Tống Tân có hơi sợ. Nếu như lúc ấy Trọng Phong không tỉnh lại, cô mở cửa ra sẽ thấy ai?
“Này, sao cô không nói gì?” Giọng Đại Hào vang lên sau cửa: “Mộng du à?”
Tống Tân hoàn hồn, nói: “Đại Hào, anh nhớ nếu như nghe thấy tôi đến gõ cửa lần nữa thì tuyệt đối đừng mở cửa.”
“Cô nói gì cơ?” Đại Hào sững sờ.
Ngay cả Tống Tân cũng không hiểu nổi tình hình hiện tại, đành phải nói: “Anh cứ nhớ thế là được.”
Nói xong cô liền kéo Trọng Phong về phòng. Sau khi vào phòng thì họ cùng nhau lục soát từng ngóc ngách một lượt.
Trong phòng không có gì, nhưng sự nghi ngờ trong lòng Tống Tân vẫn còn nguyên.
Khi hai người cùng nhau bê sô pha ra chặn cửa, bên ngoài lại vang lên giọng Đại Hào.
Đầu tiên là tiếng bước chân từ phòng bên cạnh đi tới, rồi giọng anh ta mới vang lên ngoài cửa: “Rốt cuộc là sao, hai người tự dưng chạy tới, còn nói không rõ ràng, làm tôi bứt rứt không ngủ được!”
Tống Tân ngẩng đầu nhìn về phía Trọng Phong, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, rồi mới kéo cô ra sau, còn mình thì dịch ghế sô ra sau một chút, nói: “Cửa mở, anh vào đi.”
Ngay sau đó, cửa phòng liền bị đẩy ra. Khi đẩy được độ rộng vừa một người thì cánh cửa đã bị ghế chặn lại.
Đại Hào chậc một tiếng, nghiêng người thò vào nhìn: “Sao vẻ mặt hai người như nhìn thấy kẻ thù thế?”
Mặc dù đã thấy mặt anh ta nhưng lúc này Tống Tân vẫn không dám hoàn toàn tin rằng anh ta chính là Đại Hào.
Cô liền hỏi: “Sao anh lại qua đây một mình?”
“Sở Sáo đang ngủ.” Đại Hào ngáp một cái: “Ban đầu tôi cũng đang ngồi dựa vào cửa mà ngủ, là bị hai người đánh thức đấy.”
Anh ta lại nhìn họ từ trên xuống dưới một lượt, cau mày nói: “Hai người đêm nay là lạ sao ấy?”
“Chúng ta cùng sang phòng bên xem.”
Tống Tân nói xong liền đi tới cửa, tay trái buông thõng lặng lẽ lấy con dao găm trong nhẫn không gian ra.
Trọng Phong đưa tay giữ cô lại, bước lên trước.
Vẻ mặt Đại Hào càng khó hiểu, vừa rời khỏi cửa vừa cau mày nói: “Hai người làm sao thế, sao tôi cứ cảm giác hai người coi tôi như kẻ thù vậy?”
Tống Tân theo sau Trọng Phong ra ngoài liền nói với Đại Hào: “Anh đi trước.”
Đại Hào bực bội: “Rốt cuộc là sao, nói cho rõ ràng đi!”
“Xem phòng của anh sẽ biết.” Tống Tân nói.
Đại Hào hừ một tiếng, sải bước đi về phòng, đẩy cửa ra: “Mau xem đi, xem xong thì nói cho tôi rốt cuộc là có chuyện gì, nếu không ông đây xẻo hai người!”
Trọng Phong bước vào trước, nhìn khắp phòng một lượt.
Trong phòng kéo rèm nên khá tối, nhưng thị lực của anh hơn xa người thường nên vẫn thấy được Sở Sáo đang ngồi trên giường.
Tống Tân đi đến bên Trọng Phong, Sở Sáo liền hỏi: “Xảy ra gì chuyện vậy?”
Ngay lúc này, Tống Tân và Trọng Phong đồng thời đã nhận ra điều không bình thường.
