Cuồng Huyết Thiên Ma

Mỗi khi thượng cổ di tích mở ra, Lăng Hư Cung đều sẽ cho người tổ chức một cuộc tỉ võ lớn, chỉ cần võ giả có tu vi dưới Tôn cấp và ít hơn 30 tuổi đều có thể tham gia, 100 người xếp hạng đầu sẽ đạt được danh ngạch đi vào thương cổ di tích, ở trong đó, bất kể ngươi lấy được thứ gì, Lăng Hư Cung sẽ không đoạt của ngươi, nhưng mỗi người sau khi từ trong di tích đi ra đều có một cơ hội, giao nộp toàn bộ tài vật lấy được, đổi lại sẽ được gia nhập Lăng Hư Cung làm đệ tử.

Cách làm này của Lăng Hư Cung phải nói là vô cùng thông minh, vừa có được danh tiếng là hào phóng, lại còn có thể hấp dẫn được nhân tài, phải biết mỗi lần tỉ võ có đến mấy ngàn võ giả tham gia, những người có thể xếp vào 100 thứ hạng đầu hầu hết đều là dạng thiên tài, có thể lôi kéo được những thiên tài đó vào tông môn là một việc tốt.

Tuy lần này Lăng Hư Cung mở ra di tích không đúng thời gian như mọi khi, nhưng những thế lực phụ cận cùng vô số tán tu cũng nhanh chóng tụ hợp lại. Ba người Tử Phong từ sáng sớm đã có mặt tại chỗ đăng kí tham gia tỉ võ, chỉ là nhìn biển người trước mắt, Tử Phong không khỏi nhức đầu, đông như kiến thế này thì đến bao giờ mới đăng kí tham gia được đây.

“Tránh ra tránh ra, đừng có cản đường công tử nhà ta!”

“Cút cút, hạng như ngươi mà cũng đòi tỉ võ ư, né qua một bên để cho công tử ta đi!”

Mấy tiếng gào thét vang lên ngay gần chỗ ba người Tử Phong đang đứng, khiến đám đông người xung quanh không khỏi chú ý. Chỉ thấy một đám lâu la tiểu tốt mặc trang phục giống nhau, trên ngực đều thêu chữ Triệu lớn, đằng sau bọn chúng là một tên công tử ca, khoác lên người một kiện bạch y, thắt lưng giắt theo một cây kiếm tinh xảo, đang phe phẩy chiếc quạt trên tay mặc dù thời tiết không hề nóng nực chút nào. Những người đến đây tham gia tỉ võ hầu hết đều là tán tu có thực lực nhất định, nào có chịu dễ dàng nhường đường, mà hơn nữa, có muốn nhường thì cũng không được, làm gì còn chỗ nào mà tránh nữa đâu.

Sự hiện diện của đám người thế gia vọng tộc này nhất thời khiến đám đông không khỏi bất mãn, tiếng la ó, tiếng quát liên tục vang lên càng làm cho không gian nơi đây trở nên ồn ào.

“Phiền phức quá, đi chết đi!!”

Vị công tử ca kia dường như đã hết kiên nhẫn, nhìn thấy trước mặt mình có một đại hán đang giằng co với mấy tên thủ hạ của mình, hắn liền quát lên một tiếng, từ dưới đất nhảy lên, rút thanh kiếm được chạm trổ tinh vi đó ra, hắn xoay một vòng trên không trung, sau đó chém xuống. Vị đại hán kia vốn không có chú ý, liền bị một kiếm chém bay đầu, máu tươi cuồng phun ra khắp nơi khiến đám đông vội vàng dạt ra thành một khoảng trống. Nhìn tên công tử kia giết người giữa thanh thiên bạch nhật, Tử Phong không khỏi lắc đầu: “Thật là ngu ngốc.” Không phải là hắn bất mãn với tên công tử kia, mà là hắn đang nói vị đại hán vừa bị giết kia, thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, khi ngươi không có đủ thực lực thì phải điệu thấp mà sống, cứng quá thì sẽ gãy. Tên công tử kia rõ ràng là người của thế gia vọng tộc, tự nhiên nóng đầu đi chống đối làm gì, bản thân thì chỉ là một tên Sư cấp bát phẩm nho nhỏ, cuối cùng lại chết một cách vớ vẩn.

“Nhị ca!!”

“Nhị đệ!!”


Hai tiếng hét cùng lúc vang lên, chỉ thấy hai bóng người từ trong đám đông lao ra, hai người vừa mới xuất hiện đưa mắt nhìn cái xác không đầu dưới mặt đất, vô cùng bi phẫn quay sang tên công tử kia, không thèm nói thêm một lời nào, trực tiếp rút vũ khí ra lao tới.

