Giọng anh ta xen lẫn tiếng th ở dốc.
Tống Tân hỏi ngược lại: “Hai người thì sao? Sở Sáo bị thương à?”
“Cả hai chúng tôi đều bị thương, mẹ nó, không biết thằng khốn kia kiếm đâu ra súng, dẫn cả đàn người chim đến!” Giọng điệu Đại Hào cực kỳ phẫn nộ.
Tống Tân trấn an anh ta: “Anh đừng nóng giận, tôi không hỏi quá trình, chỉ muốn biết hai người bị thương có nặng không? Tạm thời an toàn chứ?”
Đại Hào trầm mặc một lát, dường như phải hít sâu mấy lần mới nói được: “Tôi không sao, chỉ bị người chim cào hai phát sau lưng.
Sở Sáo… Cậu ấy giúp tôi chắn một viên đạn, bị thương ở chân.”
Giọng anh ta mang theo sự áy náy khiến Tống Tân hơi kinh ngạc.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc trêu chọc anh ta.
Tống Tân hỏi lại: “Chỗ hai anh an toàn chứ? Người chơi kia còn đi theo hai người không?”
Đại Hào nói: “Chắc là không đâu, lúc ấy nhiều quái vật lắm, có vài con đuổi theo hắn, cho dù có súng cũng phải tìm chỗ trốn.”
“Vậy là tốt rồi, hai người tạm thời hãy tìm một nơi an toàn, băng bó vết thương, nhất là anh đấy.” Tống Tân nói: “Chúng tôi đang đi về phía hai người, chắc cũng sắp đến rồi.”
“Khoan, cô bị ngốc à?” Đại Hào vội gào lên: “Đối thủ có súng, hai người tới đây làm gì, chịu chết à? Mau đi đi, không được đến đây! Quy tắc trò chơi là nếu cô chết tôi cũng chết đấy!”
Tống Tân có chút buồn cười, cô biết anh ta không có ý đấy, chỉ nói: “Không phải người chơi kia có súng sao, tôi đoán mình biết súng của hắn từ đâu ra rồi…”
Cô liền nói ra suy đoán của mình, cũng kể cho Đại Hào việc mình vừa mới nhìn thấy một chiếc xe tải quân dụng.
Đại Hào nghe xong, chậc một tiếng, nói: “Đúng là kỳ lạ, nếu bọn họ là quân nhân sao lại không có súng được? Không thể nào là đám quái vật kia ăn mất súng được.
Chẳng lẽ có ai cướp mất à? Cũng không đúng, cho dù không có súng, cũng có thể lái xe trốn mà, xe đâu hỏng…”
Tống Tân nghe đến đó, trong lòng bỗng nhiên lóe lên một suy đoán.
Cô ra hiệu cho Trọng Phong cùng trốn vào cửa hàng, mới nói với Đại Hào: “Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, có lẽ bọn họ tự nguyện hi sinh.”
Suy đoán của cô là có lẽ lúc ấy có một đội bộ đội hộ tống dân chúng rút lui, bị quái vật tấn công.
Một phần binh lính cầm súng ở lại bảo vệ mọi người, một phần khác dùng thân thể mình như mồi nhử, để lại súng đạn, lái xe dụ quái vật rời đi.
Như vậy có thể giải thích vì sao chỗ binh lính chết lại không có lấy một khẩu súng, xe nguyên vẹn mà lại không lái xe chạy trốn.
Rõ ràng họ ôm quyết tâm hi sinh.
“Nếu thật là vậy… Gần đây chắc chắn có súng!” Đại Hào cao giọng, có vẻ kích động.
Tuy đội binh lính này làm mồi dụ quái vật đi, nhưng số binh lính còn lại cũng chưa chắc đã an toàn.
Dù lái xe trốn theo hướng ngược lại, hay ở nguyên tại chỗ đợi quái vật rời đi, đều sẽ có phần trăm nguy hiểm, có khả năng có súng rơi lại.
Tống Tân nói: “Hai người tạm thời trốn ở đó, đừng để người chơi kia tìm được.
Tôi và Trọng Phong tìm xung quanh xem.
Tìm được rồi sẽ tới tập hợp với hai người.
Không tìm thấy thì chúng tôi sẽ đi về phía quảng trường, ở đó chắc là có súng.”
Đại Hào nói: “Hai người cũng phải cẩn thận.
Tôi cảm thấy Trình Nam cũng ở gần đây.”
“Được.” Tống Tân đi đến cửa cửa hàng, nhìn về phía chiếc xe tải.
Xe tải là đi từ đầu kia tới, cho nên bọn họ nên đi ngược lại.
Số binh lính còn lại nếu muốn tránh né quái vật thì sẽ lựa chọn trốn ở đâu nhỉ?
Nơi đó phải đủ rộng để đỗ một chiếc xe tải, hơn nữa còn không được ở quá gần đây.
Tống Tân nhìn xung quanh một vòng, nói với Trọng Phong: “Tìm dọc theo đường cái trước xem.”
Lúc xảy ra chuyện hẳn là đã cách hiện tại rất lâu rồi.
Dưới đất không có vết lốp xe, Tống Tân chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy vài đồ vật có vết bị cán qua.
Bọn họ đi ngược theo đường cái một đoạn, dừng chân trước một ngã tư đường.
Lúc trước bọn họ đi từ phía đối diện tới, bên kia không có vấn đề gì, cho nên bây giờ chỉ còn hai lựa chọn là bên trái hoặc bên phải.
Hai bên đều đầy các thứ đồ nằm ngổn ngang khắp nơi.
Cho đến khi Trọng Phong chỉ một tòa cao ốc bên trái: “Dưới tòa nhà kia có gì đó.”
Tống Tân vội chạy về phía đó, chờ đến khi tới gần, cô mới thấy ngoài cửa tòa nhà có không ít thi thể quái vật!
Bởi vì ánh trăng mờ và bóng của tòa nhà đổ xuống, cho nên ngay cả Trọng Phong cũng không thấy rõ đống đen sì dưới đất là thi thể quái vật.
Đám quái vật đó giống như từ không trung rơi xuống.
Có con xòe hai cánh mặt úp xuống đất, có con đè trên con khác, chồng cao như một gò đất.
Còn có… Tống Tân dừng bước, nhíu mày, nhìn con quái vật trước mắt.
Con quái vật này chết cách tòa nhà một đoạn, trên cánh nó có mấy lỗ thủng, nhìn rất giống vết đạn.
Càng quan trọng là bụng nó bị đè bẹp lép… Là bị bánh xe cán bẹp.
Tống Tân ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà, thấy cửa sổ tầng 2 đến tầng 4 đều bị phá hỏng.
Trong lòng cô nghĩ thầm, nếu lúc ấy xe tải đỗ ở đây thì thân xe có thể dùng để chặn cửa, cản lũ quái vật chui vào.
Chúng nó chỉ có thể đâm từ cửa sổ vào, mà cửa sổ tầng 1 quá thấp, chúng nó muốn vào thì không thể bay.
Hơn nữa người bên trong có súng.
Bay từ cửa sổ tầng 1 vào chỉ sợ còn chưa làm được gì đã bị bắn chết.
Chúng nó không ngốc đến vậy.
Tình huống rất khớp với suy đoán, Tống Tân không phân vân nữa, gọi Trọng Phong cùng chạy tới tòa cao ốc.
Trọng Phong túm tay cô, chạy phía trước, cũng khẽ nói: “Tôi đi vào trước.”
Tống Tân lắc đầu: “Anh đang bị khóa sức mạnh, bây giờ không khác gì người thường.
Em không thể để anh liều mình bảo vệ em được, trong tay em cũng có vũ khí.”
Cô dứt lời cũng là lúc họ tới cửa trước tòa cao ốc.
Không khí ngập tràn mùi hôi thối.
Lũ quái vật này có cái mùi khiến người ta buồn nôn.
Tống Tân nín thở, cùng Trọng Phong cẩn thận bước qua thi thể quái vật, đi vào cửa chính.
Trên những thi thể đó có vết súng bắn.
Tống Tân cho rằng, đội bộ đội hi sinh kia lái xe đi dưới sự yểm hộ của những người trong tòa nhà này.
Không biết trong lòng những binh lính ở lại sẽ đau đớn đến nhường nào.
Họ phải tận mắt nhìn chiến hữu của mình đi hi sinh.
Thậm chí còn phải tự mình trợ giúp những người đồng đội ấy thực hiện kế hoạch cảm tử này.
Tống Tân và Trọng Phong đi vào qua cửa chính.
Ở đại sảnh họ trông thấy rất nhiều thi thể quái vật, xương binh lính và súng bên cạnh bọn họ..