Cuồng Hoan Đi! Loài Người


Tống Tân nhân lúc này định rút dao găm trong nhẫn không gian.

Nhưng cô phát hiện mình không thể sử dụng nhẫn, càng không thể lấy đồ từ bên trong.
Cô đành quay đầu nhìn quay cửa hàng, cầm một chiếc ghế hỏng dưới đất lên coi như vũ khí.
Quái vật bị Trọng Phong chém trúng hai nhát, phát ra tiếng kêu cạc cạc đinh tai.

Sau đó nó đột nhiên thu cánh đáp xuống đất, đứng thẳng lên như con người!
Chiều cao của nó cũng tầm như con người, tuy rằng không cao bằng Trọng Phong nhưng cao hơn Tống Tân một chút.
Mà Tống Tân lúc này mới thấy rõ mặt nó cũng giống con người.
Nó cũng có ngũ quan, chỉ là đôi mắt lớn hơn một chút, hơi lồi ra; miệng cũng rộng ngoác, toét tới tận mang tai.

Khi há miệng kêu sẽ lộ ra hàm răng sắc bén.
Mũi nó hơi giống mũi heo, hai lỗ mũi hếch lên phía trước.

Tai lại nhọn như tai ác quỷ.
Phần nhọn trên cánh nó là đoạn xương màu đen sắc nhọn như mũi giáo, phần thịt cánh như tấm vải đen được treo lên.
Tống Tân biết, vết thương sau lưng Trọng Phong là do cánh nó tạo thành.
Nó còn có đôi chân như loài chim, khi nó bay trên không đi săn thì đôi móng vuốt này chính là vũ khí để nó bắt mồi.
Nhưng lúc này, nó sử dụng đôi móng vuốt ấy để đứng lên như người, cho nên vũ khí của nó bây giờ chính là đôi cánh kia.
Hai bên cánh không ngừng phe phẩy, hai ống xương trở thành hai thanh kiếm sắc bén, một trái một phải khua khoắng về phía Trọng Phong.
Tuy là khua loạn nhưng sức chém lại mạnh đến kinh người.
Trọng Phong cầm miêu đao cũng không đánh lại nó, thậm chí suýt bị nó đánh rơi kiếm.
Tống Tân thấy thế liền biết chiếc ghế trong tay mình sẽ không làm gì nó.

Cô nhìn kệ thủy tinh trong cửa hàng, hô lên với Trọng Phong: “Anh cố cầm chân nó một lát, em tới giúp anh ngay đây!”
Nói xong, cô chạy về phía kệ thủy tinh, giơ ghế lên đập.

Xoảng một tiếng, mảnh pha lê b ắn ra đầy đất.
Tống Tân nhặt một miếng sắc nhọn nhất, cắt một mảnh quần áo bọc lấy nó, sau đó cầm lấy, từ từ tiếp cận con quái vật kia.
Trọng Phong một lần nữa dùng miêu đao chém bị thương quái vật.

Quái vật kêu lên, hai cánh vỗ càng lúc càng nhanh.
Trọng Phong đành phải lùi lại, giơ ngang miêu đao, tạm thời chặn đòn tấn công.
Ngay lúc này Tống Tân cẩn thận đến gần quái vật, giơ mảnh thủy tinh lên, đâm mạnh vào bên phải cổ quái vật!
Quái vật lại bỗng nhiên xoay người sang trái, tránh được đòn tấn công của cô.

Nó lập tức xòe cánh trái, đâm về phía bụng Tống Tân!
Tống Tân kịp thời nghiêng người né, xương nhọn liền cứa qua người cô, để lại một vết thương bên eo phải.
“Cẩn thận, em đi trước đi!” Trọng Phong hô, giơ miêu đao chém quái vật.
Quái vật giơ cánh đỡ, Tống Tân lại một lần nữa cầm mảnh thủy tinh đâm vào lưng nó.
Bọn họ trước sau tấn công khiến nó không ứng phó được.

