Cuồng Huyết Thiên Ma

“Thật sự là quá gây sự chú ý rồi!”

Tử Phong khẽ thở dài một tiếng, trở về bên cạnh Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết, đã đến mức này, hắn cũng không thèm che giấu nữa, tuy không cố ý phát ra nhưng sát khí cùng khí tức hắn tạo ra cũng khiến những người xung quanh không khỏi lùi lại trong vô thức, dọn ra một con đường thẳng tắp để hắn đi tới chỗ Hồ Phi Nguyệt.

Ngay khi hắn trở về, Hồ Phi Nguyệt chào đón hắn bằng một nụ cười tươi như hoa nở, khiến những nam nhân xung quanh nhìn thấy không khỏi trừng lớn con mắt mà nhìn chằm chằm: “Làm tốt lắm, chàng mà cứ như vậy có phải là thiếp thích không.”

Diệp Ngưng Tuyết cũng ở bên cạnh cổ vũ: “Ca ca dũng mãnh lắm, lúc ca giết đại hán kia thật là ngầu quá đi!”

Cười khổ, Tử Phong cũng không thể nào nói rằng bên trong hắn có một nhân cách khác tự nhiên lao ra điều khiển cơ thể hắn được, như vậy ai tin, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như đó chính là hành vi của bản thân vậy. Cơ mà mặc dù kế hoạch điệu thấp của hắn phá sản, nhưng nhìn vẻ mặt hài lòng của Hồ Phi Nguyệt, hắn cũng thấy đáng, chỉ cần nàng ta vui vẻ là được.

Sóng gió qua đi, mọi người cũng rất nhanh quên đi màn miểu sát đẫm máu vừa rồi của Tử Phong mà tập trung vào mấy chục cái lôi đài thi đấu. Người tham gia có đến hơn ngàn người, nếu cứ có một chút gián đoạn mà dừng lại thì đời nào mới xong được vòng loại cơ chứ. Tạm thời chưa đượcc gọi tên, Tử Phong liền nhàn nhã nằm một chỗ nhắm hai mắt lại thư giãn, không hề để ý tới những cuộc đấu nảy lửa dưới lôi đài.


Với hắn mà nói, nhìn đám Vương cấp Tướng cấp đang múa may ở trên lôi đài vô cùng buồn ngủ và không có một chút thú vị nào cả, thà rằng hắn ôm lấy Hồ Phi Nguyệt nằm ngủ còn hơn. Trên thực tế, Tử Phong lúc này xác thực là trái ôm phải ấp, với Hồ Phi Nguyệt nằm trong ngực hắn và Diệp Ngưng Tuyết ngồi ở bên cạnh, hắn cứ như vậy mà nằm xuống bãi cỏ gần đó. Thái độ không coi ai ra cái củ khoai tây gì của hắn khiến nhiều người tức giận tới sôi gan, chủ yếu là vì ghen tị với diễm phúc của hắn, chỉ hận không được đem hắn cắn thành vài ba mảnh rồi nuốt xuống bụng.

Nếu không phải là ở đây có quy định ngoại trừ trên lôi đài không được phép đánh nhau, thì chắc hẳn giờ này bên cạnh Tử Phong đã có thêm vài ba cái xác nữa rồi.

“Số 754 đấu với số 219, lôi đài số 7!”

Uể oải đứng dậy, Tử Phong lắc mình một cái liền xuất hiện ở trên lôi đài, tốc độ nhanh tới mức đến cả mấy người ở xung quanh cũng không nhìn ra nổi. Người sô 754 cũng ngay lập tức nhảy lên võ đài, lần này là một thanh niên có gương mặt thanh tú vô cùng tươi tắn, làn da trắng tới mức kì lạ, cả người mảnh mai giống như nữ nhân, nếu không phải là ở cổ có hầu kết thì mọi người đã nghĩ rằng đây là nữ nhân giả trang nam rồi.

“Mẹ nó, là nữ giả trang nam à!!” Tử Phong rủa thầm trong đầu, khác với những người khác, hắn có thể dễ dàng phân biệt được nam nữ bất kể ngoại hình của đối phương ra sao, nguyên nhân nằm ở Thiên Ma Nhãn của hắn. Thiên Ma Nhãn có thể giúp hắn trực tiếp nhìn thấy linh lực, năng lượng dưới dạng màu sắc, nhưng cũng đồng thời sở hữu một năng lực nho nhỏ mà hắn thấy khá là vô dụng, đó là phân biệt nam nữ.


Bản thân Thiên Ma Nhãn không thể phân biệt, nhưng dựa vào hình ảnh về linh lực hay năng lượng mà đối phương phát ra, hắn có thể kết luận được đó là nam hay nữ. Nam nhân chủ dương, năng lượng từ cơ thể phát ra đều mang theo khí cương dương, màu sắc sẽ tươi tắn hơn, ngược lại nữ nhân chủ âm, năng lượng mang theo âm khí sẽ có màu sắc trầm đục. Nhìn năng lượng tỏa ra từ người đứng trước mặt, Tử Phong chỉ có hai kết luận, một là người này là nam nhân bị âm khí nhập thể, hai là người này là nữ nhân.

Điều thứ nhất thì hiển nhiên không thể xảy ra, bởi vì nếu bị như vậy thì chết lâu rồi, chứ làm gì còn đứng đây mà đánh nhau được, vậy chỉ có thể kết luận người trước mắt chính là một nữ nhân mà thôi. Mặc dù không biết tại sao cô ta phải giả trang thành nam nhân, nhưng Tử Phong kể cả có biết được giới tính của nàng ta thì cũng không quan trọng. Tuy không biết làm thế nào một nữ nhân như nàng ta có thể ngụy trang ra được một cái yết hầu của nam nhân, nhưng hiện tại nàng ta là đối thủ của Tử Phong, tức là đang trực tiếp cản đường hắn, mà đối với vật cản đường, hắn chưa hề nương tay, những thứ tiểu tiết thì có thể trực tiếp bỏ qua.

Cũng giống như Tử Phong quan sát đối thủ của hắn, thì đối phương cũng đang quan sát ngược lại, cả hai người cứ đứng ở trên lôi đài mà nhìn nhau một hồi lâu mặc dù trận đấu đã bắt đầu. Rồi thì, nữ tử giả nam trang đó nhoẻn miệng cười một cái, sau đó một luồng ánh sáng lóe lên từ chỗ nàng ta đứng, khiến hai mắt của Tử Phong không khỏi bị lóa, nhất thời không nhìn thấy gì. Đương nhiên, chỉ có võ giả cấp thấp mới chiến đấu sử dụng mắt, võ giả cao giai khi chiến đấu không chỉ sử dụng đôi mắt, mà còn dùng tinh thần lực cường đại của mình để nắm bắt tình hình xung quanh.

Tử Phong đương nhiên cũng sẽ như vậy, thực tế mà nói thì hắn đã lợi dụng tinh thần lực cường đại hơn mức bình thường của mình vào trong chiến đấu từ lâu rồi, chỉ là nó không quá rõ ràng mà thôi. Thế nhưng, điều kì lạ đã xảy ra, khi mà hai mắt hắn bị lóa không nhìn thấy gì, theo bản năng hắn liền dùng thần thức của mình nhằm tìm kiếm đối phương, chỉ là mặc kệ hắn trải rộng thần thức ra đến đâu cũng không thể nào nắm bắt lấy một tia tồn tại của đối phương.


Ngay khi hắn nhận ra điều đó thì đã quá muộn, một tiếng xé gió vang lên, kèm theo đó là một lưỡi kiếm sắc bén chém thẳng vào vai hắn, cơ thể của hắn đã được Cửu Biến Kim Thân Quyết biến thứ năm biến thành một cỗ xe tăng di động, ấy vậy mà cũng không đỡ được lưỡi kiếm sắc bén đó. Lưỡi kiếm cứ như vậy mà cắt qua da thịt của hắn, một đường chém thẳng xuống.

Tuy không nhìn thấy gì, nhưng Tử Phong phản ứng vô cùng nhanh, ngay khi lưỡi kiếm cắt qua da thịt của hắn, hắn đã vô cùng nhạy cảm mà lùi người lại về sau ngay lập tức, nhưng cũng đủ để lưỡi kiếm xẻ một đường từ trên vai hắn xuống ngực. Máu tươi ngay lập tức phún xuất ra, đồng thời Tử Phong cũng đã lấy lại tầm nhìn.

Ngay khi Tử Phong vừa bình ổn thân hình, đối phương lại hóa thành một luồng sáng, một lần nữa lại khiến hắn không thể nhìn thấy gì, đồng thời biến mất khỏi nhận thức của hắn. Chỉ bị bất ngờ lần đầu tiên, nếu như lần này đối phương bổn cũ soạn lại mà hắn còn để bị đánh trúng nữa thì đến chính hắn cũng sẽ không tha cho mình. Biết trước đối phương sẽ tìm cách công kích mình, Tử Phong ứng biến và thích nghi vô cùng nhanh chóng, nếu ngươi không thể bắt kịp ta, thì ngươi định tấn công ta kiểu gì.

Nghĩ nào làm thế, Tử Phong chân đạp Thuấn bộ, đột ngột biến mất tại chỗ, liên tục di chuyển lung tung trong không gian của võ đài. Quả nhiên đúng như hắn đã nghĩ, đối phương không thể bắt kịp với tốc độ của hắn mà công kích thất bại. Nhưng mà cứ như thế này không phải là cách hay, bởi vì mặc dù không thể bắt kịp hắn, bản thân Tử Phong hắn cũng không thể làm gì đối phương. Đối mặt với tình huống khó chịu như thế này, đầu óc Tử Phong không ngừng xoay chuyển tìm kiếm đối sách.

Chưa đến nửa giây, hắn liền nở một nụ cười lạnh lẽo, đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc nhé. Dừng lại, Tử Phong đứng yên tại chỗ, cả người không hề nhúc nhích giống như là đã bỏ cuộc, thậm chí hai mắt của hắn cũng đã nhắm lại, một tay để đằng sau lưng.

Có vẻ như nữ tử giả nam kia không biết trong hồ lô của Tử Phong đang chứa cái gì, nhất thời không dám tấn công bừa bãi, mà chỉ huy động thân pháp kì lạ của mình, liên tục tạo ra những tia sáng mạnh đến mức làm chói mắt cả những khán giả đang theo dõi, diễn biến ở trong lôi đài thì chỉ có trời mới biết.


Một lúc lâu sau, thấy Tử Phong cứ đứng yên như vậy mà không nhúc nhích, dù đối phương có cẩn thận đến mức nào thì cũng không khỏi sốt ruột, cứ nhìn tư thế của hắn mà xem, toàn thân không có chỗ nào mà không có sơ hở, nói hắn là một cái bia ngắm sống cũng không sai biệt chút nào. Và hiển nhiên nữ tử trẻ tuổi này cũng không có đủ kiên nhẫn để có thể trơ mắt ra nhìn một bia ngắm sống đứng trước mặt mà không làm gì.

Sau một khoảng thời gian đánh giá, nữ tử kia liền xuất kiếm, mục tiêu nhắm đến chính là ngực Tử Phong, ngay chính trái tim. Trái với tưởng tượng của nàng, đối phương thậm chí còn không né tránh, cũng không phản ứng lại một chút nào, cứ như vậy để thanh bảo kiếm trong tay nàng đâm xuyên qua tim một cách dễ dàng không chút trở ngại, báo hại nàng sợ đầu sợ đuôi mà chuẩn bị kĩ càng.

Thở phào một tiếng, nàng ta hơi buông lỏng cổ tay ra, tên hắc y nhân này đã bị đâm xuyên tim, linh lực của nàng lúc này đã thông qua thanh bảo kiếm mà truyền vào trong cơ thể hắn, hẳn lúc này cũng đã khuấy lục phủ ngũ tạng đối phương chào cháo loãng rồi. Nàng thực chất không muốn giết người đâu a, nhưng màn biểu diễn lúc trước của Tử Phong quá máu tanh cùng tàn nhẫn khiến nàng không khỏi phải dùng toàn lực để ứng phó.

Người ở ngoài vốn không thể nghe thấy cuộc nói chuyện trên lôi đài vì bao quanh lôi đài là cấm chế để phòng tránh “tên bay đạn lạc” làm bị thương người xem, nên người ta chỉ biết rằng đối phương chỉ nói vài câu đã bị Tử Phong vô cùng tàn nhẫn giết chết, nào có biết được chi tiết đâu a, cũng khó trách nữ nhân giả nam này lại phải dùng toàn lực như vậy.

Chỉ là ngay khi nàng ta định rút thanh bảo kiếm lại, thì khựng một phát, một bàn tay xương xẩu gai góc màu huyết hồng nắm lấy thanh kiếm của nàng với một lực lượng kinh khủng, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của thanh bảo kiếm khi bàn tay kia nắm chặt lại. Đối diện với nàng, hắc y nhân những tưởng đã bỏ mạng kia ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen kịt tràn ngập những đường tơ máu nhìn thẳng vào mắt nàng khiến nàng không khỏi sợ tới đứng tim.

“Khậc khậc, bắt được rồi!!” Tử Phong cười lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận