“Ván cuối cùng sắp bắt đầu, xin các vị người chơi chuẩn bị sẵn sàng.”
Giọng nói hỗn hợp từ bốn loại âm thanh kia vang lên giữa không trung.
“Đầu tiên chúng tôi phải xử lý những người không còn phiếu.”
Tống tân nghe vậy thì sững sờ.
Trong những ván chơi trước bọn chúng sẽ phải lảm nhảm một đống rồi mới tiến hành xoá sổ, nhưng lần này lại lập tức tiến hành.
Bên ngoài dường như có tiếng khóc, hẳn là lại có ai đó đã mất đi người thân.
Mấy phút sau, giọng chúng nó lại vang lên.
“Ván chơi cuối cùng của chúng ta ở Trái đất đã sắp bắt đầu rồi, thật là có hơi lưu luyến nha.
Hành tinh màu mỡ xinh đẹp này thật sự khiến chúng ta yêu thích.
Cho nên, để giúp khán giả có thể ngắm nhìn hành tinh này nhiều hơn nữa.
Bọn ta quyết định ván chơi thứ 10 sẽ là: Toàn cầu cuồng hoan!
A, ý là trong trò chơi lần này, tất cả con người trên Trái đất đều được coi như người chơi.”
Nó vừa dứt lời Tống tân liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng la hét.
Có người mở cửa sổ chửi bới, có người gào khóc, còn có người đang không ngừng cầu xin.
“Ấy da, có nhiều người đang mong chờ quá nha.”
Giọng nói cười cợt của bọn chúng và tiếng la sợ hãi phẫn nộ của mọi người tạo thành chênh lệch rõ ràng.
“Thôi, chúng ta sẽ không để mọi người đợi lâu, sau đây là phần tuyên bố quy tắc của trò chơi.
Trước mắt, trên Trái đất có tổng cộng 3,874 người chơi.”
Trên bầu trời lập tức hiện lên bốn số 3874.
“Mọi người chú ý, khi con số này hạ xuống 1000 cũng là lúc trò chơi kết thúc!
Về phần cách để khiến số lượng người chơi giảm xuống thì… Xin tất cả mọi người chú ý nghe rõ quy tắc dưới đây:
Những người xem bình thường trong ván chơi lần này nhất định phải giúp đỡ hoặc tự tay gi3t chết một người chơi! Phương thức giúp đỡ bao gồm: Nằm trong số người tham gia truy đuổi hoặc tạo thành vết thương cho một người chơi trong vòng 5 phút trước khi người chơi chết.
Những ai tham gia giúp đỡ giết hoặc tự tay giết một người chơi sẽ được phép sống sót sau khi trò chơi kết thúc.
Đương nhiên, trước khi trò chơi hoàn toàn kết thúc, cho dù đã giết hoặc tham gia giết người chơi cũng vẫn có thể sẽ bị những người khác giết~ Cho nên mọi người sau khi hoàn thành mục tiêu thì nhớ tìm chỗ trốn nha!
Để giúp mọi người mau chóng tìm được người chơi, trong ván chơi lần này tất cả người chơi đều sẽ có một đánh dấu màu đỏ trên mặt.
Về phần người chơi, muốn sống đến khi trò chơi kết thúc thì hãy cố gắng tìm chỗ trốn nhé~ Đương nhiên, nếu như ai tự tin vào bản thân thì cũng có thể lựa chọn đối đầu chính diện.
Bổ sung một điều: Quy tắc “không được nhắc tới / tiết lộ thông tin của người chơi” của các ván chơi trước sẽ mất hiệu lực tại ván chơi lần này.
Trên đây là quy tắc của ván chơi thứ 10.
Chúng ta trịnh trọng tuyên bố: Trận đấu cuối cùng của trò chơi chết chóc tại hành tinh thứ 39 chính thức bắt đầu!
Dứt lời, cả bầu trời đột nhiên tối sầm, nhưng một giây sau lại sáng lên.
Những ô vuông trên bầu trời vẫn còn nguyên, chỉ có chính giữa thì để trống ra khoảng 3 ô để hiển thị số 3874.
Ánh sáng từ những ô hình này chiếu sáng mặt đất, tuy không bằng ánh mặt trời nhưng cũng ngang ngửa 6,7 giờ tối, mọi người hoàn toàn có thể hoạt động.
Khi quy tắc đọc lên được một nửa, Tống Tân Trọng Phong Đại Hào và Sở Sáo đã nhận ra sự nguy hiểm của ván chơi lần này mà cùng nhau chạy xuống tầng.
