Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Editor: mèomỡ

Trên cánh cửa gỗ nhìn có vẻ rất chắc chắn có gắn tay cầm để mở cửa nhưng lại không lắp khóa.

Cho dù trong phòng là ai ở thì những người khác đều có thể mở cửa bất cứ lúc nào.

Tống Tân và Bạch Thần đứng trước cửa nhìn cửa phòng, sau đó nhìn nhau, liền thấy được vẻ nghiêm túc trong mắt đối phương.

Ngay trước khi vòng chơi trước kết thúc, chúng nó đã cố ý nói “Trong vòng hai chỉ có năm tấm thẻ đạo cụ vô địch.”

Mà hiện giờ số lượng người chơi tính cả Trọng Phong là mười người.

Cửa phòng không thể khóa…

“Xem ra tối nay có chút rắc rối rồi.”

Bên cạnh vang lên giọng nói lanh lảnh, Tống Tân quay đầu nhìn, chỉ thấy con nhóc kia đang đứng ở trước của phòng cách vách nhìn về phía bọn họ.

Tống Tân sau khi lấy được thẻ đạo cụ liền không chú ý tình hình bên đó nữa, chỉ nhìn qua vài lần.

Trước khi thời gian tranh cướp kết thúc, dường như cô còn thấy con nhóc này bị ba người chơi khác quây lại.

Sau đó thì sao? Tống Tân không thấy, lúc ấy cô đang lục ra được một thẻ đạo cụ từ trên thi thể, không rảnh chú ý xem những người khác đang làm gì. Nhưng hình như cô nghe thấy tiếng kêu của ba người chơi này.

“Tôi ở phòng này.” Con nhóc kia cười cười, cất bước vào phòng.

Bạch Thần hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tối nay chưa biết chừng sẽ có người ra tay, chúng ta nên ở gần nhau một chút, giúp nhau cho dễ.”

Anh ta nói xong liền quay sang phòng mình, vừa định nói ba gian phòng bên phải này vừa khéo, lại thấy một người chơi khác mở cửa đi vào mất.

Tống Tân nhìn Trọng Phong một cái, nói: “Tôi ở cùng anh ấy.”

Bạch Thần cười cười, gật đầu nói: “Vậy thì tốt, chúng ta qua hai phòng cạnh nhau kia.”

Ngoại trừ một người chơi đã vào phòng, bên ngoài còn có năm người khác đứng nói chuyện. Bọn họ chia làm hai nhóm ba người và hai người, đứng trước hai phòng khác phòng, nói thầm gì đó, thỉnh thoảng có người đem nhìn sang phía Tống Tân rồi lại nhanh chóng quay đi như ăn trộm.

Tống Tân coi như không thấy, đi tới hai gian phòng trống.

Bạch Thần chọn phòng bên trái, đứng trước cửa cười nói với Tống Tân: “Vậy tôi vào trước nhé, buổi tối nếu có gì nguy hiểm …”

Tống Tân cho rằng anh ta sẽ nói “Tôi sẽ qua giúp hai ngươi”, nhưng trên thực tế anh ta lại nói: “Hai người nhất định phải tới giúp tôi nhé.”

Cô không trả lời, yên lặng mở cửa vào phòng.

Trong phòng bố trí giống nhau như đúc, một giường lớn, một bàn, một ghế, còn có một tủ quần áo cùng với một phòngvệ sinh.

Nhà vệ sinh có cửa, nhưng cũng không có khóa giống cửa ra vào.

Khi Tống Tân mở tủ quần áo, liền trông thấy trong ngăn tủ trống rỗng đột nhiên xuất hiện vài bộ quần áo. Tất cả đều là màu đen có huy hiệu nhỏ màu đỏ, giống những bộ cô đã thấy ở trận đấu thứ hai.

Cô chọn một bộ vừa người, vào phòng vệ sinh tắm rửa. Trọng Phong liền đứng canh trước cửa, một tay đặt trên vỏ đau, vẻ mặt không cảm xúc, giống như hộ vệ gác cửa thời cổ đại.

Nếu như không có anh, Tống Tân quả thật không dám tắm rửa ở chỗ này. Lỡ như có người đột nhiên đẩy cửa vào thì đúng là xấu hổ.

Sau khi cô tắm xong liền bảo Trọng Phong qua căn phòng trống còn dư lại, chọn một bộ vừa người trong tủ quần áo về thay, sau đó mang chăn ga trải xuống đất.

Trong lúc đợi Trọng Phong tắm rửa, Tống Tân lần đầu tiên ấn nút trên vòng tay đen.