“Không cần giúp đỡ, ta phải dạy cho mấy tên dân đen này biết một bài học, để kiếp sau chúng học khôn ra mà không tái phạm nữa.” Vị công tử phất tay ra hiệu lui đối với đám hộ vệ đang định xông lên cản hai người kia lại, sau đó hắn cũng vung kiếm lên mà lao vào đánh trả.

Chỉ sau chưa đầy mười giây, ai thắng ai bại bất kì ai đứng ở đây cũng có thể nhìn ra, tên công tử ca thân pháp nhanh như gió, vờn quanh hai người kia giống như vờn chuột, đừng nói là một vết thương, quần áo của hắn còn không dính tới một hạt bụi, trong khi hai người kia thì vết thương lung tung khắp người. Nhìn tên công tử có lẽ mang họ Triệu kia đùa giỡn, Tử Phong cười khảy, toàn là chiêu thức đẹp mắt, nhưng mà chỉ hữu dụng với người yếu hơn, đánh với người cùng thực lực mà dùng mấy chiêu này không khác gì tự sát cả, hắn đang diễn cho ai xem?

Nhìn quanh một lượt, Tử Phong nở một nụ cười tà, đây rồi! Thì ra ở phía cuối đám người họ Triệu, được vây quanh bởi một đám hộ vệ là một nữ nhân che mặt, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng xét theo vóc dáng lồi lõm của nàng ta, khẳng định là một mỹ nhân, lúc này đang nhìn chằm chằm vào tên công tử họ Triệu đang nhảy múa mà hai mắt không khỏi híp lại, hiển nhiên là đang cười.

Thảo nào, bảo sao hắn không trở nên hăng máu lên như thế, thì ra là đang muốn gây ấn tượng với nữ nhân. Nhìn hai người kia vốn tu vi cũng chỉ hơn cái tên vừa bị giết một chút, còn chưa đột phá Tướng cấp, lúc này đã gục xuống đất trong bãi máu, Tử Phong buồn chán quay người định bỏ đi, hắn còn phải đăng ký tham gia tỉ võ a.

Chỉ là ngay khi hắn mới đi được vài bước, cảm thấy là lạ, Tử Phong liền quay đầu lại, chỉ thấy Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết vốn dĩ phải đi ngay sau hắn lại ở một chỗ khác, đang đứng nhìn màn “biểu diễn” của tên công tử kia.

Vị công tử họ Triệu, lúc này cũng đã nhận ra sự hiện diện của hai người bọn họ, vốn vừa mới giết người xong, khuôn mặt hả hê liền trực tiếp đông cứng lại.

“Đẹp, đẹp quá, đúng là một tuyệt tác của tạo hóa!” Hắn vô thức lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa, trước khi giống như một cơn gió mà xuất hiện trước mặt Hồ Phi Nguyệt.

Lấy tay bóp trán, Tử Phong không khỏi ảo não, biết thế để hai người này ở nhà, mang đi làm gì cho nó rắc rối. Chân đạp Thuấn bộ, Tử Phong luồn lách qua biển người, nhanh chóng tiếp cận chỗ hai người Hồ Phi Nguyệt đang đứng. Vừa mới đến nơi, hắn đã nghe thấy tiếng lảm nhảm của tên công tử họ Triệu.

“Tại hạ Triệu Thiên Vũ, thiếu chủ Triệu gia của Giác Vi thành, tuy có hơi đường đột nhưng xin cho ta hỏi, phương danh của tiểu thư là gì?”

Nhìn bộ dạng chỉ thiếu chút nữa là chảy nước dãi của hắn ta, Tử Phong không khỏi buồn cười, ta biết hồ ly tinh này rất đẹp, nhưng ít nhất thì ngươi cũng phải có chút định lực chứ, mới chỉ nhìn mà đa không thể kiềm chế như thế này, quá kém.


Công bằng mà nói thì, như vậy cũng quá oan cho tên công tử họ Triệu kia, trên đời chắc cũng chỉ có hai loại người có thể chịu được mị lực của Hồ Phi Nguyệt mà thôi, đó là thái giám, và cái tên mặc đồ đen có tên Tử Phong đang đứng sau nàng ta mà thôi.

“Ta nào phải là tiểu thư gì đâu, bị công tử chê cười rồi.” Hồ Phi Nguyệt cười nhẹ nói, bất ngờ quay người sang ôm lấy Tử Phong, người vừa mới bước tới.