Dưới tầng có một chiếc minibus lần trước Đại Hào lái tới tìm cô.
Hiện giờ họ cũng không có thời gian để sắp xếp đồ đạc nên không theo gì cả, chạy thẳng xuống chuẩn bị lái xe đi.
Thế nhưng những người khác cũng đã nghe được quy tắc trò chơi.
Khi bọn họ xuống tầng thì cũng đã có không ít người cầm vũ khí lao về phía họ!
Mặc dù chỉ là dao gậy, nhưng số người lại rất nhiều.
Trong thị trấn này có rất nhiều người đều biết Tống Tân là người chơi, bây giờ đương nhiên đều nhắm vào cô.
Nhưng từ sau khi đến đây Đại Hào chưa từng lộ mặt, lúc anh ta đến cũng là ban đêm, cho nên không nhiều người biết.
Bọn họ vừa mới xuống tầng còn chưa kịp lên xe thì bốn người và xe đã bị bao vây
Ít nhất có hai mươi người, hơn nữa vẫn còn người đang tiếp tục chạy đến!
Đại Hào nhổ một bãi nước bọt, khẽ nói với Tống Tân: “Có thể sẽ phải giết người, nếu cô không đành lòng thì vào xe chờ.”
Tống Tân không nói gì, chỉ là yên lặng lấy dao găm từ trong nhẫn không gian.
Trọng Phong và Sở Sáo cũng đã rút vũ khí của mình ra, cũng ăn ý chắn trước Tống Tân và Đại Hào bảo vệ bọn họ.
Đại Hào lại bước lên hai bước, sóng vai với hai người, chỉ để lại Tống Tân ở khu vực an toàn nhất ở giữa họ và chiếc xe.
Đại Hào đứng đằng trước, vặn cổ, nhếch môi nhìn những người kia một lượt: “Chỗ này hơi vắng nhỉ, bọn mày không xem livestream của tao à?”
Kỳ thật bọn họ chỉ bao vây mà không xông lên chứng tỏ là đang sợ rồi.
Anh ta cười khẩy, thản nhiên nói: “Tao và cô ấy chỉ muốn sống sót, không muốn giết người bình thường yếu như kiến các người.
Nếu thức thời, tốt nhất hãy cút đi, nếu không… Tao sẽ giúp đầu chúng mày cút đấy.”
Anh ta tay không tấc sắt, ngay cả một con dao cũng không có.
Nhưng khi nói câu này, từ anh ta lại tỏa ra khí chất trấn áp khiến người ta sợ hãi.
Đã có người bắt đầu chùn bước, tay giơ cao dao phay nhưng chân lại lùi về.
Nhưng ngay sau đó lại có người trong đó hô lớn: “Mọi người sợ cái gì, không phải chỉ ỷ vào đạo cụ sao.
Nhưng đạo cụ sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết, chúng ta cùng xông lên, tôi không tin không giết được bọn chúng!”
Đại Hào cười lớn, quay đầu nói với Trọng Phong và Sở Sáo: “Xem ra hôm nay ông đây có thể thoải mái một lần rồi, hai cậu lùi lại, mấy mống này để mình tôi chơi.
Hai cậu bảo vệ cục nợ Tống Tân kia là được.
Khóe miệng Tống Tân giật một cái: “Người bình thường tôi đánh được nhé…”
“Sao, cô muốn tranh với tôi à?” Đại Hào quay đầu trừng cô.
Tống Tân nhún vai, lùi lại hai bước: “Mời anh ạ, nhưng mấy đứa nhóc thì thôi nhé, chúng chỉ bị ép buộc thôi.”
“Yên tâm.” Đại Hào hừ một tiếng, vừa xoay tay vừa cất bước đi về phía đám người.
Anh ta tay không tấc sắt, những người kia trong tay lại cầm đủ loại vũ khí, nhưng khi anh ta bước tới thì họ lại dần dần lùi về.
Đại Hào liền dừng bước, chậc chậc hai tiếng: “Ơ kìa, không phải muốn giết bọn này à.
Tao lên đây, chúng mày lùi làm gì?”
Dứt lời anh ta chỉ vào một người cầm thanh đao lớn: “Thằng kia, cầm quả đao to vậy mà vẫn không dám tới giết tao à?”
Những người kia vẫn bất động, anh ta hết kiên nhẫn bĩu môi nói: “Một đám hèn nhát!”
Nói xong, anh ta liền xông lên.
Có người vội vàng lùi lại, thậm chí có người còn co giò chạy, chỉ vài người là cầm vũ lao lên tấn công anh ta.
Nhưng Đại Hào dùng một chiêu đã cướp được vũ khí của một người, sau đó cầm cây côn sắt kia thuần thục đánh bại tất cả những người khác.
Lần nào anh ta cũng có thể tìm được khe hở để đập trúng vào đầu một ai đó, đồng thời còn tặng kèm một câu chửi: hèn nhát rác rưởi hoặc ngu xuẩn.
Chứng kiến sự hung hãn của anh ta, ai chạy được đều chạy, chỉ còn vài người chưa từ bỏ ý định, lặng lẽ lẻn về phía xe, muốn nhân cơ hội tấn công Tống tân.
Nhưng những người này không được may mắn đến thế.
Trọng Phong vung đao, đầu của bọn họ đã được tiếp xúc thân mật vài vòng với mặt đất.
Đại Hào cầm côn sắt đánh người chỉ như mèo vờn chuột chơi đùa với bọn họ mà thôi, nhưng Trọng Phong không nhàn hạ thoải mái như thế.
Đối với anh mà nói, những kẻ muốn làm hại Tống Tân đều phải giết, anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Đại Hào quay đầu đúng lúc thấy máu tươi tung tóe, tâm lý bi3n thái dường như bị máu k1ch thích mà thức tỉnh.
Anh ta dần dần nở nụ cười tàn nhẫn, cây côn đập vào đầu một người sau đó thuận tay cướp lấy dao phay trong tay người đó.
Sau đó bắt đầu giết chóc.
Vài người ở lại bây giờ cũng sợ hãi chạy trối chết, những người đang trên đường chạy tới cũng quay đầu bỏ chạy!
Nhưng Đại Hào đã giết nghiện, anh ta cầm theo con dao đầy máu tươi đuổi theo những người kia.
Tống Tân gọi anh ta lại nhưng hiển nhiên là anh ta không nghe thấy.
Sở Sáo tra kiếm vào vỏ, cười nói với cô: “Tôi đi gọi anh ấy”.
Nói xong liền nhanh chóng đuổi theo.
Tống Tân ở lại bên cạnh xe, nhìn mấy thi thể dưới đất, bất đắc dĩ lắc đầu nói với Trọng Phong: “Bây giờ đang rảnh, chúng ta vào nhà thu dọn chút đồ đạc rồi đi.”
Cô có thể nhận ra rằng ban đầu Đại Hào vốn không muốn giết người.
Anh ta đang cố gắng khống chế h@m muốn giết người, cho nên khi quy tắc được tuyên bố, anh ta đã vội vã cùng Tống Tân ra xe.
Đáng tiếc, những người kia vẫn k1ch thích sự tàn nhẫn của anh ta.
Lúc Sở Sáo dẫn Đại Hào về thì Tống Tân đã mang được vài thứ ra xe.
Trên quần áo Đại Hào dính đầy máu, ngay cả trên mặt cũng có.
Anh ta mở cửa xe, nói với Tống Tân: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần dọn đi làm gì, về sau bọn họ chắc cũng không dám tới nữa đâu.”
Tống Tân lắc đầu: “Hiện tại anh dọa được bọn họ, nhưng dù mạnh thế nào cũng khó mà đề phòng bị chơi xấu.
Lòng người phức tạp, ai biết họ có thể nghĩ ra kế hoạch gì.
Phương pháp an toàn nhất là đi khỏi đây, đến nơi ít người hơn nữa.”
“Vậy cô định đi đâu?” Đại Hào lên xe, lôi một chiếc áo phông từ túi xách ghế sau ra, vừa cởi áo vừa hỏi.
Tống Tân ngồi ở ghế lái, đang định trả lời thì lại bị Trọng Phong đưa tay che mắt.
Đại Hào xùy một tiếng: “Ông đây có thay quần đâu mà sợ.”
Trọng Phong quay đầu nói: “Dáng người anh xấu òm.
Cô ấy nhìn thấy sẽ bị đau mắt mất.”
“Dáng người tôi xấu?!”” Đại Hào vừa mặc áo vừa nói: “Ông đây cơ bụng tám múi, cậu còn nói dáng người tôi xấu? Hả?! Tống Tân, con mẹ nó, cô mở mắt ra mà nhìn cho kỹ đi!”
Tống Tân: “… Các anh thật trẻ con.”.