Tống Tân và Trọng Phong lên tầng, phát hiện phía trên tầng bốn là sân thượng, liền đi lên.
Vừa đến nơi đã cảm thấy gió nhẹ thổi vào mặt nhưng bốn phía lại là một màu trắng xóa, giống như sương mù bao phủ toàn bộ thế giới, không nhìn thấy gì cả.
Nhưng ít nhất thoải mái hơn ở trong nhà.
Tống Tân ngồi xuống cạnh tường, vỗ vỗ bên cạnh, nói với Trọng Phong: “Lại đây ngồi đi.”
Trọng Phong cởi miêu đao ra, ngồi xuống bên cạnh cô, đặt đao ở ngay bên cạnh, quay đầu nhìn cô cười.
Tống Tân cũng cười: “Đừng cười ngốc nghếch thế, đã sắp chết anh còn cười được.”
“Tôi biết em thích nhìn tôi cười.” Anh nói, “Lần nào tôi cười em cũng cười.”
Tống Tân đưa tay chọc chọc mặt anh, nói: “Đó là bởi vì anh cười nhìn ngốc lắm.”
Cô dừng một chút rồi lại hỏi: “Đúng rồi, đã đến lúc này rồi anh có thể nói cho em biết vì sao trước đây anh không muốn nói về ngũ giác không?”
Trọng Phong chớp mắt vài cái, mới đáp: “Em cũng đã biết rồi đó.
Phải trở thành người chơi số một, sau đó đưa ra yêu cầu với chúng nó.”
Tống Tân sửng sốt, cười nói: “Khó trách anh không nói cho em.
Bởi vì dù nói em cũng không làm được.
Nếu anh được người chơi lợi hại rút được thì tốt, theo em đúng là phí phạm.”
Trọng Phong nghiêng đầu, nói: “Em cũng rất lợi hại, trong trò thoát khỏi mật thất tôi rất vô dụng, là tôi không đủ mạnh.
Nhưng chúng ta không nên chờ chết, khi anh ta tấn công, tôi sẽ bảo vệ em đến giây phút cuối cùng.”
Tống Tân bật cười, nói: “Vậy được, em đành da mặt dày làm gánh nặng của anh thôi.”
Đúng lúc này, cửa sân thượng bị đá văng.
Tống Tân ngẩng đầu, thấy Đại Hào đi tới.
Khẩu súng màu bạc bên hông phản xạ ánh sáng chói mắt.
Tống Tân quay đi, trong lòng lại liên tưởng nó đến một đạo cụ….
Súng săn linh hồn.
Mặc dù cô không biết giới thiệu cụ thể về đạo cụ này, nhưng cái tên đã khiến người ta hiểu được ít nhiều.
Đây là một khẩu súng có thể săn cả linh hồn.
Đại Hào hai tay nhét vào túi, như tản bộ giống như chậm quá đi tới bọn họ lại đây, đến khi đứng ở Tống Tân trước mặt.
Tống Tân nhìn từ đôi giày thể thao màu trắng lên, đối diện với ánh mắt kỳ lạ của anh ta.
Anh ta nhếch môi, chậm rãi nói: “Tôi đổi ý rồi, chỉ giết người máy trí năng, tha mạng cho cô.”
Tống Tân chống đất đứng dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, cười nói: “Được, vậy anh không giết được anh ấy đâu.
Bởi vì tôi không chết thì anh sẽ không giết được anh ấy.”
Trọng Phong cũng nhanh chóng chắn cho Tống Tân: “Tôi đồng ý chết, chỉ cần cô ấy sống.”
Tống Tân dùng sức kéo anh xuống, bước lên phía trước, trừng anh: “Anh im ngay cho em, em không cho anh nói thì không được nói!”
Đại Hào cười phá lên, cười đến run rẩy cả vai.
Anh ta không kìm chế được mà cười như một kẻ điên, cuối cùng ôm bụng cười lăn lộn, thở không ra hơi: “Tôi đột nhiên lại không muốn giết hai người nữa, bởi vì tôi phát hiện chuyện càng thú vị hơn.”
Tống Tân không hề ngạc nhiên: “Anh còn thay đổi hơn phụ nữ ấy.”
“Cô không muốn biết tôi phát hiện chuyện gì thú vị sao?” Đại Hào không dễ gì mới ngừng cười được, nhưng nụ cười trên mặt vẫn xán lạn đến quá đáng.
Tống Tân nói: “Tôi chỉ muốn biết anh rốt cuộc còn giết chúng tôi hay không.”
“Tôi không muốn giết hai người nữa, nhưng tôi có một điều kiện.” Đại Hào nhìn đảo qua Tống Tân và Trọng Phong hai lần, sau đó dừng lại ở Tống Tân, ngừng trêu đùa, nghiêm túc nói: “Tôi muốn cô tổ đội với tôi trong tất cả trò chơi từ nay về sau.”
Một câu Ngắn ngủi lại khiến Tống Tân sững sờ.
Tên này có khi nào bị điên thật không? Một lát nữa muốn giết người, một lát nữa lại muốn tổ đội?
Đáng sợ nhất là nếu như tổ đội với anh ta thì trong tất cả các trò chơi từ nay về sau cô và Trọng Phong có thể bị giết bất cứ lúc nào sao?
“Sao, điều kiện này còn không hài lòng?” Đại Hào nhướng mày, tỏ vẻ kiêu ngạo: “Tổ đội với người chơi số một, đây chính là chuyện người chơi khắp thế giới mơ còn không được đấy.”
Nhưng tôi không muốn gặp thêm anh một giây nào hết.
Tống Tân nắm chặt tay, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi thích.” Đại Hào lại cười phá lên: “Ai bảo tôi là người đứng đầu chứ.”
Tống Tân cảm thấy mình hỏi câu này đúng là thừa thãi.
Cô ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Rốt cuộc phát hiện chuyện gì khiến anh đột nhiên đổi ý vậy?”
“Muốn biết à? Nếu như cô có thể sống qua trò chơi cuối cùng, tôi sẽ nói cho cô biết.” Đại Hào nở nụ cười cực kỳ gợi đòn.
Nhìn vẻ mặt này của anh ta Tống Tân rất muốn đấm cho phát.
Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng chuyển sang hàm nghĩa trong lời anh ta nói.
Cô kinh ngạc hỏi dò: “Ý của anh là từ nay về sau anh sẽ không giết chúng tôi nữa à?”
Đại Hào ngẩng đầu nhìn trời: “Cái này, ít nhất tạm thời là thế.”
Tống Tân lập tức nói: “Được, tôi đồng ý tổ đội với anh.”
Nguy hiểm sao? Đương nhiên rất nguy hiểm.
Nhưng ít nhất có thể an toàn vượt qua trò chơi lần này.
Đợi sau khi rời khỏi đây, cô sẽ có nhiều thời gian nghĩ cách đối phó Đại Hào hơn.
Chưa biết chừng sẽ nghĩ ra cách nào hay?
Đại Hào vỗ tay, xoay người đi xuống tầng, cũng để lại một câu: “Được rồi, hai người chờ ở đây, tôi phải đi giải quyết nốt đám kiến còn lại.”
Sau khi Đại Hào xuống tầng, Tống Tân kéo Trọng Phong đi theo.
Trên tầng bốn chỉ có một thi thể, người chơi chạy trốn phần lớn chạy xuống dưới, bởi vì bọn họ muốn chạy khỏi nơi này chứ không phải leo lên trên tầng trở thành cá trong chậu.
Tống Tân đi đến bên cạnh thi thể lục soát, kết quả không tìm được gì, lại tiếp tục xuống tầng.
Ở tầng ba cô tìm thấy hai thẻ đạo cụ trên mấy cái xác.
Nơi này lúc trước đánh nhau gây động tĩnh rất lớn.
Nhưng lúc ấy Tống Tân chỉ chú ý tới sống chết của mình và Trọng Phong, đương nhiên không để ý đến những động tĩnh khác.
Bây giờ nhìn lại mới biết, tình hình đánh nhau lúc ấy nhất định rất kịch liệt.
Khắp nơi đều là dấu vết sau cuộc chiến.
Mấy người chơi hầu hết đều bị kiếm đâm xuyên tim mà chết, chỉ có một người….
Hẳn là một người, biến thành rất nhiều miếng nhỏ, rải rác khắp hành lang.
Dưới tầng lúc này vang lên tiếng đánh nhau.
Tống Tân bỏ thẻ đạo cụ vào nhẫn không gian, đi đến đầu cầu thang, cẩn thận nhìn xuống phía dưới, mới phát hiện tiếng động phát ra từ tầng một.
Vì vậy hai người đi xuống tầng hai, chia nhau tìm thi thể, tổng cộng tìm được ba thẻ đạo cụ.
Tống Tân chưa kịp nhìn hướng dẫn, đã thấy 002 nằm trên hành lang đột nhiên nhúc nhích.
Cô chỉ đành cất thẻ đạo cụ đi trước, rồi cùng Trọng Phong đi xem 002.
002 mở mắt, nằm trên mặt đất, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm trên trần, lồng ngực phập phồng dồn dập, vẻ mặt nhìn có vẻ đang rất đau đớn.
Nhưng anh ta lập tức tìm cách đứng lên.
Cho dù khắp người chồng chất vết thương, thậm chí còn mất một tay phải nhưng anh ta vẫn dựa vào tay trái muốn chống người ngồi dậy.
Tống Tân thở dài, nói với anh ta: “Chủ nhân của anh đã tự đi giải quyết những người chơi kia rồi, anh không cần tiếp tục chấp hành mệnh lệnh của anh ta nữa.
Nằm xuống ngủ một giấc đi, nếu không vết thương không khỏi được đâu.”
002 đương nhiên không nghe lời Tống Tân, thậm chí không nhìn cô lấy một cái.
Anh ta mất một lúc tầng mới ngồi dậy được, sau đó dùng cánh tay còn sót lại cầm trường kiếm dưới đất lên, chống mũi kiếm, khó khăn chậm chạp đứng lên.
Tống Tân không chịu được, đưa tay đỡ anh ta.
Cuối cùng anh ta cũng đứng lên được, dùng khuôn mặt đầy máu cười với cô, nói: “Cảm ơn.”
Giọng nói cũng ôn hòa như khuôn mặt của anh ta vậy.
“Có thể giúp tôi tháo vỏ kiếm xuống không?”
Trọng Phong đi tới tháo vỏ kiếm sau lưng anh ta xuống.
Anh ta xoay tay, chuẩn xác cắm trường kiếm vào vỏ.
Sau đó anh ta dùng thanh trường kiếm này như gậy chống, chầm chậm đi xuống dưới tầng.
Tống Tân nhìn bóng lưng của anh, trong lòng có chút khó chịu, khẽ nói với Trọng Phong: “Nếu anh bị như vậy, em nhất định sẽ rất đau lòng.
Đáng tiếc, Đại Hào không quan tâm tới sự sống chết của anh ấy.”
Mà 002 vẫn đang kiên trì chấp hành mệnh lệnh của Đại Hào, cho dù đi cũng không nổi cũng không chịu dừng lại.
Chờ đến khi anh ta khuất sau khúc cua cầu thang, Tống Tân mới quay đi.
Cô vừa định nói xuống tầng một xem Đại Hào và những người chơi kia đánh nhau thế nào, thì lại nghe thấy tiếng vật nặng lăn xuống.
Trọng Phong còn chạy tới trước cả cô.
Có lẽ là vì sự ăn ý giữa người máy trí năng với nhau.
002 lăn xuống khúc cua giữa cầu thang tầng hai, không đứng dậy nổi.
Trọng Phong đi tới đỡ anh ta dậy: “Đừng đi xuống, anh ta không phải chủ nhân tốt.”
002 cười với anh, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay anh, giọng điệu ôn hòa nói: “Nhưng anh ấy là chủ nhân của tôi, cảm ơn cậu.
Buông tôi ra đi, đây là cài đặt của tôi, cũng là số mệnh của tôi.”
“Anh đi xuống cũng không giúp được gì cho anh ta đâu.” Tống Tân đi tới, nói: “Ngược lại anh ta còn sẽ trách anh làm vướng tay vướng chân, bây giờ anh ở lại đây chính là giúp anh ta đó.”
002 lắc đầu, nhìn Trọng Phong nói: “Tôi phải đi, 001, hẳn cậu cũng hiểu.”
Trọng Phong giữ bả vai anh ta không chịu buông tay, mặt lạnh tanh nói: “Tôi tên Trọng Phong.”
002 cười khẽ, có chút kinh ngạc: “Tôi cảm thấy cậu còn giống con người hơn tôi.
Tại sao cậu lại có hành động cảm xúc hóa như vậy? Chúng nó cũng cài đặt những thứ đó cho cậu à?”
Trọng Phong quay đầu nhìn Tống Tân, lắc đầu nói: “Không, nhưng có người dạy tôi làm thế nào để giống một con người.”
“Thật tốt.” 002 cười, nhưng khi nghe thấy tiếng đánh nhau càng thêm kịch liệt dưới tầng thì vui vẻ cũng biến mất.
Anh dùng tay trái cố gắng gạt tay Trọng Phong đang đặt trên vai mình, nói: “Cậu buông ra đi, tôi phải đi.”
Trọng Phong nhìn về phía Tống Tân, Tống Tân do dự một lát mới lên tiếng: “Đỡ anh ấy, chúng ta cũng xuống xem.”
002 lại nói cảm ơn một lần nữa.
Anh ta cầm lấy trường kiếm Tống Tân giúp anh ta nhặt lên, vừa để Trọng Phong vừa chống kiếm đi xuống tầng.
Đi được mấy bước, anh ta đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Tống Tân: “Chủ nhân tôi quyết định không giết hai người nữa à?”.