“Chủ nhân vừa đi đâu vậy?”

Nghe thấy Hồ Phi Nguyệt nói, tất cả mọi người xung quanh vốn đang chú mục tới chỗ này liền giống như là hóa đá.

“Chủ…..chủ nhân?!!”

“Điều này là thật ư?”

“Ôi ông trời thật bất công mà, tại sao một mỹ nữ như vậy lại là một nô lệ chứ, hơn nữa lại còn thuộc sở hữu của một người quái dị, còn có thiên lí không hả.”

Nếu Tử Phong lúc này mà đang uống nước hay gì, gần như có thể đảm bảo rằng hắn sẽ phun luôn cái thứ chất lỏng ở trong miệng ra, hiện tại thì hắn cũng muốn làm như vậy lắm, như thế mới miêu tả được cảm giác hiện tại của hắn. Đùa à, khi không tự nhiên lại tìm rắc rối đến cho ta, Tử Phong trừng mắt lên nhìn hồ ly tinh lúc này đang nở một nụ cười ranh mãnh mà úp mặt vào lồng ngực mình.

“Ngươi…..ngươi, tại sao ngươi lại dám để cho nàng ta giữ một thân phận thấp hèn như thế được. Ngươi là chủ nhân của nàng ấy đúng không, ta ra giá gấp mười để mua lại tự do cho nàng ấy, ngươi nhanh chóng giao ra văn tự sở hữu nô lệ của nàng ta ra đây.” Tên công tử họ Triệu sau một lúc thất thần, lúc này giống như là phát điên lên mà rít qua kẽ răng.

Thế giới này có nô lệ, Tử Phong biết điều này từ lâu, nguồn gốc của nô lệ thì hầu hết đều là tội phạm, người nhà tội phạm hoặc là tù nhân chiến tranh, bị giáng xuống làm nô lệ, coi như là hàng hóa mà mua đi bán lại. Nữ nhân xinh đẹp thì kết quả còn thảm hơn, một khi đã trở thành nô lệ thì chỉ được coi như một thứ đồ chơi, dùng để thỏa mãn thú tính của chủ nhân mà thôi.


Tử Phong không biết là tự nhiên đang yên đang lành Hồ Phi Nguyệt lại muốn lôi kéo rắc rối tới cho hắn, nhưng mà nàng ta luôn không thích lắm cái cách mà hắn điệu thấp, nên đây là cách mà nàng ấy muốn lôi kéo sự chú ý chăng? Hắn không biết, nhưng hiện tại thì hắn phải lo mà giải quyết đống rắc rối trước mắt đã, chỉ là hắn còn chưa kịp làm gì, Diệp Ngưng Tuyết đứng ở bên cạnh lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Chủ nhân, tên kia nói nhiều quá, làm cho hắn yên lặng đi!”

Có thể cảm nhận thấy tiếng bẻ xương răng rắc vang lên từ những người đứng ở xung quanh, Tử Phong không khỏi cười khổ, hai bà cô tổ này thì ra đã lên kế hoạch từ trước a.

Thở dài một tiếng, Tử Phong khôi phục lại trạng thái lạnh lủng thường ngày, nhìn Triệu Thiên Vũ đang nghiến răng kèn kẹt trước mặt, nhàn nhạt nói

“Đừng có ra lệnh cho ta, ta vô cùng chán ghét người khác ra lệnh ta!!”

“Câm mồm, trả tự do cho hai nữ nô này, hoặc là chết tại đây, đừng để ta rượu mời không uống thích uống rượu phạt!!” Triệu Thiên Vũ quát lên.

Gỡ hai tay Hồ Phi Nguyệt đang ôm lấy mình ra, Tử Phong nhún vai một cái.

"Ta lại thích uống rượu phạt đấy, vấn đề gì không?"

Triệu Thiên Vũ nổi giận, tay huy động trường kiếm, thân hình nhanh như thiểm điện, thanh trường kiếm tinh xảo vung lên, nhắm thẳng vào cần cổ Tử Phong mà chém xuống. Chỉ là.........

"Keng!!"

Một tiếng kim loại chát chúa vang lên, thanh trường kiếm hiển nhiên không phải vật phàm sinh sinh bị bàn tay của Tử Phong tóm lấy. Khi tiến hóa lên Thiên Ma Tướng, lớp giáp cốt trên tay hắn trừ khi là hắn muốn, bằng không thì nó sẽ không xuất hiện, cánh tay của hắn trông vẫn bình thường như bao người khác, khác biệt có chăng chỉ là một đường phù văn vằn vện chạy dọc theo cánh tay hắn mà thôi, ít nhất thì hiện tại hắn không cần phải che giấu cánh tay khác thường của mình làm gì. Tuy không có lớp giáp cốt bảo vệ, nhưng Cửu Biến Kim Thân Quyết của hắn đã đạt tới đệ ngũ biến, bản thân cơ thể của Thiên Ma nhất tộc cũng có lực phòng ngự vô cùng biến thái, thanh kiếm kia là một thanh Địa giai trung phẩm Huyền khí nhưng lại chẳng thể nào làm gì được hắn. Đừng nói là đả thương, đến cả một vết xước trên tay hắn cũng không có, thế là đủ biết phòng ngự của hắn biến thái ra sao.

"Cái gì??!"


Triệu Thiên Vũ trừng lớn hai mắt, không tin vào những gì mà mình nhìn thấy. Cười lạnh một tiếng, Tử Phong tà tà nói

"Sao thế, mạnh tay hơn đi chứ, lúc nãy còn gáy to lắm mà. Nếu ngươi chỉ có năng lực như thế, vậy thì.........Cút!!!!"

Bàn tay Tử Phong xiết chặt lại, thanh trường kiếm dưới lực lượng cường hoành phát ra từng tiếng răng rắc, sau đó bang một tiếng, kiện Địa giai Huyền khí trực tiếp bị Tử Phong dùng tay không bẻ gãy. Trần Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Bốp!!"

Tiếng bạt tai vang lên giòn tan, Triệu Thiên Vũ cả người như diều đứt dây văng ra ngoài, kèm theo đó là một vòi máu phun ra từ miệng hắn. Đám hộ vệ Triệu gia lao ra muốn đỡ lấy chủ nhân, dưới lực lượng cường đại của Tử Phong liền theo đó cũng bị hất văng lên không trung, không khí xung quanh nhất thời trở nên nhốn nháo.

"Trời ạ, tên cốt đột kia thật là mạnh a!"

"Tay không bẻ gãy Huyền khí, người này lai lịch ra sao?"

"Yên lặng theo dõi đi, Triệu gia ở Giác Vi thành cũng không phải là loại ăn chay đâu."

Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, trong lúc đó, Triệu Thiên Vũ đang lồm cồm bò dậy, há miệng phun ra một búng máu kèm theo mấy chiếc răng vỡ vụn, cả người run rẩy nhất thời không đứng lên được.

"Hai nàng đùa nghịch thế đủ chưa, mau chóng đi thôi!!"

Không thèm quan tâm tới tên công tử ca chỉ có tu vi Tướng cấp ngũ phẩm mà nghĩ mình vô địch kia, Tử Phong giơ tay cốc đầu Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết một cái, quay người bỏ đi. Hồ Phi Nguyệt chỉ cười hì hì, một tay dắt lấy Diệp Ngưng Tuyết, một bên ôm lấy cánh tay Tử Phong, vui vẻ đi theo. Triệu Thiên Vũ lúc này đã lấy lại được tỉnh táo, nhìn hai "nữ nô" mà mình vừa mới cố sức muốn giải cứu đang có một khuôn mặt vô cùng hạnh phúc đi theo tên "chủ nhân", hắn có cảm giác như là mình đã bị đùa giỡn. Giơ ngón tay run run chỉ về phía ba người Tử Phong, Triệu Thiên Vũ chỉ có thể nói được mấy chữ "ngươi, ngươi" sau đó thì trực tiếp lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Phải lúc bình thường, Tử Phong hắn khẳng định sẽ cho một quyền lập tức đập chết mấy tên quấy rầy tới hắn như vừa rồi, nhưng xung quanh đây đang vô cùng đông người, hơn nữa hắn lại sắp phải tham gia tỉ võ, hắn ít nhất không muốn đắc tội quá sâu với người ta a, dù sao thì hắn cũng không biết Triệu gia ở Giác Vi thành có thực lực ra sao, nhỡ đâu đánh nhỏ lớn lại đến, tự nhiên xuất hiện vài ba tên Tôn cấp gì đó thì hỏng bét, mặc dù hắn không sợ, đúng hơn là "bảo tiêu siêu cấp" của hắn là Hồ Phi Nguyệt không sợ, nhưng như thế thì cũng để lộ thực lực của cả nhóm, như thế cũng không phải là những gì mà hắn muốn a, tốt nhất là cứ điệu thấp hết mức có thể là an toàn nhất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận