“Lần này chúng tôi gồm bốn người.” Long Đào hất cằm về phía tên gầy: “Hiện giờ chia làm hai đội, đội kia có một kẻ tên Đinh Nhất.
Hắn và tên gầy này rất được Từ Sơn tin tưởng.
Cho nên hai tên này được mang theo đạo cụ, tôi và người còn lại không được mang gì cả, ngay cả súng cũng là súng rỗng, dùng để dọa người khác thôi.
Không tin hai người có thể mang ra ngoài thử.”
Tống Tân lấy từ sau lưng hắn ra một khẩu súng màu đen, mở hộp đạn, bên trong quả nhiên trống không.
Long Đào nói tiếp: “Mục đích của chúng tôi là đi tìm thêm người chơi.
Chỉ khi tìm được người, mới lấy lại được đạo cụ.
Nhưng…”
Anh ta cười cay đắng: “Cho dù dẫn theo người mới về, cũng là hai người chia nhau đạo cụ được thưởng.
Thế nên tên gầy thì có thêm đạo cụ còn tôi thì không lấy lại được chính đạo cụ vốn có của mình.
Tôi thật sự rất muốn rời khỏi tổ chức chết tiệt này, nhưng đạo cụ của tôi còn nằm trong tay bọn họ.Nếu như tôi rời tổ chức thì ván tiếp theo tôi chẳng khác nào một người bình thường không có bất cứ năng lực gì.
Gặp phải ván chơi nguy hiểm thì tôi chết chắc!”
Tống Tân hỏi: “Nếu trước khi bắt đầu trò chơi chỉ cần nghe lời là có thể tạm thời lấy lại đạo cụ vào trò chơi, vậy sao mọi người không nhân lúc trò chơi vừa lúc kết thúc cầm đạo cụ chạy trốn?”
Long Đào lắc đầu, nụ cười hết sức chua xót: “Nếu được thế thì tốt.
Cô không thấy nên không biết.
Bọn họ để trống mấy phòng trên tầng cao, trước khi bắt đầu trò chơi sẽ nhốt chúng tôi lại, chặn cửa từ bên ngoài, chỉ để lại chút thức ăn nước uống đề phòng chúng tôi rời khỏi trò chơi sớm bị đói.
Đợi đến khi bọn họ rời trò chơi mới mở cửa thả chúng tôi ra.
Mà lúc mở cửa tất cả bọn họ đều cầm súng, súng thật đạn thật.
Nếu có người muốn dùng đạo cụ phản kháng một là bị bắn chết, hai là bị bọn họ dùng đạo cụ đánh bại.”
Anh ta thở dài, nói: “Bất cứ ai phản kháng cho dù không chết tại chỗ, cũng sẽ bị tra tấn rồi giết.
Bọn chúng sẽ bao giờ tha cho những ai dám phản kháng cả.
Cho nên nếu muốn phản kháng thì phải chắc chắn sẽ thành công, hoặc… Đừng làm gì hết.”
“Tôi cũng có thể khai mà!” Đúng lúc này tên gầy nói: “Thật ra tôi cũng bị ép làm như vậy, nếu không sao tôi sống được đến bây giờ.
Tôi sẽ khai hết những gì tôi biết, van xin cô tha cho tôi đi!”
Tống Tân nhìn về phía hắn: “Nói nghe thử xem nào?”
Hắn hơi sững lại, vẻ mặt khó xử: “Long Đào nói gần hết rồi, tôi cũng chỉ biết có thế.”
Tống Tân nói: “Để tôi nhắc cho anh nhé, đống thuốc nổ?”
Hắn hơi đắn đo, sau đó cắn răng nói: “Đống thuốc nổ là anh Từ cướp của hai người chơi khác….
Đương nhiên, không phải trực tiếp cướp, là ép họ dùng ‘điểm thuộc tính’ đổi.
Lúc ấy anh Từ lão có chuyện khác phải làm, chỉ có một mình tôi đưa đồ về, không ngờ trên đường gặp phải hai người.”
Khi đó hắn cũng không biết trên xe là người chơi, tưởng có người lái xe tìm chỗ ở.
Hắn định nhân tiện trấn lột thêm chút đồ, nên mới rải đinh trên đường.
Về phần Từ Sơn tại sao lại ép những người chơi kia đổi thuốc nổ thì hắn không rõ.
Nói xong, hắn lại cầu xin: “Van xin hai người thả tôi đi, tôi xin hứa sẽ không nói việc này cho những người khác, tuyệt đối sẽ không ai tới gây phiền toái cho hai người nữa!”
Long Đào lại cười lạnh nói: “Hai người tốt nhất đừng nghe hắn, hắn bây giờ là con chó săn của Từ Sơn.
Không tin hai người cứ để hắn đi trước xem, tôi dám thề, trước khi trời tối hắn sẽ dẫn người tới!”
Tống Tân nhìn về phía anh ta: “Vậy còn anh? Bây giờ anh không có đạo cụ, nếu như tôi thả anh, chỉ sợ anh cũng sẽ trở về tổ chức?”
Long Đào lắc đầu: “Tôi không về nữa, trước khi vào cửa tôi còn đang nói với Khỉ ốm, khuyên hắn cùng đi.
Nhưng chắc hai người cũng không tin đúng không? Nếu thả tôi, tôi lại dẫn người tới, hai người sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hai người sẽ không mạo hiểm như vậy, đúng không?”
Tống Tân cười: “Thật ra chúng tôi không muốn giết người, nhưng nếu như không giết các người, sợ rằng người phải chết sẽ là chúng tôi.”
Long Đào nói: “Tôi biết, nhưng vừa rồi cô đã nói ai khai trước sẽ tha cho người đó.
Tôi đã khai hết những gì tôi biết rồi.
Nếu như hai người không yên lòng, có thể trói tôi ở đây, chờ hai người chơi còn lại rời trấn rồi thả tôi đi cũng được.”
“Đừng thả hắn, anh nói dối đấy!” Tên gầy vội vàng nói: “Nếu thả hắn, hắn sẽ lập tức gọi người tới cho xem!”
Long Đào nhìn về phía hắn: “Khỉ ốm, cho dù muốn vu oan cho tao thì cũng phải có bằng chứng? Tao nói dối? Thế mày nói xem cái gì mới là thật?”
Tên gần há hốc miệng, cặp mắt nhỏ láo liên hai vòng, mới nói: “Mày có dị năng, nếu muốn đi đã đi từ lâu rồi! Mày ở lại tổ chức rõ ràng là vì muốn có thêm nhiều đạo cụ!”
“Có mà mày có dị năng ấy.” Long Đào xùy một tiếng: “Nếu tao có dị năng thì đã lượn lâu rồi, ai thèm ở lại cái nơi quỷ quái ấy chịu bắt nạt! Mày thấy hôm nay chết chắc rồi nên muốn kéo tao chết cùng đúng không?!”
Hai người cứ thế cãi nhau ỏm tỏi, Tống Tân đau đầu đưa tay ra hiệu cho cả hai im miệng: “Đừng cãi nhau nữa, tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời, bây giờ cũng đã có kết quả rồi.”
Cô xoay người cầm một miếng vải trên ghế salon đến, đưa tới trước mặt Long Đào: “Há miệng.”
Long Đào thấy thế, rõ ràng đã thở dài nhẹ nhõm.
Mặc dù bị nhét vải vào miệng nhưng sắc mặt còn tươi tỉnh hơn tên gầy.
Mà tên gầy kia thì tỏ vẻ sợ hãi, vội xin tha.
Tống Tân không định tha cho hắn.
Lần trước không giết hắn mới dẫn tới những hệ lụy sau này.
Sớm biết thế, cô nên giải quyết hắn ngay từ lần ấy mới đúng.
Cô nói với Trọng Phong: “Nhà đối diện không ai ở, dẫn hắn sang bên kia giải quyết.”
Trọng Phong lập tức túm lấy cổ áo tên gầy, kéo hắn sang phòng đối diện.
Mặc kệ hắn cầu xin hứa hẹn đủ kiểu, nửa phút sau, hắn vẫn chết dưới đao của Trọng Phong.
Long Đào cũng bị Tống Tân đánh ngất, trói gô ném dưới ghế salon.
Lúc Trọng Phong trở về liên đưa cho Tống Tân hai tấm thẻ đạo cụ lục được trên người tên gầy.
Một cái tên “Ẩn nấp”, sau khi sử dụng có thể hòa làm một với đồ vật bên cạnh, người khác không thể phát hiện sự tồn tại của người sử dụng.
Nhưng có một hạn chế là trong quá trình sử dụng không thể cử động, chỉ cần cử động một xíu là thẻ mất hiệu lực.
Một thẻ khác tên “Quấy nhiễu”.
Khi người khác sử dụng đạo cụ hoặc dị năng, sử dụng đạo cụ này có thể quấy nhiễu hành động của đối phương, giảm sức tấn công của đối phương trong thời gian ngắn.
Thời gian duy trì là năm giây.
Số lần sử dụng của cả hai thẻ đều là ba lượt, hiện giờ mỗi thẻ còn lại hai lần.
Trong tình huống vừa rồi, hai đạo cụ này vô dụng.
Cho nên tên gầy dù cầm đạo cụ, nhưng cũng không thể dựa vào chúng nó thoát thân được.
Nửa tiếng sau, Tống Tân nhìn thấy hai tên người chơi còn lại.
Bốn người này chia làm hai đội đi tìm người chơi.
Hai người kia hiển nhiên đã tìm xong khu vực mình phụ trách, không thấy Long Đào và tên gầy trở về, cho nên đi tìm.
Nhưng bọn chúng không vào từng nhà tìm, mà vừa đi trên đường vừa gọi.
Một tên trong đó còn không ngừng sử dụng vòng tay đen của hắn.
Tống Tân đi đến bên cạnh Long Đào, lật người anh ta lại, nhìn thấy vòng tay trên tay trái anh ta không ngừng chớp tắt.
Hiển nhiên là tên ngoài kia đang dùng vòng tay liên lạc với anh ta.
Về phần tên gầy đã chết, vòng tay hẳn đã mất hiệu lực rồi.
Tiếng gọi bên ngoài ngừng lại.
Tống Tân đi đến trước cửa sổ, thấy hai người kia dừng cách nơi này không xa, vẻ mặt nghiêm trọng nói gì đó.
Sau khi nói được mấy câu, bọn họ đột nhiên xoay người chạy về phía ô tô đỗ cách đó không xa, vội vàng lái xe đi.
Tống Tân nhìn chiếc xe đi xa, mới nói với Trọng Phong: “Chúng ta cũng phải ra ngoài một chuyến, tìm một chiếc xe khác.”
Lúc trước cô lái xe đến đây, chuyển hết đồ trong xe lên nhà, rồi để xe lại ở một vùng đất hoang ngoài trấn.
Nhưng bây giờ lại phải dọn đi thôi.
Những người kia nếu đã đến thì nơi này cũng không còn an toàn nữa.
Cô không muốn mạo hiểm ở lại đây.
Lần này phải chuyển đi xa hơn nữa.
Hai người ké oLong Đào vào phòng ngủ, dùng vải bịt mắt anh ta, còn mang hết vật sắc nhọn trong phòng đi, sau đó đóng cửa.
Chỉ có thế thì sau khi bọn họ đi, Long Đào mới không thể dùng răng cắn, hay nhìn thấy xung quanh để mà chạy trốn.
Trong trấn vốn có vài xe vô chủ, trong đó có xe hỏng do tông vào cửa hàng, cũng có xe nguyên vẹn đỗ cạnh đường phủ đầy bụi, cũng có xe bên trong là xác chết đang phân hủy.
Tống Tân và Trọng Phong chọn một chiếc nhìn nguyên vẹn nhưng bên trong có thi thể.
Thi thể này không có đầu, mà ghế trước vương đầy máu thịt và vụn xương.
Mặc dù máu đã khô, nhưng nhìn vẫn buồn nôn.
Nhưng chỉ xe như vậy mới có chìa khóa xe.
Bọn họ mang thi thể ra, tạm thời dùng khăn lau kính, ghế thì kê mấy tầng vải.
Trên đường trở về, bọn họ nhân tiện lấy chút xăng từ những xe khác.
Sau đó lập tức thu dọn đồ trong nhà.
Cũng may họ vốn không mang nhiều vật phẩm, chỉ có vài bộ quần áo và đồ ăn, cùng với hai khẩu súng.
Hai khẩu súng này bọn họ chưa dùng tới bao giờ.
Một là vì đạn không nhiều, hai là chưa gặp chuyện cần dùng tới súng ống.
Cho nên chúng nó bị Tống Tân cất ở chỗ bí mật, nhưng từ giờ sẽ được mang theo bên người rồi.
Tống Tân đưa khẩu nhiều đạn cho Trọng Phong, còn khẩu của mình thì nhét vào trong túi.
Ngoài ra còn có một khẩu súng rỗng tịch thu của Long Đào.
Long Đào đã tỉnh, hai người chỉnh lại dây trói anh ta, chỉ trói hai tay, cởi chân, nhưng bịt mắt không cởi.
Sau đó bọn họ áp giải anh ta xuống tầng, nhét vào ghế sau, mang hành lý, lái xe đi..