Trên màn hình hiển thị số người đang quan sát là: 5.

Hiển nhiên là cô không nằm trong top 100. Nếu không cho dù xếp bét bảng thì cũng không thể chỉ có lèo tèo vài người quan sát như này.

Không biết những người nằm trong top đầu có được thưởng thêm gì không? Hay tất cả mọi người đều giống nhau?

Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, đúng lúc Trọng Phong cũng tắm rửa xong, hai người liền cùng nhau mở cửa đi ra ngoài, thấy có ba người chơi đang ngồi trước bàn lớn trong đại sảnh, vừa nói chuyện vừa gắp đồ ăn vào đĩa.

Tống Tân cũng cảm thấy có chút đói, chính xác ra thì trước khi vào trò chơi cô cũng đã đói rồi. Bởi vì mỗi lần vào trò chơi đều là buổi sáng, chưa kịp ăn sáng đã bị lôi vào rồi.

Chiếc bàn này vừa rộng vừa dài, bên trên bày rất nhiều đồ ăn, mùi thơm lan tỏa trong không khí làm người ta thèm nhỏ dãi.

Tuy trong trò chơi lần trước từng bị hạ độc trong đồ ăn, nhưng Tống Tân vẫn đi về phía bàn lớn.

Lần này cần hoàn thành tận ba vòng, mỗi ngày một vòng, cần đến ba ngày.

Nếu như bởi vì lo đồ ăn có vấn đề mà không ăn gì, thì phải nhịn đói tận ba ngày. Đến lúc đó đói bụng đến kiệt sức, sợ rằng sẽ chết đầu nước.

Tống Tân cầm lấy một chiếc đĩa không, chọn mấy món nhìn có vẻ rất ngon, bưng cho Trọng Phong.

Trọng Phong dùng hai tay nhận lấy, nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.

Lúc này Bạch Thần cũng đi ra, người chơi lục tục xuất hiện, ngồi thành một vòng quanh bàn.

Vốn tất cả mọi người đều lặng lẽ ăn, bầu không khí đang có vẻ không tốt lắm thì một người đàn ông nhìn có vẻ hướng ngoại không chịu được loại không khí này, liền mở lời: “Hiện giờ bên ngoài đúng là loạn. Tôi là người tỉnh H, mấy ngày trước nghe nói tỉnh trưởng chết, hình như là vì tiết lộ thông tin của người chơi… Thị trưởng chỗ tôi là người chơi, trận đầu đã chết thẳng cẳng, nghe nói ngay cả vị cán bộ cấp cao nào đó trong quân khu cũng đã chết, sau đó thì càng ngày càng loạn, hiện giờ ngoài đường cướp bóc ầm ầm, chỗ mấy người thế nào?”

Không nói nội dung trò chơi, đàm đạo tình hình thế giới bên ngoài đúng thật là một chủ đề tốt để xua tan không khí nặng nề.

Người chơi không cần lo sẽ tiết lộ thông tin trong trò chơi của mình, cũng tạm thời dỡ bỏ đề phòng, vì vậy bầu không khí dần tốt hơn.

Trong đó có hai người chơi đều đến từ thủ đô, nghe bọn họ nói, trước trận đấu thứ ba, thủ đô còn tạm thời yên bình, khắp nơi đều là bộ đội có vũ trang, cũng có vái địa điểm có chuyên gia phụ trách phát lương thực, một người một ngày có thể lĩnh một chiếc bánh mì.

Mặc dù mỗi ngày chỉ có một chiếc bánh mì không đủ ăn no, nhưng ít ra sẽ không chết đói.

Nhưng chẳng mấy chốc lương thực đã cung không đủ cầu. Bên trên phái vài chiếc trực thăng tới nơi khác vận chuyển thực vật, nhưng thực vật không chở được về, máy bay còn mất liên lạc toàn bộ.

Mọi người ban đầu còn không biết, vẫn đi nhận đồ ăn như trước. Nhưng phát được thêm hai ngày thì lương thực liền không đủ nữa, ai xếp hàng đằng trước thì lấy được, người phía sau lại không có.

Vì vậy lúc ấy đã có người cho là không công bằng, bắt đầu làm loạn, cũng may có bộ đội mang vũ khí trấn áp, nhanh chóng dẹp loạn.

Nhưng trong trận đấu thứ ba, một vị quyền cao chức trọng khét tiếng ở thủ đô chết.

Hai người chơi này dở khóc dở cười kể, đã đến lúc này rồi mà những người kia vẫn còn tâm trạng tranh danh đoạt lợi. Bởi vì vị trí kia để trống, cho nên không ít quan viên đều mơ ước được ngồi lên. Mà có tư cách để mơ ước nó, đương nhiên bản thân họ cũng là những người cầm quyền không hề nhỏ, bởi vậy nên tình hình dần dần loạn cả lên.

Nhưng bởi vì thông tin tín hiệu gián đoạn nên dù là nhân viên quan trọng trong chính phủ cũng không thể liên lạc được với các thế lực khác trong cả nước, cho nên tranh đấu của bọn họ tạm thời chỉ tồn tại ở thủ đô và những vùng phụ cận.

Về phần người thường, vì đồ ăn cùng những tấm phiếu bầu nên cũng có chút loạn, nhưng tạm thời không xuất hiện vấn đề quá lớn.

Một người chơi khác nói, chỗ bọn họ ở thời kỳ hòa bình đã thường xuyên phát sinh tranh chấp lớn nhỏ. Huống chi là trong hình tình hiện tại? Những phần tử khủng bố kia sau khi trò chơi xuất hiện thì nổi lên ầm ầm như ong vỡ tổ, khắp nơi chém giết người đi đường, sau đó thậm chí còn sản xuất súng ống số lượng lớn, khiến dân thường ngay cả đèn cũng không dám bật, chỉ có thể sờ soạng trong nhà, sợ bị bọn họ phát hiện trong nhà có người.

Đối với những người kia mà nói, giết người là chuyện vui, bọn chúng ngay cả mạng của mình cũng không cần, chỉ muốn ra sức thỏa thê giết người.

Ngay từ sau ngày bầu trời bị bao phủ bởi màn đêm thì bọn chúng đã bắt đầu hoành hành rồi, dân thường thì nhanh chóng tìm cơ hội rời đi. Phải nói, đây là nơi đầu tiên loạn.

Cũng có người nói chỗ bọn họ đó thừa thãi lương thực, bây giờ còn tương đối yên bình, tạm thời không phát sinh hỗn loạn quy mô lớn như vậy, chỉ là có một số ít bởi vì phiếu bầu mà cướp bóc giết người.

Còn có nhà ở huyện trấn, nói chỗ bọn họ nhỏ, quản lý cũng lỏng lẻo, loạn lại cực nhanh.

Vài tên côn đồ lưu manh vốn cũng không phải người tốt lành gì, sau khi tai họa ập xuống thì càng tệ hơn. Anh ta từng tận mắt thấy hai tên côn đồ ngay trên đường liền dám kéo một cô gái vào ngõ hẻm, anh ta liền lập tức chạy tới đuổi bọn chúng đi. Nhưng loại chuyện này anh ta không thể một mình ngăn cản mãi được.

Những người ở vùng quê tình hình tốt hơn rất nhiều, có điều thôn anh ta cách thành phố cũng không xa, cho nên thỉnh thoảng sẽ thấy có người thành phố lái xe tới tìm chỗ tị nạn. Có mấy căn nhà trống có người vào ở, những người đến sau thấy không có chỗ ở liền tiếp tục đi tiếp.

Đương nhiên, cũng có kẻ chuyên môn nhân lúc nửa đêm ra ruộng ăn trộm, vì vậy ai cũng cố thu hoạch hết lương thực có thể thu hoạch về nhà.

Nơi này tổng cộng có chín người, ngoại trừ hai cũng đến từ thủ đô, thì bảy người còn lại đều đến từ những vùng khác nhau.

Tình hình tám nơi không đủ để chứng minh cả nước, nhưng cũng có thể thấy được, tình hình mỗi nơi mỗi khác, chỉ đang cùng phát triển theo hướng hỗn loạn dần.

Chỗ Tống Tân ở chính là một thành phố loại hai, trước đây cô chỉ cảm thấy loạn, không nghĩ quá nhiều, bây giờ nghe những người này nói như vậy, cô đoán có thể là những người quản lý thành phố này gặp chuyện bất trắc rồi.

Mất đi quản lý chỉ huy phía trên, người phía dưới cảm thấy bất an, đương nhiên sẽ hỗn loạn.

Mà hiện giờ mỗi nơi đều có cái khó của mình, sợ là không rảnh để lo đến chỗ bọn họ.

Nói tới những vấn đề này, các người chơi đều thở dài thở ngắn, hi vọng những chuyện rối loạn này có thể nhanh chóng kết thúc.

Mà nói qua nói xong, lại có người thở dài: “Hiện giờ thì ngóng trông tai họa chấm dứt… Nhưng có thể sống sót khỏi trò chơi này hay không còn chưa biết đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui