Nghe anh ta nói như thế thì chí ít có thể chắc chắn mấy người kia vẫn đang trên tầng.
Tống Tân đi ra khỏi cửa hàng nhìn xung quanh một lượt rồi mới chạy sang mặt kia gọi Trọng Phong cùng nhau lên tầng.
Trong lúc ấy, từ vòng tay cũng thỉnh thoảng vang lên tiếng súng.
Đợi đến khi Tống Tân và Trọng Phong lên tầng thì mơ hồ nghe được tiếng súng phát ra từ tầng 4. Xem ra những người kia trốn lên tầng.
Khi bọn họ chạy đến cầu thang tầng 4 thì trận chiến đã kết thúc.
Những người kia trốn trong một căn phóng, thỉnh thoảng lại thò người ra nã một phát súng rồi rụt về, khiến Đại Hào và Sở Sáo tạm thời không thể tới gần. Đại Hào chơi đùa với họ một lúc liền mất kiên nhẫn, sử dụng đạo cụ ‘Con rối’ tạo ra một con rối đi trước cản đạn rồi mới cùng Sở Sáo nấp phía sau.
Năm người kia chỉ hai người có súng. Sở Sáo nổ súng bắn chết hai người đó trước, những người còn lại liền dễ xử lý.
Hai tên cầm đao vội vứt vũ khí đi, hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu đầu hàng, người chơi bị trói tay cũng bắt đầu xin tha.
Nhưng trước đó chính đám người này đã chặn họ trong hẻm nhỏ. Nếu như không nhờ Đại Hào có khả năng chặn đạn thì chỉ sợ bọn họ đã mất mạng cả rồi.
Nhất là sau ván chơi thứ 8, súng đạn đã để lại cho bọn họ ký ức không tốt. Lại thêm khả năng thả bọn chúng về sau sẽ bị trả thù. Cho nên cho dù hai người kia đầu hàng, Đại Hào vẫn nổ súng.
Chỉ để lại tên người chơi bị trói.
Hai người bên cạnh bị bắn làm máu văng lên mặt tên người chơi, hắn run bắn lên, lập tức quỳ xuống.
Ngay lúc ấy Tống Tân và Trọng Phong tiến đến, vừa khéo nghe thấy tên này xin tha.
Hắn vội vã nói: “Xin lỗi, rất xin lỗi! Van xin mấy người tha cho tôi, tôi cũng bị họ ép buộc mà thôi! Mấy người nhìn xem, đến giờ tôi vẫn bị trói đây này. Tất cả đều do bọn chúng ép tôi làm, nếu tôi không nghe lời sẽ phải chết! Van xin các người, nể tình cùng là người chơi với nhau mà tha cho tôi!”
Đại Hào kéo một cái ghế qua, vắt chéo chân ngồi trước mặt hắn, ung dung hỏi: “Sao bọn chúng không giết phứt mày thế? Mỗi người xiên mày một phát không phải hoàn thành mục tiêu rồi sao? Còn phí công thế làm gì?”
Người kia tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không biết các vị có từng nghe nói đến ‘Liên minh người chơi’ chưa…”
“Liên minh người chơi?” Tống Tân vội bước lên, hỏi: “Anh là người của tổ chức đó à?”
Đại Hào quay đầu hỏi: “Tổ chức gì?”
Tống Tân giải thích ngắn gọn vài câu, Đại Hào nghe xong, nhíu mày nói: “Cái loại đấy còn chưa sập à?”
Câu này đương nhiên là hỏi người chơi kia.
Tên kia bất đắc dĩ gật đầu, cúi đầu nói: “Kỳ thật ban đầu tổ chức này nằm ở Thụy Dương, sau đó thì có chút mâu thuẫn với một nhóm khác. Nếu mấy người đã biết tình hình thực tế của tổ chức này thì chắc cũng đoán được chút đạo cụ trong tay những người chơi bình thường không thể nào đánh thắng đối thủ. Từ Sơn và vài tên đầu lĩnh cuỗm theo tất cả đạo cụ chạy. Lúc ấy tôi và vài người chơi khác cũng đi theo bọn họ, những người còn lại thì… Bị vứt bỏ.”
“Thế là chạy tới đây?” Đại Hào hỏi.
Hắn đáp: “Đúng thế, sau đó thì những người kia chết trong trò chơi, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Từ Sơn. Bởi vì hắn nắm giữ rất nhiều đạo cụ, cho dù tôi dùng hết tất cả đạo cụ của mình cũng không thắng được hắn. Hắn liền ép tôi dùng điểm thuộc tính để đổi súng đan, ở đây tác quai tác quái bắt nạt người bình thường. Hắn thích gì thì cướp nấy, lúc không vui thì tùy ý đánh người, thậm chí… Lần trước hắn không có việc gì làm liền dùng súng ép một nam một nữ làm chuyện ấy ngay trên đường cái. Tôi không chịu nhìn, hắn liền uy hiếp sẽ móc mắt tôi. Cô gái kia không chịu được nên sau đó đã tự sát.”
Tống Tân nhíu mày, trong đầu hiện lên tình cảnh lần đầu gặp hắn.
“Bởi vì hắn làm những chuyện táng tận lương tâm ấy cho nên người dân quanh đây đều biết ở đây có 2 người chơi bọn tôi.” Hắn nói tiếp: “Lúc quy tắc trò chơi lần này được thông báo, những người hận bọn tôi đương nhiên đều kéo đến. Bọn họ lấy được mấy khẩu súng, nhưng Từ Sơn cũng nắm giữ rất nhiều đạo cụ, trong lúc hỗn loạn hắn dựa vào đạo cụ trốn được lên xe, không chờ tôi lên hắn đã lái xe chạy, cho nên…”
Đại Hào bật cười: “Cũng là đáng đời mày thôi.”
Tống Tân hỏi: “Người tạo ra ảo giác cho tôi và Trọng Phong là anh đúng không?”
Người chơi kia nhìn cô một cái, cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi, tôi cũng không muốn đâu. Nhưng nếu tôi không làm, bọn họ sẽ giết tôi mất.”
Hắn còn nói thực ra sau khi bị bắt, những người kia đã thương lượng cùng nhau giết hắn.
Để phòng ngừa có người không được tính là giúp đỡ giết người chơi, bọn họ quyết định trói hắn lại rồi căn chuẩn trong vòng năm phút mỗi người cứa cho hắn một cái rồi mới giết.
Cái này cũng không khác lăng trì là mấy.
Hắn sợ đối mặt với cách chết này, cũng không muốn chết, thế là trước khi bọn họ động thủ hắn lợi dụng sự căm hận của họ với Từ Sơn để thuyết phục bọn họ.
Những người kia ngoại trừ muốn hoàn thành trò chơi thì đương nhiên cũng rất muốn giết tên khốn Từ Sơn tác quai tác quái hành hạ bọn họ.
Hắn liền nói hắn biết nhược điểm của Từ Sơn, đồng thời tiết lộ mình còn có dị năng tạo ra ảo giác. Chỉ cần dựa vào dị năng này phối hợp với bọn họ thì nhất định có thể giết được Từ Sơn. Trước đó còn có thể trước bắt được người chơi khác giúp bọn họ hoàn thành mục tiêu trò chơi.
Mà hắn còn nói, đây là ván cuối cùng, chờ sau khi trò chơi kết thúc thì những người ngoài hành tinh kia sẽ rời đi, Trái đất sẽ quay trở lại xã hội pháp trị, đến lúc đó muốn giết Từ Sơn cũng khó.
Bởi vì làm theo cách của hắn vừa có thể bắt được người chơi khác để hoàn thành trò chơi lại vừa có thể lấy được thêm nhiều đạo cụ từ những người chơi bị bắt để đối phó Từ Sơn, những người kia liền tạm thời đồng ý.
Bọn họ hứa hẹn chỉ cần có thể gi3t chết Từ Sơn thì sẽ thả hắn.
Hắn liền bị bọn họ trói lại, còn có người canh gác. Chỉ sau khi Tống Tân và Đại Hào vào quán trọ kia nghỉ ngơi hắn mới được thả ra một lúc.
Dị năng tạo ảo giác của hắn một lần chỉ có tác dụng với hai người. Những người kia thương lượng với hắn để hắn giải quyết Tống Tân nhìn có vẻ yếu ớt trước.
Những thông tin của Đại Hào và Tống Tân cũng là do những người kia nói cho hắn.
Bởi vì họ đều là người bình thường nên có thể xem livestream, mà đa số ai cũng chọn đặt cược vào những người xếp hạng cao, đương nhiên cũng đã xem livestream của Đại Hào rất nhiều lần.
Hắn dựa theo miêu tả của những người kia bắt chước giọng nói và động tác của Đại Hào. Bọn họ còn tính sẵn nếu như thất bại thì nên làm gì.
Dựa theo kế hoạch, khi hắn sử dụng dị năng với Tống Tân, những người kia sẽ lấy xe của Tống Tân đi, rồi chia làm hai nhóm trốn ở hai đầu hẻm.
Súng trong tay họ ngoại trừ vài khẩu do chính họ tìm được thì còn có một phần là Từ Sơn chạy trốn chưa kịp mang đi.
Trong ảo ảnh Tống Tân nghe được giọng Đại Hào, nhưng trên thực tế đây chỉ là ảo giác, người kia không biết cũng không cần bắt chước giọng Đại Hào.
Khi đó hắn bị áp giải lên tầng. Khi đến đầu hành lang tầng 2 mới được cởi trói. Khi hắn sử dụng dị năng kỳ thật hắn cũng đứng trong hành lang, nhưng Tống Tân thân ở trong ảo giác nên không nhìn thấy được.
Khi hắn thất bại, những người kia liền sử dụng kế hoạch tiếp theo, mà hắn cũng bị trói lại đưa đến tòa nhà hiện giờ.
Đại Hào nghe xong, bĩu môi nói: “Đúng là đám ăn no rửng mỡ, biết rõ bọn tao là ai còn dám tới! Như thế cũng tốt, chết hết nhé? Nếu ngay từ đầu bọn mày tới nói thẳng là muốn đối phó Từ Sơn, ông đây cũng sẽ vì những chuyện hãm chó hắn làm trước kia mà giúp chúng mày xử lý hắn!”
“Xin lỗi… Tôi cũng bị ép buộc thôi.” Hắn cười khổ: “Tôi chỉ xin mấy người tha mạng cho tôi, để tôi sống qua trò chơi, trở lại cuộc sống bình thường.”
“Mày biết Từ Sơn ở đâu không?” Đại Hào hỏi.
Hắn ngây ra: “Anh muốn đi tìm hắn sao?”
Đại Hào dùng tay vuốt cằm mấy cái, chậm rãi nói: “Tìm thì không có đâu, nhưng nếu chẳng may gặp thì cũng trừ hại cho dân.”
“Có thể hắn sẽ tới thôn Hướng Dương, bởi vì trước đó bọn tôi từng ở đó hai ngày, cực kỳ ít người, rất an toàn. Bây giờ chắc hắn đang trốn ở đó, nhưng tôi cũng không dám chắc chắn. Dù sao tôi cũng biết chỗ đấy, nếu hắn sợ tôi tiết lộ nên đã đổi chỗ rồi thì sao?” Người kia nói xong, dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Đại Hào: “Thế… Tôi…”
Đại Hào quay đầu nhìn Tống Tân: “Cô thấy sao, tha hay giết?”
Tống Tân nhìn về phía người chơi kia, thấy hắn rụt cổ lại, mới lên tiếng: “Giao dị năng ra, chúng tôi sẽ thả anh.”
Người này quả thực có thể có nỗi khổ tâm trong lòng, dù sao ai cũng muốn sống sót. Nhưng nếu thả quá dễ thì Tống Tân cũng rất khó an tâm. Ai biết hắn có lén đi theo rồi ra tay với họ hay không?
Khó đề phòng nhất chính là dị năng của hắn, vào ảo ảnh không có bất cứ dự báo nào, rất dễ trúng chiêu.
Mà giết hắn đương nhiên là phương pháp an toàn nhất, nhưng dị năng của hắn cũng là một sức mạnh khá hữu dụng.
Cho nên, bọn họ có thể bắt hắn giao nộp dị năng rồi thả hoặc giết hắn, nhưng tuyệt đối không thể thả một cách quá dễ dàng.
Tên người chơi này chần chờ nói: “Thế nhưng… Không có dị năng, nếu những người khác lại muốn giết tôi, tôi sẽ…”
Đại Hào nhíu mày: “Nếu không nộp, bọn tao có thể giết mày ngay và luôn.”
Hắn không dám ý kiến thêm gì nữa, cắn răng nói: “Được, tôi nộp! Nhưng mấy người cũng phải giữ lời hứa. Tôi nộp dị năng xong phải thả tôi.”
Đại Hào cười lạnh: “Trước mặt mày là hai người chơi đứng đầu thế giới, ai ăn no rửng mỡ lừa mày?”
Ánh mắt hắn vẫn có chút bất an, hít một hơi thật sâu: “Vậy, ai cần?”
Đại Hào hất cằm về phía Tống Tân: “Dị năng của cô chẳng có tác dụng vẹo gì, cho cô đấy.”
Anh ta rõ ràng có ý tốt nhưng mỗi lần nói chuyện đều có thể khiến người ta muốn ‘lộn cái bàn’. Tống Tân nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ trong lòng, chờ trò chơi này kết thúc, cô nhất định phải nghĩ cách tẩn cho anh ta một trận!
Sau khi lấy được dị năng, Đại Hào liền thả hắn.
Nhưng đấy là sau khi bọn họ áp giải hắn xuống tầng, rồi tìm được một chiếc ô tô lái đi.
Tống Tân nổ máy, Đại Hào ngồi sau mới cởi dây thừng của hắn rồi đá ra khỏi xe.
Trọng Phong và Sở Sáo ngủ bù một chút trên xe, mà con heo Đại Hào này còn ngủ lâu hơn. Tống Tân lái xe 3 tiếng rồi anh ta vẫn còn nằm ngáy o o.