Cuồng Hoan Đi! Loài Người


Hai người tùy tiện ăn vài thứ rồi lái xe lên thị trấn.
Mặc dù rất nhiều cửa hàng đã bị xới tung, nhưng bảng hiệu vẫn còn nguyên.

Bọn họ không cần xuống xe cũng có thể thấy cửa hàng bán gì.
Chẳng mấy chốc, bọn họ tìm được một cửa hàng kính mắt.
Kính có màu khá ít, nhưng Trọng Phong không cần dùng cho đẹp.

Bọn họ tùy tiện chọn vài đôi đậm màu, thêm vài chai nước rửa kính nữa là xong.
Tống Tân chưa đeo kính sát tròng bao giờ.

Về đến nhà phải loay hoay rất lâu mới đeo được cho Trọng Phong, che lại đôi mắt màu đỏ kia.

Mặc dù nhìn vẫn có chút khác màu mắt người bình thường, nhưng ít ra nhìn vẫn tự nhiên hơn màu đỏ nhiều.
Tống Tân mở vòng tay xem chức năng tổ đội.

Thao tác rất đơn giản, nhập đánh số trong trò chơi của người kia, chờ bên kia đồng ý hoặc từ chối.
Ngày hôm sau, Tống Tân liên hệ với Trương Cường, yêu cầu được đến xem căn cứ của bọn họ rồi mới quyết định có gia nhập hay không.
Trương Cường chẳng bao lâu đã lái xe đến.

Nhìn thấy Trọng Phong, anh ta dường như rất vui vẻ, nói rằng càng nhiều người gia nhập càng tốt, nhưng không muốn gia nhập bọn họ cũng tuyệt đối không bắt buộc.
Lần này tới cùng anh ta chỉ có một người, hơn nữa cả hai đều không đeo súng, nhìn có vẻ đầy thành ý.
Bởi vì vẫn chưa xác định có gia nhập hay không nên Tống Tân và Trọng Phong lái xe, đi theo sau Trương Cường.
Huyện Thụy Dương cách nơi này chỉ 10 phút lái xe.

Sau khi lái vào thị trấn còn cần lái thêm 10 phút mới tới ký túc của bọn họ.
Hiện giờ trời vẫn còn đen đặc, trong ký túc phòng nào có người đều bật đèn, nhìn từ xa thì có tầm một nửa phòng không bật đèn, không biết là không có người ở hay còn đang tham gia trò chơi.
Cửa chính ký túc cho xe lái thẳng vào.

Tống Tân đi theo sau Trương Cường, đỗ xe dưới một tòa nhà.

Thấy hai người kia mở cửa xuống xe, cô và Trọng Phong cũng xuống theo.

Trương Cường bước tới phía cô, nói: “Là chỗ này, tòa nhà này mới xây xong không lâu, hộ gia đình còn rất ít, phần lớn là phòng trống, cho nên chúng tôi đều ở đây, dù sao bây giờ cũng không ai đến đuổi.” Nói xong anh ta cười vài tiếng, dùng tay ra hiệu mời họ vào.
Thang máy vẫn dùng được, Trương Cường lại chỉ cầu thang: “Thật ra chúng tôi bình thường đều đi cầu thang, bởi vì không chắc bao giờ mất điện, lỡ như bị nhốt trong thang máy thì không ai cứu được.

Chúng ta đi gặp Từ Sơn đã, anh ấy đang ở tầng năm.” Nói xong anh ta liền dẫn họ đi về hướng cầu thang, Tống Tân và Trọng Phong đi theo sau.
Trên đường đi cô để ý thấy một tầng có 4 hộ.
Trương Cường vừa đi vừa nói: “Tầng năm ngoại trừ Từ Sơn còn có mười người chơi, bọn họ là bạn thân cho nên ở cùng nhau.

Đương nhiên cũng có thể chọn một mình một phòng, tùy ý.

Dù sao tòa nhà vẫn còn rất nhiều phòng trống, sau khi vào trò chơi thì càng trống.”
Chẳng mấy chốc đã đến tầng năm.

Trương Cường chỉ gian phòng đầu tiên bên trái, đi lên gõ cửa, nói: “Anh Từ, có người chơi mới đến này.”
Bên trong lập tức vang lên tiếng bước chân, mười mấy giây sau một người đàn ông đầu tóc bù xù ngáp dài ra mở cửa: “Tôi mới ngủ mười phút đã đến đánh thức rồi… Hai vị lạ mặt quá, hoan nghênh gia nhập vào liên minh của chúng tôi.

Mau vào đi.” Anh ta nghiêng người nhường đường.

Trương Cường cũng tránh sang bên cho Tống Tân và Trọng Phong đi trước.
Tống Tân bước vào, Từ Sơn lại ngáp một cái, nói: “Mọi người vào ngồi đi, tôi vừa ra khỏi trò chơi, mệt quá.

Đi rửa cái mặt rồi ra nói chuyện tiếp.” Dứt lời anh ta cũng xoay người đi vào trong.
Trương Cường vội vàng bước lên, nhanh chóng dọn quần áo bẩn chất đống trên sofa, cười nói với Tống Tân và Trọng Phong: “Anh Từ cứ thế đấy, rõ ràng có máy giặt mà vẫn lười giặt quần áo.

Hai người ngồi đây đi.”
Tống Tân thấy trên bàn trà cạnh ghế sofa cũng chất đống không ít bia rượu và đồ ăn vặt.

Mắt liếc tới mấy cái ly rượu.
Từ Sơn rửa mặt xong đi ra, xoa thái dương ngồi xuống bên trái họ.

Anh ta bắt chéo ngồi dựa ra sau, nhìn Tống Tân và Trọng Phong một lát mới nói: “Hai đều là người chơi à?”
Tống Tân gật đầu: “Tôi và anh ấy đã tổ đội rồi, từ nay về sau sẽ cùng nhau tham gia trò chơi, cho nên cũng có thể tính là một người.”
Từ Sơn cười, nói: “Không sao, hiện giờ chỗ chúng tôi phần lớn người chơi cũng đang tìm đồng đội hợp tác.


Dù sao thì có hai người tỉ lệ thắng chắc chắn sẽ cao hơn một người.”
Tống Tân hỏi: “Ngoại trừ những quy định hôm qua Trương Cường đã nhắc: phải dọn đến đây ở, không thể tùy tiện giết người, khi người chơi trong liên minh bị trả thù thì phải giúp đỡ.

Tôi muốn biết còn có điều kiện nào khác không.”
“Hết rồi.” Từ Sơn nói: “Mặc dù chúng tôi mời chào người chơi mới nhưng đều dựa trên cơ sở tự nguyện.

Nhưng người chơi càng nhiều càng có lợi hơn cho mọi người thôi, nên bình thường rảnh bọn họ cũng hay ra ngoài tìm.”
“Tôi có thể đi xem qua chỗ ở của người chơi khác không?” Tống Tân hỏi.
Từ Sơn ngáp dài gật đầu: “Đương nhiên có thể, Trương Cường dẫn họ đi nhé, tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Trương Cường vội vàng đứng lên nói: “Được, hai người đi theo tôi.”
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đến thẳng phòng bên cạnh gõ cửa, nhưng mãi không thấy trả lời, liền lại gõ cửa đối diện: “Hiện giờ mới ngày thứ tư, có vài người chơi vẫn chưa ra.”
Phòng đối diện mở cửa, một thiếu niên tầm mười mấy tuổi mở cửa.

Cậu ta nhìn nhìn, nhíu mày: “Anh Trương, lại có thành viên mới đến à?”
Trương Cường hỏi: “Những người khác đâu? Chỉ có cậu à?”
Thiếu niên nhún vai: “Những người khác còn chưa ra, giờ chỉ có em thôi.”
Trương Cường liền quay đầu lại nói: “Chúng ta lên tầng trên xem nhé.”
Anh ta dẫn Tống Tân và Trọng Phong lên tầng.

Ở tầng 6 Tống Tân tổng cộng gặp năm người chơi, trong đó ba nam hai nữ.

Hai cô gái là chị em họ.

Có lẽ vì người chơi nữ ít, cho nên khi gặp Tống Tân bọn họ đều rất nhiệt tình.
Tống Tân thấy cuộc sống của những người chơi này có vẻ không tệ, dường như cũng không có chỗ nào bất thường, trong lòng cũng quyết định gia nhập với bọn họ.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị nói với Trương Cường, một trong hai cô gái khoác tay cô, vừa thân mật mời cô gia nhập vừa lặng lẽ đút một tờ giấy vào trong tay cô.
Tống Tân kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, thấy ấy khẽ lắc đầu, hiển nhiên là đang ra hiệu cho cô đừng để lộ.


Vì vậy Tống Tân cũng im lặng.
Khi xuống tầng 5, cô lấy cớ muốn đi vệ sinh, vào nhà vệ sinh mở tờ giấy ra xem.

Trên giấy chỉ viết mấy chữ: Đừng tin bọn họ.
Trong lòng Tống Tân chùng xuống, vo viên tờ giấy rồi xả nước cho trôi.
Khi cô ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Trương Cường đang hỏi thăm Trọng Phong có muốn gia nhập hay không.

Trọng Phong thấy cô đi ra, vội đứng dậy khẽ hỏi: “Em quyết định chưa?”
Tống Tân gật đầu, cười nói với Trương Cường: “Tôi thấy chỗ này rất tốt, quyết định gia nhập.

Nhưng đồ chúng tôi còn đang để ở nhà, về thu dọn đã, mai sẽ chuyển đến đây.”
Trương Cường cười: “Dọn đồ thôi mà, hai người không cần mất công qua lại làm gì.

Vừa hay bây giờ đang có thành viên của chúng tôi ở bên kia, tôi bảo họ dọn giúp.”
Tống Tân không hề biến sắc, lắc đầu nói: “E rằng không được, tôi còn có đồ giấu ở nơi người khác không tìm được, phải tự mình đi lấy.”
Trương Cường nhướn mày, đứng lên nói: “Vậy cũng được, tôi lại vài người đi cùng cô, giúp khuân vác đồ nặng.”
Tống Tân không từ chối, gật đầu nói: “Thế thì tốt quá.” Nếu còn từ chối sẽ khiến hắn ta nghi ngờ.
Cô không rõ nguyên do.

Nếu như những người này có mục đích xấu thì đáng lý ra ngày hôm qua bọn họ mang theo súng hoàn toàn có thể bắt cô đi.

Cô chắc chắn không phản kháng được.

Cũng vì thế nên Tống Tân không quá nghi ngờ bọn họ.
Ngay cả hôm nay, cô và Trọng Phong đã đến tận địa bàn của bọn họ rồi.

Nếu có mục đích thì lúc này cũng nên lộ mặt thật rồi chứ? Nhưng đến tận bây giờ nhìn vẫn rất bình thường.
Chẳng lẽ cô gái vừa rồi cố ý lừa cô?
Nhưng như vậy cũng không hợp lý.

Dựa theo quy tắc của liên minh này thì số người chơi càng nhiều, những người khác sẽ nhận được càng nhiều thông tin hơn mới phải.

Đây là chuyện có lợi cho tất cả thành viên.

Tống Tân không cho rằng sẽ không ai ăn no rửng mỡ tự làm giảm lợi ích của bản thân cả.
Nếu vậy… Thì chắc chắn có bí mật nào đó.


Là vì đạo cụ? Dị năng? Hay là điểm thuộc tính?
Tống Tân tạm thời không biết.

Nhưng nếu đã có nghi ngờ thì cô không thể an tâm gia nhập tổ chức này được.
Trương Cường dẫn theo một người đàn ông nữa theo Tống Tân và Trọng Phong về thôn.

Hai người kia lái xe đi theo sau, Tống Tân liền nói cho Trọng Phong nghe chuyện tờ giấy.

Trọng Phong nói: “Lát nữa bắt bọn lại tra khảo, không chịu nói thì giết.”
Tống Tân nghiêm túc nói: “Lát nữa em sẽ thử bọn họ lại một lần, nếu thật sự có vấn đề thì giết.”
Hơn nữa không chỉ giết hai người kia, cô và Trọng Phong còn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đi được nửa đường, Tống Tân đột nhiên dừng xe, thông qua kính chiếu hậu theo dõi động tĩnh chiếc xe đằng sau.

Khi thấy Trương Cường mở cửa xe đi tới, cô lại đạp ga lái đi mất.
Trương Cường đứng ngẩn người, sau đó lập tức quay lại xe, đuổi theo.
Tống Tân lái tầm 2 phút thì lại dừng ở ven đường.

Lần này tự cô xuống xe, Trương Cường thấy thế liền lái vượt qua một đoạn, hạ kính xe xuống hỏi: “Sao vậy?”
Tống Tân tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Rất xin lỗi, tôi không thể gia nhập liên minh của các anh được.”
Trương Cường kinh ngạc: “Tại sao? Chúng tôi làm sai chỗ nào ư?”
Tống Tân lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là vừa nãy có một người quen cũ liên lạc với tôi, anh ấy cũng là người chơi, mời tôi gia nhập đội của anh ấy.

Bởi vì là người quen, cho nên tôi cảm thấy mình gia nhập bên anh ấy thì hơn.”
Trương Cường nhíu mày: “Cô suy nghĩ lại được không?”
Tống Tân nói: “Không cần, lúc trước anh ấy từng cứu tôi, về tình về lý tôi đều nên gia nhập đội anh ấy.

Rất xin lỗi đã làm phiền các anh.

Tôi có thể dùng chút đồ ăn đền bù tổn thất cho các anh.”
Trương Cường quay đầu, trao đổi ánh mắt với người đàn ông trên ghế lái.

Tống Tân thông qua cửa sổ xe, thấy được ánh mắt hung ác của tên kia.
“Nếu vậy chúng tôi cũng hết cách.” Trương Cường nhún vai, thở dài: “Là do chúng ta không có duyên phận, cô đừng tự trách.

Vậy hai người quyết định khi nào đi? Mấy ngày gần đây quanh đây rất hỗn loạn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận