hắn cũng đã giết Vương Đông rồi.
Di động là Vương Đông giao cho Trần Tiểu Vân, sau đó thì giống những gì Tống Tân đoán.
Di động do Hách Kiến giấu dưới đệm Dương Nhã Lệ.
Trong di động thực sự không có manh mối, Tống Tân chỉ nhìn hình ảnh chứ không nghe được suy nghĩ của Trình Nam cho nên cũng không biết hắn rốt cuộc nghĩ thế nào.
Bao gồm cả quyển sổ ghi chép kia, đêm đầu tiên hắn rốt có tin manh mối cô bịa ra không?
Lúc sau, khi mặt chữ điền theo Vương Đông lên tầng thì anh ta vẫn còn là người chơi bình thường.
Chẳng qua sau khi lên tầng thì Vương Đông bảo anh ta vào phòng vệ sinh trước.
Giống cốt truyện Tống Tân suy đoán, chẳng qua vai trò của hai người đổi nhau.
Đồng loã gián điệp Vương Đông đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh là có thể giết mặt chữ điền khiến anh ta trở tay không kịp.
Sau đó hai tên đồng loã liền diễn một vở kịch đánh lừa tất cả mọi người.
Kỳ thật nếu sau khi Vương Đông gi3t chết mặt chữ điền rồi dừng tay thì trò chơi này còn có thể tiếp tục chơi.
Tống Tân không biết vì sao Trình Nam lại sai Vương Đông phá hỏng di động, cũng không biết vì sao hắn muốn để hai kẻ đồng loã làm như vậy.
Rõ ràng giữ bọn họ lại là trong người chơi sẽ có thêm 2 đồng loã chưa bại lộ thân phận, cộng cả Trình Nam sẽ có tận 3 gián điệp.
Hắn hoàn toàn có khả năng giành chiến thắng.
Có lẽ… Là vì chơi đủ rồi, cho nên cố ý làm như vậy, để trò chơi mau chóng kết thúc.
Nhưng trước khi kết thúc hắn còn chơi các người chơi một vố.
Quách Tiếu, Dương Nhã Lệ, Tống Tân đều nghĩ mọi cách tìm gián điệp, nghĩ đến sắp nát cả óc.
Khi ấy Trình Nam đứng quan sát nhất định rất vui vẻ nhỉ?
Tống Tân nhớ tới nụ cười của Trình Nam trước khi trò chơi kết thúc.
Hắn lúc ấy cười rất đắc ý, trong mắt chứa đầy châm chọc và khiêu khích.
Đại Hào khi đó muốn đánh hắn, nhưng nắm đấm còn chưa tới, trò chơi đã kết thúc.
Ván chơi này khiến Trình Nam lập tức vượt qua hạng 2, hơn nữa số phiếu còn tăng lên rất nhiều, chỉ kém Đại Hào hơn 6000 phiếu.
Đại Hào nhất định cũng cảm thấy bị uy hiếp, cho nên mới quyết định xử lý hắn trong trò chơi tiếp theo.
Tống Tân có hơi lo lắng, Trình Nam hiển nhiên là loại người khôn khéo, mà Đại Hào lại là kiểu dùng nắm đấm xưng vương.
Nếu không may rơi vào bẫy của hắn thì dù có mạnh cũng sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ đến đây vòng tay đột nhiên sáng lên.
Tống Tân tưởng Đại Hào, nhưng sau khi bật lên lại nhìn thấy một khuôn mặt khiến cô cực kỳ ngoài ý muốn.
Người này rất quen mắt, nhưng Tống Tân không nhớ ra tên anh ta.
Trong lúc cô đang cố nhớ xem người này là ai thì anh ta đã cười ôn hòa chào hỏi: “Đã lâu không gặp, Tống Tân.”
Trong đầu Tống Tân bỗng hiện lên vài cảnh tượng.
Một tòa nhà lớn, nữ quỷ mặc áo cưới đỏ, đèn lồ ng đỏ thẫm treo dưới mái hiên…
Đúng rồi, người này là một người chơi trong số đó, còn chủ động muốn tổ đội cùng Tống Tân.
Tống Tân lập tức nhớ lại những gì xảy ra khi ấy.
Cô nhớ là trong lượt 2 anh ta bị một con nhóc giết, hơn nữa cách chết rất kỳ lạ.
Về sau con nhóc kia cũng nói mình không có sức mạnh ấy, không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Tống Tân khó hiểu trước cái chết đột ngột của anh ta nhưng sau khi trò chơi kết thúc cũng không nghĩ nhiều.
Cô thật sự không ngờ anh ta còn sống, hơn nữa lại đột nhiên liên lạc với mình.
Nhưng mà… Anh ta tên gì nhỉ?
“Lẽ nào cô quên tên tôi rồi à?” Người đàn ông trên màn hình cố ý tỏ vẻ mất mát, ôm ngực nói: “Haiz, không ngờ cô quên tôi nhanh vậy.”
“Bạch Thần.” Trọng Phong ngồi xuống cạnh Tống Tân, nửa bên mặt vào màn hình.
Sau khi nói ra tên Bạch Thần thì tạm dừng một lát, mới nói tiếp: “Một người có cách chết rất kỳ lạ.”
Bạch Thần đỡ trán: “Tôi còn sống nhé, cách chết rất kỳ lạ cái gì? Chuyện quá khứ đừng nhắc tới không được à?”
Tống Tân được Trọng Phong nhắc nhở, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.
Thật sự không thể trách cô, mỗi ván đều có nhiều người như vậy, muốn nhớ hết cũng đâu dễ.
Cô khẽ ho một tiếng, hỏi: “Bạch Thần, sao anh đột nhiên liên lạc với tôi vậy?”
“Ha, từ ván chơi trước là có thể nhìn thấy bảng xếp hạng top 100 mà.
Tôi thấy tên cô, hơn nữa xếp hạng còn không thấp nha.
Đương nhiên phải nhanh chóng liên lạc, ôm đùi rồi.” Bạch Thần cười ha hả.
Tống Tân bất đắc dĩ lắc đầu: “Rất xin lỗi, giờ tôi còn chưa lo xong thân tôi đây này.”
“Làm sao vậy?” Bạch Thần hỏi: “Có khó khăn gì cứ nói, tôi có thể giúp cô nghĩ cách.”
Tống Tân vẫn lắc đầu, “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh.”
Tuy rằng lúc ấy anh ta không thù không oán với Tống Tân, nhưng đồng thời họ cũng chẳng thân quen.
Ai biết lần này anh ta đột nhiên liên lạc với cô là có mục đích gì?
Bạch Thần cũng không hỏi tiếp, chỉ chậm rãi kể cho Tống Tân về những gì xảy ra trong ván chơi lần ấy.
Hóa ra anh ta có một loại sức mạnh biết trước thời gian chết của người chơi.
Chỉ có thể tiên đoán trước trong khoảng 24 giờ, hơn nữa một ngày chỉ có thể dùng ba lần.
Nói cách khác, nếu có người sắp chết trong vòng 24 giờ thì anh ta có thể cảm nhận được trước.
Trong ván chơi ấy anh ta đã sử dụng sức mạnh này một lần lên người đàn ông đi dép tông lào, phát hiện anh ta sắp chết.
Nên khi anh ta định ra cửa Bạch Thần đã lên tiếng nhắc nhở một lần.
Sau đó anh ta lại dùng sức mạnh với những người anh ta cảm thấy mạnh nhất.
Mà lúc ấy, Trọng Phong cao lớn vẻ mặt lạnh lùng, bên hông còn treo một thanh miêu đao, đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của anh ta.
Nhưng sau khi anh ta sử dụng sức mạnh thì lại không nhìn thấy gì cả.
Dù không chết, anh ta cũng có thể nhìn thấy thông báo sống qua 24 tiếng mới đúng.
Nhưng anh ta lại hoàn toàn không nhìn thấy gì từ Trọng Phong.
Sau đó anh ta quan sát thấy Trọng Phong vẫn luôn đi theo Tống Tân, nhìn có vẻ rất nghe lời cô, cho nên anh ta liền dùng lần tiên đoán cuối cùng lên Tống Tân.
Kết quả phát hiện Tống Tân sẽ không chết, vì thế anh ta liền chủ động tiếp cận, đưa ra yêu cầu hợp tác.
Nguyên nhân là vì anh ta không tự thấy được mình có thể sống bao lâu, nên chỉ đành đi theo người chơi sẽ sống để nâng cao tỷ lệ sống sót.
Còn lý do anh ta đột nhiên chết trong tay con nhóc kia, là do chúng nó cố ý làm như vậy.
Đây là ngoài ý muốn khi trò chơi chia người chơi một cách ngẫu nhiên.
Sức mạnh của anh ta trong ván chơi ấy không khác gì gian lận, sẽ ảnh hưởng tới sự công bằng của trò chơi, vì thế chúng nó cố ý để anh ta “Chết”.
Mà đương nhiên chúng nó cũng phải bồi thường cho anh ta, bao gồm một thẻ miễn phạt và một thẻ xin nghỉ.
Tống Tân thật ra đã không có hứng thú tìm hiểu chuyện xảy ra trong quá khứ rồi, nhưng nếu Bạch Thần có thể giúp cô giải thích những khó hiểu khi ấy thì cô cũng sẵn sàng nghe hết.
Sau khi nói xong, anh ta lại đề nghị: “Thật ra tôi muốn hỏi xem cô có đồng đội chưa, nếu chưa cô thấy… Tôi có thể ôm đùi không?”
Tống Tân cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi có người máy trí năng, anh ấy chiếm danh ngạch tổ đội rồi, cho nên tôi không thể tổ đội được.”
Bạch Thần đành thôi, chỉ nói về sau sẽ thường xuyên liên lạc, cũng để lại số điện thoại.
Tuy bây giờ di động không có tín hiệu, nhưng sau khi trò chơi kết thúc sẽ khôi phục, mà vòng tay của người chơi thì biến mất.
Muốn không mất liên lạc về sau thì phải lưu số điện thoại trước.
Sau khi nói chuyện vài câu với Bạch Thần, Tống Tân cúp máy, đi tắm nước ấm sạch sẽ.
Khi cô ra khỏi phòng tắm lại thấy Trọng Phong đang cúi đầu xem di động của cô.
Thấy cô đi ra, Trọng Phong bỏ di động xuống, ngẩng đầu cười với cô.
Tống Tân cười hỏi: “Anh đang xem cái gì vậy?”
“Ảnh chụp.” Anh nói: “Ảnh chụp chung của chúng ta lần trước, em chụp đẹp lắm.
Ảnh chụp tự sướng của em cũng rất đẹp.”
Tống Tân trừng mắt: “Ai cho anh xem linh tinh?”
Trọng Phong cười nhẹ, cầm di động đi về phía cô, chậm rãi nói: “Chúng ta chụp chung đi, phải thấy rõ mặt.”
Bức ảnh duy nhất trong di động là ảnh phản chiếu bóng bọn họ dưới nước, không nhìn thấy mặt, thậm chí ngay cả bóng cũng gợn sóng.
Tống Tân cầm lấy di động, cười nói: “Vậy anh đi tắm rửa đã, sạch sẽ rồi chụp.
Nhìn đống bụi trên người anh, em cũng không muốn tới gần anh.”
Trọng Phong ngây ngô cười gật đầu, tháo miêu đao đặt lên bàn, sau đó đi lấy quần áo.
Tống Tân cũng nhân lúc này đi sấy tóc.
Mái tóc mềm mại rũ xuống, tóc mái đã che mắt, tóc hai bên cũng dài tới dưới tai, sau cổ luôn bị cọ cọ ngưa ngứa.
Nhưng cũng đành chịu, trong tình hình hiện tại không tiệm cắt tóc nào mở cửa.
Tống Tân đứng dậy tìm kéo, soi gương, cẩn thận cắt một chút.
Tóc mái còn dễ giải quyết, dù sao là con gái thì ai cũng từng tự mình cắt tóc mái.
Nhưng hai bên và sau đầu khá phiền toái.
Cho đến tận khi Trọng Phong tắm xong cô vẫn còn đang nghiêng đầu cắt tóc phía bên trái.
Trọng Phong thấy thế, lau lau mái tóc vĩnh viễn sẽ không bao giờ dài ra của mình, vắt khăn lông lên cổ rồi đi tới, cười nói: “Tôi cắt giúp em nhé.”
Tống Tân không tin tưởng lắm vào tay nghề của anh: “Anh còn biết cắt tóc á?”
Trọng Phong đáp rất nhanh: “Ừ, đơn giản lắm.”
Vì thế Tống Tân đưa kéo cho anh.
Nhưng vài giây sau cô liền hối hận.
Anh làm gì biết cắt tóc, trực tiếp cắt xoẹt một đường thẳng tắp ngắn trên tai.
Mảng tóc thẳng lẹm như tờ giấy, không có chút nghệ thuật nào cả.
Tống Tân thông qua gương nhìn anh chằm chằm.
Anh chớp chớp mắt, buông kéo nói: “Em rất xinh đẹp nên để kiểu tóc nào cũng đẹp.”
Tống Tân quay đầu lại đi, xị mặt: “…Giờ nịnh em cũng muộn rồi.”
Trọng Phong chớp chớp mắt, cúi đầu, đưa trán tới trước mặt cô: “Vậy em cắt lại đi.”
Anh đột nhiên tới gần như vậy, khuôn phóng đại trước mắt Tống Tân.
Con ngươi màu đỏ trong veo, giống như có thể nhìn thẳng vào đáy lòng anh.
Tống Tân ngẩn người, ngửa ra sau, trừng anh: “Đừng nghịch, mau đi sấy tóc đi!”
Trọng Phong bật cười, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Tống Tân buồn cười gãi đầu, cầm kéo sửa lại chỗ bị Trọng Phong cắt hỏng.
Thực ra cô không hề tức giận, dù sao bây giờ cũng không ai để ý kiểu tóc nữa.
Chờ cô cắt xong, Trọng Phong cũng đã sấy khô tóc.
Bọn họ ngồi trên sô pha, Tống Tân chuyển sang chế độ camera trước, nói: “Được rồi, chúng ta chụp ảnh đi.”
Trọng Phong ừ một tiếng, nở một nụ cười cực kỳ xán lạn.
Tống Tân ngồi cạnh anh, khóe môi hơi cong lên.
Tách một tiếng.
Nhưng khi xem lại ảnh chụp, cô lại thấy vô cùng kỳ lạ.
Trọng Phong thò qua nhìn, nói: “Nghiêm túc quá, giống…”
[*Giống ảnh trên đăng ký kết hôn đó ó ó]
Anh cười nhẹ, nói: “Đừng xóa, chúng ta chụp cái đẹp hơn.”
“Bộ nhớ nhiều mà, không cần xóa bức nào hết.”
Tống Tân quay lại giao diện chụp ảnh.
Nhìn hai người ngồi song song trên màn hình, nghĩ thế nào bỗng bật hiệu ứng lên.
Trên mũi hai người lập tức có thêm mũi cún, hai bên là đôi tai rũ xuống.
Tống Tân cười xán lạn, dịch lại gần Trọng Phong hơn chút: “Nào, cười một cái.”
Trọng Phong quay sang nhìn cô, ngay sau đó nhìn về phía màn ảnh, nở nụ cười thật tươi.
Nhưng trước khi Tống Tân ấn nút chụp, anh đột nhiên duỗi tay ôm lấy vai cô..