Ba người tìm chỗ để đặt chân trên mặt đất đầy xác zombie để quay đầu trở về.
Lúc đi bọn họ ít nhất đã đi hơn mười phút, nhưng lúc quay lại thì dường như không mất lâu đến vậy.
Lúc bọn họ trở về thì hai người chơi còn lại đã ở đấy sẵn rồi.
Cậu nhóc hới hải đi về phía họ: “Đường bên đấy thế nào? Bên đường bọn em đi có rất nhiều kiến, còn cắn người.”
Nghiêm Tĩnh chỉ Trọng Phong: “Cậu ngửi thử quần áo anh ấy sẽ biết.”
Cậu nhóc thế mà cũng quay sang ngửi thật, sau đó liền nhíu mày: “Mùi gì vậy, hôi quá!”
“Bọn chị gặp phải zombie.” Tống Tân chỉ trả lời qua loa rồi hỏi: “Hai người có đi đến cuối đường không?”
Người đàn ông có bề ngoài nhã nhặn kia gật đầu: “Sao thế, mấy người không đi đến cuối đường à?”
Nghiêm Tĩnh nói: “Xem ra đường hai người đi mới là đường đúng, bên chúng tôi đi mãi mà không thấy cuối, lúc định quay về mới phát hiện đằng sau xuất hiện làn sương đen dày đặc……”
Cô ấy kể sơ qua quá trình, cậu nhóc cũng kể lại cho họ nghe về tình hình đường bên kia.
Khác với ba người, bọn họ không gặp nguy hiểm trong lúc quay về mà là trong lúc đi.
Lúc ấy bọn họ từ xa đã có thể nhìn thấy chỗ rẽ tiếp theo, nhưng đồng thời phía trước lại bỗng nhiên trào ra rất nhiều kiến đen.
Ban đầu còn ít nhưng sau đó lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, cuối cùng con đường phía trước gần như bị đàn kiến đen nhấn chìm.
Cho dù là mặt đất hay vách tường, ngay cả trên đỉnh đầu cũng không có bất cứ khe hở nào.
Đàn kiến đông nghịt như dòng nước màu đen chảy về phía họ.
Nhưng thứ khiến họ đau đầu không phải đàn kiến mà là những con đơn độc.
Cậu nhóc nói, có lẽ từ trước khi bọn họ phát hiện đàn kiến thì cũng đã có vài con ở xung quanh bọn họ rồi.
Bởi vì lúc ấy đàn kiến cách họ còn một đoạn, nhưng sau cổ cậu ta lại đột nhiên bị cắn một phát.
Cậu ta theo bản năng dùng tay vỗ, nhìn vào tay mới thấy một con kiến đen bị đập chết.
Tuy bị kiến cắn một cái cũng chẳng vấn đề gì, nhưng đằng trước đông nghịt vài vạn con, nếu bị chúng nó bò lên người sợ là cả người sẽ bị bao phủ mất.
Hai người nhìn nhau, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Vốn định chạy về điểm tập kết chờ tình hình của đội Tống Tân, nhưng không ngờ hai phút sau đàn kiến bỗng nhiên biến mất.
Bọn họ thương lượng một hồi, lại cẩn thận thử đi tiếp, phát hiện đàn kiến không xuất hiện nữa.
Vì thế hai người oẳn tù xì xem ai thua phải chạy tới chỗ quẹo phía trước xem đó có phải đường thông đến đoạn đường tiếp theo không.
Người thắng sẽ ở lại chỗ cũ quan sát mặt đất, một khi đàn kiến xuất hiện thì phải lập tức báo cho người kia.
Cậu nhóc chơi thua đành phải chạy đi thám thính.
Mà khi cậu ta chạy đến nơi thì kiến đàn đó lại xuất hiện.
Cậu ta đương nhiên không ngốc đến mức quay lại mà cứ chạy tiếp đến chỗ ngoặt, trốn ra sau.
Sau chỗ ngoặt kia là một con đường, nhưng trên con đường có một mũi tên màu đỏ rất lớn, mũi tên chỉ hướng về phía trước.
Lần này thời gian đàn kiến tồn tại dài hơn chút, có lẽ là khoảng ba phút, chờ đến khi chúng nó lại biến mất, cậu nhóc liền nhân cơ hội chạy về, cùng đồng đội trở lại điểm hẹn.
Hiện giờ con đường nào mới là chính xác đã rõ ràng.
Có điều, mục đích chia đội đi hai đường của họ không chỉ là tìm đường mà còn là muốn biết thế làm cách nào để phân biệt ra con đường chính xác.
Hiện giờ xem ra cả hai con đường đều sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng khác nhau ở chỗ, đường sai thì khi bọn họ quay lại nguy hiểm mới xuất hiện.
Còn đường đúng thì nguy hiểm xuất hiện phía trước ngăn cản người chơi.
Nghiêm Tĩnh nói: “Có lẽ chúng ta có thể làm thế này.
Ở ngã rẽ tiếp theo tất cả cứ cùng đi một đường trước, đi một đoạn nếu thấy phía trước không có nguy hiểm thì chúng ta quay lại.
Lúc ấy mà phía sau có nguy hiểm thì chứng tỏ đường đấy chắc chắn là đường sai rồi.”
“Chỉ sợ quá qua loa rồi.” Người đàn ông nhã nhặn đứng bên nói: “Nếu đây là bẫy chúng nó cố ý làm ra thì sao? Con đường lần này có thể đoán đúng sai dựa vào nguy hiểm xuất hiện đằng trước hay đằng sau chúng ta, cùng với mũi tên màu đỏ cậu nhóc kia nhìn thấy.
Nhưng ai dám khẳng định đoạn đường sau đó cũng y hệt như vậy? Nếu chúng nó cố tình tạo ra một nguy hiểm ở đằng sau chúng ta trên con đường chính xác thì chẳng phải chúng ta sẽ bị nhầm rồi đi sai đường cho cuối à?”
Đây quả đúng là vấn đề nên cân nhắc, chỉ có điều…… Hiện giờ không nghĩ ra được cách gì.
Cậu nhóc gãi cằm, nói: “Không bằng chúng ta cứ đi đến đó đã.”
Những người khác cũng không còn cách nào hay hơn, chỉ có thể tạm thời làm như vậy.
Vì thế năm người cùng nhau đi sang con đường bên trái.
Đi trên con đường trống rỗng, người chơi cũng tranh thủ tán gẫu, giới thiệu tên mình.
Người đàn ông nhã nhặn tên Sử Văn, cậu nhóc tên Tiết Thịnh, vốn đang học lớp 12, còn hiện giờ đương nhiên không đi học.
Bọn họ tán gẫu vài chuyện linh tinh, vừa đi vừa nói tuy là không nhanh nhưng cũng tuyệt đối không chậm.
Đi hơn mười phút, Tống Tân bỗng nhiên ngừng lại, hỏi Tiết Thịnh: “Lần trước cũng phải đi lâu như thế này sao?”
Cô hỏi vậy, Tiết Thịnh và Sử Văn cũng giật mình.
Bọn họ liếc nhau, sau đó cùng lắc đầu.
Tiết Thịnh nhíu mày: “Vừa rồi mải nói chuyện quá nên xem nhẹ chuyện này, lần trước bọn em không đi lâu đến vậy?”
Sử Văn nhìn con đường không thấy điểm cuối, trầm ngâm nói: “Không ổn, lần trước đến đoạn này hẳn là có thể nhìn thấy điểm quẹo rồi.”
“Tại sao lại như vậy?” Nghiêm Tĩnh vội nói: “Giống y hệt như tình huống ba chúng tôi gặp phải.”
Lúc ấy bọn họ cũng đi khoảng mười phút rồi chợt nhận ra con đường này dường như quá dài, cho nên mới quay về.
Câu cuối của Nghiêm Tĩnh khiến trong lòng Tống Tân dâng lên một dự cảm xấu.
Cô do dự một lát, mới nói: “Chúng ta quay lại thử xem.”
Những người khác có lẽ cũng nghĩ đến khả năng ấy, ngoại trừ Trọng Phong mặt không có biểm cảm thì ba người chơi kia đều căng thẳng gật đầu.
Năm người liền quay lại điểm xuất phát.
Nhưng mới đi vài bước, một làn sương mù màu đen bỗng nhiên xuất hiện trên đường.
Nó cuồn cuộn như nước nấu sôi, chẳng mấy chốc đã phủ kín con đường.
Thấy vậy, trong lòng mọi người đều hốt hoảng.
Tống Tân nói: “Chúng tôi có thể khẳng định vừa rồi mình đi con đường bên phải, nhưng hiện giờ con đường bên trái lại xảy ra những chuyện giống hệt như vậy.
Cho nên tôi đoán là hai con đường này sẽ thay đổi tùy lúc.
Mỗi một phân nhánh đều có một con đường đúng, nhưng con đường đúng lại không cố định là bên trái hay bên phải.”
“Đậu má……” Tiết Thịnh chửi thầm một câu, day day ấn đường, sắc mặt cực xấu: “Không thể không nói, đây là suy đoán có lý nhất.
Nói vậy, chẳng phải chúng ta bắt buộc phải chia làm hai đội sao? Nhưng đội đi sai phải làm sao? Sau con đường này sẽ còn nhiều phân nhánh hơn nữa.
Nếu chúng ta chia làm hai đội thì ở những nhánh rẽ đằng sau sẽ không đủ người nữa”
Trong lúc bọn họ bàn bạc thì làn sương đen đã nhanh chóng tan đi, để lại trước mắt họ 50 con zombie.
Nhưng đối với người chơi mà nói, bọn zombie cũng không quá đáng sợ, chỉ hơi hôi mà thôi.
Chúng nó cử động rất chậm, muốn tới gần các người chơi còn một khoảng, cho nên mọi người đều không vội ra tay.
Sử Văn nhìn một con zombie, trầm ngâm một lát lại chậm rãi nói: “Hiện giờ hai con đường thực sự đã bị tráo đổi, nhưng cũng không có gì chắc chắn là ở những ngã rẽ phía sau cũng vậy.
Mọi người đừng sốt ruột, muốn đi qua con đường này vẫn có cách.
Bây giờ tạm thời để lại một đội ở con đường này, đội còn lại quay về, đi con đường bên phải.
Bởi vì con đường này là sai, cho nên con đường còn lại chắc chắc là đúng.
Đội ở lại chờ khoảng hai mươi phút rồi cũng quay về, đi đường bên phải là có thể bảo đảm mọi người đều đi vào đường đúng rồi.”
Đợi hai mươi phút là bởi vì đội rời khỏi nơi này cần thời gian để ra ngoài cộng thêm thời gian đi vào con đường còn lại.
Đội ở lại chờ tốt nhất cũng đừng vội ra ngoài, nếu không trước khi đội kia kịp vào đường còn lại, hai đường lại tráo đổi một lần nữa thì rất phiền toái.
Nghiêm Tĩnh nhún vai, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, chúng ta thử xem xem.
Nhưng trước tiên phải giải quyết đám zombie này đã.”
Tiết Thịnh có một cây đao, Sử Văn không có, nhưng Tống Tân có một con dao găm cho anh ta mượn.
Lúc này hai cô gái được hưởng đặc quyền, chỉ cần đứng đằng sau chờ đám đàn ông xử lý đống zombie là được.
Cuối cùng đội quay lại là Tiết Thịnh và Sử Văn, bởi vì bọn họ hiểu rõ tình hình ở con đường bên kia hơn.
Nếu đàn kiến lại xuất hiện, bọn họ ứng phó cũng dễ dàng hơn.
Đội ba người Tống Tân đành phải ở lại, chịu đựng mùi thối của zombie thật lâu.
Còn tính toán thời gian thì cũng chỉ có thể dựa vào phỏng đoán đại khái.
Cũng may thời gian không cần chính xác chằn chặn.
Bọn họ chỉ cần ước lượng rồi chờ dôi ra thêm một lúc là được.
Lần này, dựa theo phương pháp của Sử Văn, bọn họ cuối cùng cũng tìm được con đường đúng..