Cô lập tức quay đầu lại, vừa khéo trông thấy “Đại Hào” ở đằng sau giơ dao đâm về phía cô!
Tống Tân nghiêng người tránh, cơ thể đổ ra ngoài hành lang, nhưng một giây sau, cô lại đột nhiên mất thăng bằng, ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, cô bỗng thấy hoa mắt, đầu cũng đau nhói như đập phải gì đó.
Khi cô hoàn hồn mới phát hiện mình ngã dưới đất, mà bên phải đầu thì đập vào tủ cạnh giường.
Tống Tân ngẩn ra mấy giây, Trọng Phong ở trên giường nhanh chóng xoay người dậy, chạy đến đỡ cô lên.
Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa rồi là do cô nằm mơ à?
Nhưng đúng lúc này Trọng Phong lại hỏi: “Chúng ta không phải đang ở phòng bên cạnh sao?”
Tống Tân giật mình, vội vàng nói: “Em còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng anh cũng biết thì chứng tỏ nó đã thực sự xảy ra?”
Trọng Phong đưa tay nhẹ nhàng giúp cô xoa chỗ bị đập vào tủ, nghiêm nghị nói: “Nơi này nhất định có vấn đề.”
Tống Tân hơi nhíu mày, khẽ nói: “Có thể là có người chơi khác.”
Hiện giờ bọn họ đang ở thế giới thật, cho nên sẽ không có ma quỷ gì hết. Vậy nên có thể tạo ra ảo giác cho hai người chỉ có thể là người chơi sử dụng dị năng hoặc đạo cụ.
Mà người kia dường như không dám chính diện đánh nhau với họ. Khi Tống Tân phát hiện ra điều bất thường, người kia cũng biết mình đã bại lộ, đánh lén không thành công liền lập tức giải trừ ảo ảnh.
Cho nên, người này hẳn là chỉ là một người chơi núp trong bóng tối giở trò mà thôi.
Trước đó hắn giả làm Đại Hào, lần đầu tiên tới gõ cửa đã nói tên Sở Sáo chứng tỏ hắn có biết về anh ấy. Nhưng ở trong các ván chơi trước chỉ có người bình thường mới theo dõi được livestream còn người chơi thì không. Mà trong tư liệu của Đại Hào cũng chỉ ghi anh ta sở hữu người máy số hiệu 002 chứ không nói tên. Cho nên người chơi khác không thể nào biết được tên Sở Sáo.
Nếu hắn là người bình thường, trong ván chơi lần này mới cướp được đạo cụ của người chơi, thì hắn cũng sẽ không ra tay với bọn họ. Bởi vì khi hắn lấy được đạo cụ thì khả năng rất cao người chơi cũ sở hữu đạo cụ ấy đã chết. Dù hắn là người góp công giết hay trực tiếp giết người chơi kia thì mục tiêu của hắn đã hoàn thành, không cần mạo hiểm tấn công thêm người chơi nữa.
Còn một điều nữa… Trong ảo ảnh vừa rồi, người kia giả hành động và giọng nói Đại Hào gần như không có chút sai lệch nào. Chứng tỏ hắn có biết về Đại Hào nhưng hiểu về anh ta không nhiều.
Vì thế hắn đã gây ra sai lầm về Sở Sáo trong ảo ảnh.
Sở Sáo là người máy thông minh cũng giống như Trọng Phong, dù ngủ say thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần xung quanh có động tĩnh cũng sẽ cảnh giác tỉnh lại.
Thế nhưng trong ảo ảnh, “Đại Hào” đã đến phòng Tống Tân nói chuyện một lúc rồi, nhưng chờ khi bọn họ vào phòng Sở Sáo mới ngồi dậy, nhìn giống như vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ.
Với sự nhạy bén của người máy, không thể nào có chuyện đó được.
Cho nên vào giây phút đó Trọng Phong và Tống Tân đều nhận ra điều không bình thường và tránh được đòn đánh lén của tên kia.
Nhưng hắn bắt đầu nhắm vào họ từ lúc nào?
Lần này hắn thất thủ thì dù là dị năng hay đạo cụ cũng sẽ không sử dụng được trong một khoảng thời gian nữa. Hắn có còn xuất hiện nữa không?
Nhưng cho dù hắn có định ra tay với bọn họ nữa hay không thì họ cũng không thể tha cho hắn.
Tống Tân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Trọng Phong: “Sang phòng bên một lần nữa xem. Lần này phải xác định có đúng là Đại Hào thật hay không trước. Biết đâu chúng ta vẫn còn ở trong ảo ảnh. Còn có…… Dù là dị năng hay đạo cụ thì người sử dụng chắc chắn phải ở gần chúng ta, rất có khả năng là ở cũng tầng này. Phải cẩn thận.”
Trọng Phong gật đầu, hỏi: “Đầu còn đau không?”
Tống Tân cười, lắc đầu nói: “Không sao, chúng ta đi tìm Đại Hào.”
“Em đi đằng sau anh.” Trọng Phong nói xong liền đi dịch hai cái tủ chặn cửa ra. Quay người nắm chặt tay cô, đi ra cửa.
Anh nhìn hai đầu hành lang một lượt xong mới cho Tống Tân ra.
Hai người cùng nhau sang phòng Đại Hào và Sở Sáo. Trọng Phong quay đầu nhìn Tống Tân một cái, mới đưa tay gõ cửa.
Mà Tống Tân thì đưa lưng về phía Trọng Phong, cảnh giác nhìn hai đầu hành lang.
Trên hành lang đương nhiên không có gì ngoại trừ mấy chậu hoa giả và thùng rác.
Trong phòng vang lên giọng nói có vẻ ngái ngủ của Đại Hào: “Hai người không ngủ à?”
Trọng Phong đáp: “Xảy ra chút chuyện, mở cửa nói chuyện.”
“Xảy ra chuyện?” Đại Hào dường như tỉnh hẳn, ngay sau đó trong phòng vang lên tiếng dịch chuyển đồ vật.
Tống Tân còn loáng thoáng nghe thấy giọng Sở Sáo, chỉ có điều không rõ lắm.
Ngay sau đó cửa phòng mở ra, Đại Hào một tay cầm tay nắm cửa, một tay gãi mái tóc bù xù, mắt nửa híp nhìn hai người: “Xảy ra chuyện gì?”
Tống Tân lại nhìn hai đầu hành lang một lượt mới nói: “Hai người ra ngoài, chúng ta nói chuyện ở hành lang.”
Đại Hào nghe vậy, cau mày quay lại ra hiệu với Sở Sáo.
Sở Sáo cũng nhanh chóng bước tới, bốn người cùng nhau đứng trên hành lang.
Đại Hào lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà có vẻ căng thế.”
Tống Tân nhìn hai người họ một lượt mới hỏi: “Hôm Trọng Phong tỉnh lại buổi trưa chúng ta ăn gì?”
Đại Hào sững sờ: “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Anh trả lời đã rồi tôi nói tiếp.” Tống Tân nhìn chằm chằm vào mắt anh ta để tránh bỏ lỡ bất cứ phản ứng gì.
Anh ta hứ một tiếng, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có thịt băm sốt, còn có thịt kho tàu, còn có cái gì… Cải thảo xào tương, xương sườn hầm, còn có… Mé, lâu lắm rồi ông đây sao mà nhớ được!”
Tống Tân thở phào, nói: “Không sao, có thể nói ra những món này là đủ rồi.”
Khi Trọng Phong trở về thì trò chơi đã kết thúc, dù là người chơi hay người bình thường đều không thể nhìn thấy được những việc xảy ra trong cuộc sống của họ.
Cho nên dù người kia là ai, cũng không thể thần thông quảng đại mức bọn họ ăn gì cũng biết.
Đại Hào có thể nói ra mấy món ăn này đã đủ để chứng minh anh ta là thật.
Tống Tân liền kể lại cho anh ta những chuyện vừa xảy ra, Đại Hào cau mày nghe xong, nói: “Chúng tôi ở bên này không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, xem ra tên kia cũng biết cô dễ bắt nạt hơn.”
Tống Tân bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Bây giờ tôi muốn lục soát tầng này một lượt. Tên kia không dám đối đầu trực tiếp với chúng ta chứng tỏ thực lực của hắn không mạnh. Nhưng nếu cứ kệ hắn, không biết lúc nào sẽ lại đánh lén chúng ta.”
Đại Hào gật đầu: “Đi, làm thôi, tôi tìm từ phòng đầu tiên đầu kia đến giữa, hai người tìm từ phòng đầu bên còn lại đến giữa, Sở Sáo đứng giữa hành lang trông chừng.”
Tống Tân lại nói: “Nhưng người kia có khả năng đã trốn thoát từ cửa rồi. Đây chỉ là tầng hai, mà cửa sổ lại không có lưới phòng trộm.”
Đại Hào lườm cô: “Thế còn tìm cái rắm à, nếu là tôi tôi cũng lượn từ lâu rồi! Tôi cảm thấy, lần trước hắn không thành công. Giờ chúng ta đã có chuẩn bị rồi, hắn chắc chắn không dám đến nữa đâu, không cần lo.”
Tống Tân lại cảm thấy không đơn giản như thế: “Nếu không chúng ta lái xe rời khỏi đây đi, dù sao bây giờ trời cũng không đen kịt. Chờ đến nơi khác rồi Trọng Phong và Sở Sáo nghỉ ngơi sau.”
Đại Hào xùy một tiếng: “Không ngờ cô lại nhát thế.”
Tống Tân bất đắc dĩ: “Đây là cẩn thận.”
Đại Hào hừ hừ: “Thôi, về phòng mang theo đồ, đi thôi!”
Nói xong anh ta liền về phòng lấy túi quần áo. Tống Tân vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo anh ta.
Đại Hào nhấc túi vừa quay đầu lại thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, nhíu mày nói: “Này, bạn trai cô còn đang ở bên cạnh đấy, nhìn tôi say mê như thế có ổn không?”
Khóe miệng Tống Tân giật một cái, kìm chế việc xông lên đấm cho anh ta một phát, nói: “Tôi sợ chúng ta tách nhau ra sẽ lại trúng bẫy của tên kia. Không nhìn anh nhỡ anh biến thành giả thì sao.”
Chờ khi Đại Hào cầm đồ đi ra, bọn họ cùng nhau đến trước cửa phòng Tống Tân, cô mới cho Trọng Phong đi vào cầm ba lô.
Bốn người không ở lại thêm nữa, xuống tầng đi thẳng về xe đỗ trong hẻm đối diện.
Nhưng khi bọn họ đi qua đường cái tới đầu hẻm lại phát hiện không thấy xe đâu nữa.
Đại Hào kinh ngạc quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Tân, sau đó lập tức hô to: “Chạy mau!”
Anh ta túm lấy Tống Tân, đẩy cô lên trước, để cô chạy đầu.
Lúc này bọn họ đang ở đầu hẻm bên cạnh một con đường lớn. Nếu chạy về hai bên trái hay phải thì đều phải qua một đoạn đường rộng lớn mới tìm được đường rẽ chạy vào. Tỷ lệ bị phát hiện sẽ lớn hơn nhiều.
Chạy thẳng vào con hẻm trước mắt là lựa chọn tốt nhất, cho nên bọn họ không hẹn mà cùng lập tức lựa chọn con đường này.
Tống Tân chạy được mấy bước bỗng nhận ra điều không ổn. Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Không thể đi đường này, mau ra ngoài!”
Nhưng cô còn chưa dứt lời thì tiếng bước chân đã vang lên từ đầu hẻm.
Khi bọn họ quay đầu lại, chủ nhân những tiếng bước chân kia đã từ hai bên tập trung lại, chặn toàn bộ lối ra.
Cùng lúc đó, ở đầu kia của hẻm cũng xuất hiện vài người.