Lần này Tống Tân đã đâm được vào lưng nó!
Nó phát ra tiếng kêu chói tai, hai cánh lập tức xòe ra, bay thẳng lên, khi cao hơn hai người thì phi ra cửa!
Thấy vậy, Tống Tân thở phào, nói với Trọng Phong: “Nó hình như muốn chạy trốn, chúng ta nhân lúc này cũng mau chóng chạy thôi!”
Trọng Phong gật đầu, cất miêu đao đi, kéo tay cô.
Cho dù sức mạnh của anh tạm thời bị khóa, nhưng anh vẫn có thể lực của một người đàn ông bình thường.

Anh kéo Tống Tân chạy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Hai người chạy ra khỏi cửa hàng thì con quái vật kia vẫn còn đang bay lượn ở độ cao thấp.

Nó kêu cạc cạc không ngừng, nhưng không tấn công họ nữa.
Tống Tân cảm thấy có chút không ổn, hành động của nó bây giờ rất giống như đang kêu gọi những con quái vật khác.
Cô nhìn xung quanh, chỉ chung cư cách đó không xa: “Vào đó!”

Bởi vì cô thấy chung cư này có gắn khung chống trộm.
Hai người vội vã chạy, mà con quái vật bị Tống Tân đâm kia cũng theo phía sau bọn họ, không ngừng phát ra những tiếng kêu đinh tai nhức óc!
Tống Tân biết mình đoán đúng rồi, con quái vật này đang gọi đồng loại tới!
Nhưng đúng là càng sốt ruột càng dễ xui xẻo.

Trong lúc chạy, Tống Tân không cẩn thận giẫm phải một chiếc xương người, trẹo chân.
Trọng Phong quay lại nhìn, không nói không rằng bế thốc cô lên, tiếp tục chạy.
Tống Tân cảm thấy cực kỳ tự trách, nhưng lúc này không thích hợp để nói xin lỗi.

Cho nên cô chỉ im lặng, nhìn chằm chằm con quái vật phía sau bọn họ.
Cô thấy có vài con đã hạ xuống từ bầu trời như những chiếc máy bay chi3n đấu loại nhỏ.

Đang bay về phía họ.
Tống Tân quay đầu nhìn về phía chúng cư, nói: “Anh thả em xuống, không xa nữa em chạy được mà.

Hai người cùng chạy sẽ nhanh hơn.”
Trọng Phong lắc đầu, dùng sức xốc cô lên.
Quái vật phía sau càng ngày càng gần, một đám đen nghìn nghịt khiến người ta nổi da gà.
Chỉ đối phó một con đã khiến họ chật vật như vậy rồi, giờ có cả đàn thì hoàn toàn không tài nào đánh lại được.
Trọng Phong chạy vào cửa khu chung cư, ôm Tống Tân vào tòa gần nhất.
Quái vật cách bọn họ khoảng 100 mét, nhưng khoảng cách này đối với tốc độ của chúng nó thì cũng chỉ bằng vài giây ngắn ngủi mà thôi.
Khoảng năm giây, bọn họ sẽ bị quái vật nuốt mất.
Tống Tân nhìn chung cư vẫn còn cách một đoạn, khẽ nói với Trọng Phong: “Em xin lỗi.”
Trọng Phong không nói lời nào, chỉ càng ôm chặt cô hơn.
Tống Tân cảm thấy tốc độ của anh bỗng nhanh hơn.


Khi quái vật sắp tóm được họ, anh ôm cô lao vào được chung cư.
Nhưng vậy vẫn chưa xong.

Tuy là đa số quái vật bị kẹt ở cửa nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc chúng nó đã chia ra từng con từng con vào.
Trọng Phong bế Tống Tân nhanh chóng chạy lên tầng 3, sau đó đặt cô trước cửa một căn phòng, chân dùng sức đá cửa.
Cửa phòng trộm không dễ dàng bị đá văng như vậy.

Anh liên tiếp đá thêm mấy lần, cuối cùng cũng khiến cửa phòng hơi bung ra.
Tống Tân ở bên, nghe thấy được rõ ràng tiếng đám quái vật lên tầng.
Cô nhìn Trọng Phong, rút miêu đao bên hông anh, đi đến đầu cầu thang, nhìn chằm chằm đám quái vật đang lên, nói: “Anh tiếp tục đi, em chặn đường.”
Trọng Phong quay đầu nhìn cô một cái, lùi về phía sau vài bước, sau đó dùng tất cả sức lực đạp lên cửa!
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bật mở.
Mà con quái vật đầu tiên cũng đã chạy tới nửa cầu thang, đã tới rất gần Tống Tân.
Tống Tân nén cơn đau ở mắt cá chân, giơ miêu đao lùi lại vài bước, sau đó lại bị Trọng Phong kéo qua, ôm vào trong phòng.
Tống Tân lập tức buông miêu đao, dùng sức đóng cửa phòng, cùng Trọng Phong đẩy tủ đựng giày bên cạnh chặn cửa.
Khoá cửa tuy rằng vẫn khóa được, nhưng đã không còn chắc, tủ giày rõ ràng cũng không đủ để ngăn chặn tấn công của chúng.
Trọng Phong đẩy sofa trong phòng khách, Tống Tân cũng chạy qua giúp, gần như dùng hết toàn bộ sức lực đẩy được sofa ra cửa.
Cánh cửa đã bị quái vật đập kêu rầm rầm.

Tủ giày dần dần dịch vào trong, hiển nhiên là không chặn nổi nhiều nữa.

Cũng may bọn họ kịp thời đẩy sô pha tới.
Nhưng vậy vẫn không đủ, Tống Tân quay đầu nhìn, đi đẩy bàn trong phòng khách.
Trọng Phong thì đẩy bàn để TV.

Sức anh khỏe hơn Tống Tân nhiều, cho nên nhanh chóng đẩy xong còn quay sang giúp Tống Tân.
Chờ đến khi tất cả đồ vật trong phòng khách có thể dùng để chặn cửa đều được đẩy ra thì tiếng phá cửa bên ngoài cũng vì vật cản quá nhiều mà trở nên nhỏ hơn.
Khi quái vật va chạm cửa thì đống đồ khẽ rung, nhưng chúng nó tạm thời sẽ chặn được.
Tống Tân không dám sơ ý, cô chỉ phòng ngủ.


Hai người cùng nhau vào phòng ngủ khóa cửa lại, lại hợp lực đẩy giường chặn cửa.
Làm xong, Tống Tân mới cảm thấy mình mệt bở hơi tai.
Bên ngoài vẫn vang lên tiếng phá cửa, nhưng tần suất rõ ràng đã ít hơn rất nhiều, có lẽ lát nữa chúng nó sẽ bỏ đi.
Tống Tân yên tâm hơn, lúc này mới ngồi xuống mép giường chặn cửa.
Trọng Phong lại không nghỉ ngơi, mà ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay cầm chân phải cô.
Tống Tân hơi tránh, khom lưng giữ chặt tay anh kéo anh ngồi xuống bên cạnh, nói: “Không sao, không nghiêm trọng.

Còn anh, vết thương sau lưng sao rồi?”
Trọng Phong cười cười, lắc đầu nói: “Em biết mà, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi.

Em bị trẹo chân, phải xoa bóp.”
“Trẹo không nghiêm trọng, lúc ấy em phản ứng kịp.

Không trẹo xuống hẳn.” Tống Tân nâng chân kéo ống quần lên cho anh xem: “Còn không sưng mà, không cần lo lắng.”
Nói xong, cô liền cúi đầu tự mình xoa nhẹ.
Đau thì vẫn đau, nhưng thật sự không nghiêm trọng.
“Trước kia em đã nói tôi không cần phải xin lỗi em.

Nên em cũng không cần nói xin lỗi đâu.” Trọng Phong bỗng lên tiếng.
Tống Tân khựng lại, cười nói: “Vừa rồi em tưởng chúng ta chết chắc rồi, nên nói xin lỗi anh là đương nhiên thôi.

Do em quá yếu, hơn nữa còn vô dụng, chạy thôi mà cũng trẹo chân.”
“Tôi cũng trẹo mà.” Trọng Phong nói, “Dưới đất toàn đá vụn và xương người, tôi cũng giẫm phải cục đá, chỉ là tôi không biết đau mà thôi.

Em không cần xin lỗi, là tôi quá vô dụng, ngay cả một con quái vật cũng không giết được.”
Tống Tân có hơi buồn cười: “Được rồi được rồi, chúng ta đều không cần xin lỗi.

Nói thêm gì nữa thì sẽ biến thành đại hội tạ lỗi mất.

Bây giờ em phải liên lạc với Đại Hào, không biết chỗ anh ta thế nào rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận