Thăng hạng bao nhiêu đã không còn quan trọng nữa, thứ tự càng tăng mang đến cho cô càng nhiều lo lắng.
Tống Tân chỉ vào bảng xếp hạng, nói: “Anh biết trong trò chơi lần trước tôi xếp hạng bao nhiêu không? Thứ 95.”
Đại Hào đương nhiên không tin, liếc cô một cái, nói: “Nói dối.”
Tống Tân nói tiếp: “Xếp hạng của tôi tăng nhanh như vậy, tất cả là nhờ người máy của tôi.
Hẳn anh cũng nhìn ra, thực lực của tôi rất yếu, yếu đến nỗi nếu như không có anh ấy, tôi cũng không sống được bao tầng.
Người xem phần lớn cũng bỏ phiếu vì Trọng Phong.
Bây giờ tôi đã lên đến hạng 15, có thể thấy số người thích anh ấy rất nhiều.”
Đại Hào xùy một tiếng: “Vậy thì sao, người thích tôi càng nhiều.”
“Không phải anh muốn mãi mãi đứng đầu sao?” Tống Tân tắt hình ảnh, nhìn về phía anh ta: “Không biết anh có nghĩ tới hay không, nếu như anh giết người có nhiều fan như Trọng Phong, có khi nào sẽ giảm bớt hảo cảm của chúng nó với anh, chúng nó không bỏ phiếu cho anh nữa?”
Đại Hào chớp mắt hai cái, dường như sực tỉnh.
Sau đó anh ta giơ một tay lên: “Tôi mặc kệ, tóm lại các người nhất định phải chết!”
“Nếu vậy, tôi cũng hết cách, chỉ có thể chờ chết thôi.” Tống Tân nói xong, nghiêng người cầm tay Trọng Phong: ” Trước khi chúng tôi chết, tôi đánh cược với anh, thế nào?”
Đại Hào hứng thú, cười hỏi: “Cô đã sắp chết, còn có thể đánh cược cái gì?”
Tống Tân cũng cười, chậm rãi nói: “Tôi tin tưởng nhân phẩm của anh, chỉ cần anh đồng ý thì nhất định sẽ thực hiện, cho nên cho dù tôi chết, anh sẽ vẫn tuân thủ lời hứa giữa chúng ta.”
“Ồ, tin tưởng tôi thế cơ?”
Đại Hào chậc chậc hai tiếng, đưa tay sờ sờ cằm, ra vẻ khó xử: “Cô đã nói thế rồi, tôi giết cô cũng ngại.”
Tống Tân tăng thêm chút đùa cợt: “Sao, đánh cuộc với một người sắp chết cũng không dám?”
Đại Hào hừ một tiếng, “Đừng có khích tướng, muốn đánh cuộc gì, nói ra nghe trước đã!”
“Thật ra rất đơn giản.” Tống Tân nhìn Trọng Phong một cái rồi quay lại nở cười xán lạn: “Cá là sau khi anh giết bọn tôi, xếp hạng của anh sẽ giảm dần.”
Đại Hào nhíu mày: “Đến lúc đó cô cũng đã chết rồi, còn đánh cuộc làm gì?”
“Bởi vì thứ tôi muốn, sau khi tôi chết anh cũng vẫn làm được.” Tống Tân bất giác siết chặt tay Trọng Phong.
Cô nhìn thẳng vào Đại Hào, nói: “Tôi cá thứ tự của anh nhất định sẽ giảm xuống, tiền đánh cuộc là… Nếu như anh thua, anh phải một lần nữa leo lên vị trí thứ nhất.
Và sau khi 10 trò chơi kết thúc phải yêu cầu chúng nó dùng kho ký ức của 001 tái tạo anh ấy.”
Thái độ của Đại Hào lập tức biến thành kinh ngạc: “Cô muốn hồi sinh hắn? Mình chết không quan tâm, chỉ muốn cho một đạo cụ sống lại?”
Trọng Phong đứng bật dậy, kéo Tống Tân đứng lên theo.
Cô vì trọng tâm bất ổn mà ngã về phía trước nhưng được anh ôm lấy.
Anh nghiêng người che Tống Tân ở phía sau, nhìn chằm chằm Đại Hào nói: “Đừng nghe cô ấy, người anh muốn giết là tôi.
Tôi đứng đây cho anh giết, không đánh trả, chỉ cần anh để cô ấy sống.”
Tống Tân lớn tiếng nói: “Đại Hào, là thằng đàn ông thì đánh cược với tôi này.”
Đại Hào cũng đứng lên, hung dữ trừng mắt với Tống Tân: “Đây chẳng phải đang ép tôi đồng ý sao? Không đánh cược với cô thì tôi không phải đàn ông?”
Tống Tân cười: “Anh biết là tốt rồi, một câu thôi, cược không?”
“Vấn đề là, tôi có thắng cũng không được lợi gì.” Đại Hào nhíu mày: “Cô tưởng tôi ngu à?”
Tống Tân nói: “Tại sao không được lợi, hiện giờ anh không lo thứ hai sẽ vượt qua anh sao? Nếu như sau khi giết bọn mà anh vẫn được yêu mến, thì chứng tỏ anh chính là số một vĩnh viễn không ai có thể vượt qua! Anh lợi hại nhất trên đời! Chẳng lẽ không oai hơn có mấy trăm thằng đàn em à?” Cô dừng một chút, lại cười nói: “Nhưng, tôi nghĩ sẽ không bao giờ có chuyện ấy đâu.
Tôi dám cam đoan, sau khi giết chúng tôi, thứ hạng của anh nhất định sẽ giảm xuống.”
Đại Hào cười: “Cô đã dám chắc thứ hạng của tôi sẽ giảm xuống, còn mong tôi có thể đưa ra yêu cầu với chúng nó? Quyền lợi đưa ra yêu cầu chỉ hạng nhất mới có thôi.”
“Bởi vì tôi biết anh có cách giành lại vị trí ấy.” Tống Tân nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Có lẽ không thể tăng số người yêu mến, nhưng anh có thể giết những kẻ xếp trước mình.
Đến khi bọn họ chết sạch, hạng nhất sẽ lại là của anh.”
“Ha.” Đại Hào cười khẽ: “Không nhìn ra, cô hiểu khá rõ tính cách của tôi đấy.
Được, tôi chấp nhận cá cược.”
Tống Tân thở phào trong lòng, ngẩng đầu lại gặp phải ánh mắt khó hiểu của Trọng Phong.
Anh không nói gì, hoặc nên nói là đang tìm từ.
Qua hơn mười giây, mới nói: “Trong trí nhớ của tôi chỉ toàn là em.
Nếu như em chết, chúng nó tái tạo tôi, em nói xem một mình tôi sống tiếp thế nào? Tôi nhất định sẽ rất cô đơn, tôi không muốn như vậy.
Tôi không muốn ngày ngày nhớ đến em nhưng không gặp được, không muốn có miệng nhưng không tìm được người nói chuyện, không muốn không bao giờ được gặp lại em nữa…” Anh dừng một chút mới nói tiếp: “Tôi chỉ mong em được sống.”
Tống Tân cúi đầu thầm nghĩ.
Anh vốn không có cảm xúc giống loài người, cũng nhận thức được cái gì là cô đơn, cái gì là muốn hay không muốn.
Anh đang cố ý nói vậy.
Nhưng cô vẫn cảm thấy muốn khóc.
Có lẽ… Cùng chết ở đây cũng chẳng có gì không tốt.
Cô đã cố gắng hết sức rồi, cô cũng rất muốn sống, nhưng mà đối mặt với người chơi đứng đầu do cả thế giới chọn ra, cô hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Ngay cả Trọng Phong cũng không đánh lại Đại Hào sở hữu nhiều đạo cụ như vậy.
Cô cả thử cũng không muốn, bởi vì thắng bại đã rõ ràng rồi.
Bây giờ có ra tay chỉ chết sớm hơn mà thôi.
Lần này cô thật sự không còn cách nào khác, làm gì cũng vô dụng.
Nếu vậy thì cùng chết ở đây cũng tốt, dù sao sau khi chết sẽ không cảm thấy gì hết, giống như chưa từng tồn tại, sẽ không đau khổ buồn bã gì nữa.
Lúc này, tiếng kim loại ma sát từ cuối hành lang đối diện vang lên.
Tống Tân cộng điểm thuộc tính vào thính lực nên nghe được âm thanh này đầu tiên.
Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy 002 lảo đảo chầm chậm đi tới.
Anh ta có vẻ bị thương rất nặng, cả cánh tay phải đã mất, chỉ còn mỗi tay trái kéo theo trường kiếm, mũi kiếm chạm đất, phát ra tiếng kéo lê theo bước chân anh ta.
Từ đầu đến chân toàn là máu, đương nhiên, là máu người chơi khác.
Trên cơ thể anh ta cũng có rất nhiều vết thương, đi khập khiễng, eo phía bên phải thiếu một miếng giống như bị thứ gì gọt mất.
Tình trạng của anh ta rất nghiêm trọng, hơi há miệng th ở dốc.
Đi được một nửa hành lang thì anh ta đột nhiên khựng lại, sau đó ngã quỵ xuống.
Tiếng cơ thể và trường kiếm rơi xuống đất trộn với giọng điệu không quá hài lòng của Đại Hào: “Hóa ra người máy trí năng yếu vậy à.”
Tống Tân trừng anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Nếu như anh không có đạo cụ và dị năng thì cũng chẳng bằng một phần mười của anh ấy, còn không biết xấu hổ nói anh ấy yếu?”
Dứt lời, cô gọi Trọng Phong cùng đi đến chỗ 002.
Anh ta dường như đã hôn mê, nằm im không nhúc nhích.
Tống Tân và Trọng Phong liếc nhau, cùng lật anh ta lại.
Trên gương mặt ôn hòa lúc này đầy máu, lông mày nhíu chặt, có vẻ rất đau đớn.
002 có cảm giác giống như loài người, cho nên anh ta cũng sẽ cảm thấy đau.
Bị thương nặng như vậy không biết sẽ đau đến mức nào? Mà Đại Hào vẫn còn chê anh ta yếu.
Trọng Phong nhìn chằm chằm 002 một lát, sau đó nhìn về phía Tống Tân: “Tôi quả thực quá may mắn.”
Tống Tân cười ra tiếng: “Rõ ràng là em may mắn mới đúng.
Rút được người máy độc nhất vô nhị trên đời.
Nếu không nhờ rút được anh, em sao sống được đến bây giờ.
Có lẽ đã chết từ trò chơi thứ hai rồi.” Cô dừng một chút, nói: “Có thể sống đến giờ đã là kiếm lời rồi, dù sao em cũng quá yếu, luôn phải dựa vào anh giúp em.
Còn nữa… Nếu anh không muốn sống một mình em sẽ rút lại cá cược với Đại Hào.
Hôm nay chúng ta hoặc là cùng sống hoặc là cùng chết.”
Trọng Phong bật cười, gật đầu lia lịa.
Lúc này, Đại Hào nhàn nhã đi tới.
Anh ta đứng ở bên cạnh 002, dùng mũi chân khẽ đá đá: “Này, tỉnh đê, giết hết người chưa?”
Cách thời hạn 3 tiếng còn rất tầng, nhiều nhất mới qua nửa tiếng.
Tống Tân cảm thấy 002 hẳn là vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao cũng phải đối mặt với rất nhiều người chơi mang đạo cụ, hơn nữa khi những người chơi kia đoàn kết lại cùng đối phó một mình anh ta thì anh ta muốn chiến thắng cũng rất khó.
Khi Đại Hào ra lệnh 002 đi giết hết người chơi Tống Tân đã liệu đến việc anh ta sẽ bị thương nặng, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn Đại Hào, nói: “Tôi rút lại vụ cá cược, yêu cầu anh giữ lại tự mình dùng đi.”
Đại Hào quay sang nhìn Tống Tân: “Phụ nữ các cô đều thay đổi như chong chóng thế à?”
Tống Tân cười: “Chuyện đó không liên quan gì đến giới tính cả, tôi chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt, anh có thể ra tay luôn.”
“Tôi không giống cô, lúc như này lúc như kia.” Đại Hào hừ lạnh: “Đã nói sau khi giết hết người chơi khác rồi mới giết các người, tôi chắc chắn sẽ chờ những kẻ khác chết hết rồi mới ra tay.”
“Thế tùy anh.” Tống Tân đứng dậy, nhân tiện kéo Trọng Phong, nói với anh: “Bây giờ còn có thời gian, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.”
Cô kéo Trọng Phong đi, Đại Hào đứng tại chỗ nhìn bọn họ đầy hứng thú, lông mày nhướng lên, tự nói một mình: “Người phụ nữ này đối tốt với đạo cụ như vậy, đúng là thú vị.
Khoan đã… Chẳng lẽ cô ta…”
Không biết Đại Hào nghĩ tới điều gì, cười gian, ngay sau đó cúi đầu khẽ đá đá 002: “Cũng may mày không phải nữ.” Mắt anh ta đảo đảo như tìm được chuyện thú vị, cất bước đi về hướng Tống Tân vừa bỏ đi.
***
p/s: Siêu cấp hóng drama Đại Thị Hào.