Cuồng Huyết Thiên Ma

“Tử Phong!! Tử Phong, ngươi tỉnh dậy đi, đừng có chết…..”

“Ngươi sẽ không chết phải không, ngươi là một tên quái vật mà, sao mà chết dễ thế được….”

“Tỉnh…..tỉnh lại đi mà….”

“Huynh nhất định không được chết……”

Loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi, Tử Phong khó nhọc mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là hai đôi mắt ngân ngấn lệ của Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng, đang định chống tay ngồi dậy thì một cơn đau đầu dữ dội ập thẳng đến khiến hắn lại vô lực nằm xuống.

Nhị nữ thấy vậy lại càng cuống quít hơn, dù sao thì tình trạng của hắn lúc này cũng vô cùng tệ, phải người khác thì đã tuyệt khí bỏ mình từ lâu rồi, bảo hai nàng không lo lắng sao được.

Hắn nhớ rồi, trong lúc lão quỷ Ngụy Siêu kia làm thịt đám võ giả thì hắn vẫn còn đứng ở đây, cố gắng áp chế tử khí, không để bản thân phát điên, không ngờ đúng lúc đó tên Hắc Tử Phong lại muốn sử dụng một lần chiếm cơ thể mà hắn đã từng hứa trước kia, trực tiếp lôi hắn vào trong không gian hệ thống rồi đánh bất tỉnh, sau đó thế chỗ điều khiền cơ thể.

Tuy rằng bản thể Tử Phong lúc đó bất tỉnh trong không gian hệ thống, nhưng chung quy cơ thể này vẫn là của hắn, ngay khi Hắc Tử Phong trả lại quyền kiểm soát cho hắn, một lượng lớn trí nhớ liền tràn vào đầu, cộng với việc Hắc Tử Phong vừa mới chiến một trận thảm liệt nên mới khiến đầu hắn đau đến như vậy.


Mở hai mắt nhìn trừng trừng lên không trung, Tử Phong nhớ lại từng chút từng chút một trận chiến vừa rồi, càng xem mà hắn càng cảm thấy bản thân vô dụng, còn thua cả một cái tâm ma do chính mình tạo ra. Hỗn Độn Quyết có thể được sử dụng như thế kia ư, không ngờ phù lục lại có thể sử dụng kết hợp được với nhau……quá nhiều thứ vốn dĩ hắn đã nắm giữ trong tay nhưng lại không hề biết được diệu dụng của bọn chúng, chỉ đến khi cái tên Hắc Tử Phong đụng vào thì hắn mới biết được.

Thực sự mà nói, Tử Phong hắn mặc dù căm ghét những rắc rối mà hai tâm ma mang lại cho mình, nhưng hắn cũng thật sự bội phục bọn chúng, Hắc Tử Phong hay Bạch Tử Phong, cả hai đều có sức chiến đấu vượt xa hắn, từ việc vận dụng những gì có sẵn, đến năng lực ứng biến, mọi thứ đều vượt xa bản thân Tử Phong. Chẳng nói đâu xa, trận chiến vừa rồi hắn đã nhớ lại hết, Hắc Tử Phong thật sự nhìn thì có vẻ như là thắng thảm, nhưng đối mặt với một đối thủ thực lực hơn hẳn bản thân, không ngờ đại đa số thời gian hắn đều chiếm thế thượng phong, đủ biết năng lực chiến đấu của hắn mạnh mẽ ra sao. Thú thật là việc sử dụng Huyền Vũ Quả để đối phó với Ngụy Siêu trong hình dạng Âm Thi khổng lồ kia, Tử Phong hắn hưa từng nghĩ đến a, đúng thật là hắn còn non nớt lắm.

Tử Phong nghiêm túc ngẫm đi ngẫm lại đoạn kí ức vừa có, hắn đã nhận ra vấn đề của bản thân, đó là quá lười biếng. Xác thực hệ thống này có thể cho hắn làm ít hưởng nhiều, nó có thể “hack” cho hắn từ ông pháp, vũ kĩ cho đến bí pháp này nọ, học một lần là có thể sử dụng liền, nhưng chính vì lẽ đó, hắn lại quá mức ỷ lại vào hệ thống mà không chịu tự mình rèn luyện. Mặc dù hắn hiểu năng lực, có thể sử dụng năng lực, nhưng khuyết thiếu luyện tập khiến việc kết hợp những năng lực khác nhau của hắn trở nên không thỏa đáng, nhất là trong những tình huống nguy cấp.

Điều này giống như là Tử Phong hắn có bằng lái xe, hắn có tất cả lí thuyết lái xe, hắn biết lái xe, nhưng vì số lần lái xe quá ít nên nếu ném vô lăng cho hắn thì quá nửa là sẽ gây tai nạn, đạo lí vậy cũng có thể áp dụng lên tình cảnh của hắn hiện tại.

Tử Phong thầm cười khổ, có vẻ như là sau vụ này, mình cần một đợt tập luyện cường độ cao nữa với Hồ Phi Nguyệt rồi, cũng không biết hiện tại nàng ấy đang làm gì nữa. Nghĩ vẩn vơ, Tử Phong chợt giật bắn mình, cả người mặc kệ đau đớn mà chồm dậy khiến Lâm Nguyệt Đồng nhị nữ giật bắn mình, nhưng thấy hắn không có vẻ gì là sắp chết liền thở phào nhẹ nhõm.

Bất chợt ngồi dậy khiến mấy vết thương trên người hắn lại phát tác, Tử Phong đau tới mức nhíu mày, nhìn thấy Lãnh Băng Băng đang cầm một cuộn băng vải lớn ở bên cạnh, liền nghi ngờ hỏi: “Làm cái gì vậy??”

“Ách, băng bó cho huynh a, cũng không thể cứ để vết thương mãi như vậy được, lần này huynh lại còn thương nặng như vậy nữa……” vẻ lạnh lùng trên mặt nàng đã biến mất từ lúc nào, nàng nhìn Tử Phong mà ôn nhu nói.


Nghĩ tới lúc trước nàng đã không ngần ngại đứng chắn trước người hắn, dùng chính thân mình ngăn cản độc thủ của Ngụy Siêu thay cho hắn, ánh mắt của Tử Phong nhìn nàng không khỏi có chút mềm xuống, giọng nói không ngờ lại trở nên nhu hòa: “Không cần, nàng có đan dược gì bổ sung linh lực, đưa hết đây là được!!”

Tử Phong hắn tính lạnh lùng, rất ít khi quan tâm tới người khác, nhưng ai đối tốt với hắn, hắn đều nhớ kĩ, Lãnh Băng Băng có thể đem thân mình hi sinh thay cho hắn, tâm tư của tiểu nữ nhân này hắn làm sao mà không biết. Tuy rằng như thế này có chút không phải với Hồ Phi Nguyệt, nhưng nếu Lãnh Băng Băng thật sự nghiêm túc với hắn mà không phải là rung động nhất thời, hắn cũng không ngại mà chấp nhận phần tình cảm này của nàng. Suy nghĩ của hắn khá là thoáng, tam thê tứ thiếp hay cái gì hắn không quan tâm, chỉ cần làm hắn thỏa mãn là được.

Hơn nữa, nói rằng hắn không có tình cảm gì với Lãnh Băng Băng thì cũng không đúng lắm, gì thì gì Tử Phong hắn vẫn là một nam nhân, nhìn thấy mỹ nữ thì đương nhiên là có ý thích, hơn nữa mỹ nữ này không những có tình cảm với mình, còn sẵn sàng hi sinh tính mạng vì mình nữa, nam tử hán đại trượng phu, hắn sợ cái gì mà không đáp lại.

Lãnh Băng Băng nghe vậy liền lật đật lấy ra mấy viên đan dược mà lúc nãy Khúc Kế Vũ đưa cho, đồng thời cũng lấy đan dược phục hồi của nàng ra, Lâm Nguyệt Đồng cũng vậy, nàng lúc này hiểu rất rõ rằng an toàn của hai người phụ thuộc cả vào Tử Phong, chỉ có hắn nhanh chóng khôi phục lại thì mới có thể đảm bảo an toàn được, thời gian còn một ngày nữa ở trong di tích, khó mà có thể đảm bảo là sẽ không có gì xảy ra.

Đưa mấy viên đan dược cho Tử Phong, Lâm Nguyệt Đồng cười nói: “Vốn ta tưởng ngươi và lão quỷ đó sẽ đánh nhau tới long trời lở đất, không nghĩ tới lão ta lại vì hút máu ngươi mà chết, biết rằng máu của ngươi rất độc, không ngờ lấy cơ thể Âm Thi của lão mà cũng không chịu nổi.”

Tử Phong cầm lấy nắm đan dược, không thèm quan tâm ném hết vào trong miệng nhai nhai rồi sau đó nuốt xuống, cảm nhận linh lực từ đám đan dược đang bộc phát ra, hắn liếc xéo Lâm Nguyệt Đồng một cái: “Cô nghĩ rằng ta với lão là biểu diễn hay sao mà long trời lở đất, đây là sinh tử bác đấu, không phải ngươi chết thì ta vong, mấu chốt là giết chết đối phương chứ không phải là chiêu thức lòe loẹt, bất kể ra sao thì ta là người thắng, ta sống, lão ta thua đồng nghĩa với tử vong, chỉ vậy thôi.”

“Được rồi được rồi đừng cãi nhau, huynh mau đả tọa luyện hóa dược lực đi, tránh để dược lực chạy lung tung mà tổn hại kinh mạch.” Lãnh Băng Băng chen vào nói.


“Người khác thì phải thế chứ ta thì không cần thiết!!”

Xác thực Tử Phong nói rất chính xác, võ giả khác sử dụng đan dược thì phải vận công luyện hóa dược lực, tránh dược lực di chuyển lung tung trong thể nội mà gây tắc nghẽn kinh mạch, vừa lãng phí vừa khiến kinh mạch bị tổn thương, nhưng bản thân hắn nói không ngoa thì là quái vật chân chính, kinh mạch của hắn so với võ giả thông thường thì như là dây thép so với dây thừng, một chút dược lực này chẳng đáng để hắn phải lo lắng.

Hít một hơi thật sâu, đám đan dược được hòa tan ở trong bụng Tử Phong, linh lực vốn khô cạn của hắn co dấu hiệu được bổ sung lại, tuy tổng thể so với lượng linh lực của hắn thì không thấm gì, nhưng chỉ cần một chút làm gốc là đủ để hắn vận chuyển Hỗn Độn Quyết cùng Sinh Tử Quyết để hấp thu linh khí rồi.

Hai siêu cấp đại công pháp vận chuyển với tốc độ chóng mặt, Tử Phong giống như cá voi hút nước, trực tiếp hút khô toàn bộ linh khí trong vòng bán kính trăm mét, linh khí từ chỗ khác vẫn không ngừng đổ vào cung cấp cho hắn. Hỗn Độn Quyết hấp thu linh khí, Sinh Tử Quyết hấp thu tử khí hiện đang vô cùng nồng đậm trong không gian. Còn về việc tác dụng phụ của Tử khí ư? Không có lo, hắn trải qua lần áp chế vừa rồi cũng đã có kha khá kinh nghiệm đối phó với cảm giác thị huyết xuất hiện khi hâp thu Tử khí, đảm bảo hắn vẫn giữ lại được một tia thanh tỉnh.

Linh khí cùng tử khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể hắn, linh khí hóa linh lực bổ sung cho hắn, tử khí hóa thành từng dòng kinh nghiệm to lớn mà rót vào thanh kinh nghiệm của hắn. Một cột sáng lóe lên từ cơ thể hắn, biểu thị hắn đã lên level, nhưng không đình chỉ tại đó, chỉ mười phút sau, cột sáng đó lại lóe lên lần nữa, cho đến khi Tử Phong mở mắt thu công, cột sáng đã lóe lên bốn lần, không ngờ hắn lại trực tiếp nhảy vọt lên bốn level sau khi hấp thu toàn bộ tử khí trong không gian.

Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường, tử khí nơi đây là của vạn đầu Âm Thi cùng với hơn trăm võ giả, trong đó còn có một lão quái vật Tôn cấp, từng đó tử khí mà còn không đủ cho hắn lên level, chắc hắn phải đi kiếm cái tên tạo ra hệ thống này đòi công đạo mới được.

Cảm giác thị huyết dâng lên khiến Tử Phong có chút choáng váng, mắt nhìn hai mỹ nữ ở bên cạnh mà dâng lên dục vọng khó tả, chỉ muốn đè hai nàng xuống mà hưởng dụng cơ thể nõn nà thơm tho kia. Trực tiếp tặng bản thân mình một cái tát đến hoa cả mắt, hắn tự mình chửi mình thậm tệ, con bà nó chứ không ngờ hắn lại cũng có cái suy nghĩ biến thái như vậy, không phải là hắn không thích nữ sắc, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, hắn có thể lên giường với nữ nhân nhưng cưỡng ép nữ nhân làm chuyện đó, hắn làm không nổi, và cũng tuyệt không muốn làm.

Đứng dậy, Tử Phong quay lưng về phía nhị nữ, sau đó giải trừ toàn bộ trạng thái đang có, Song trọng đột phá cực hạn, Thiên Ma Hóa Thân liền được giải trừ, cơ thể hắn không khỏi cảm thấy một trận hư nhược, lớp giáp cốt trên người hắn liền vỡ vụn ra mà rơi xuống đất, để lộ ra thân hình cường tráng không một mảnh vải che thân của hắn.

Lâm Nguyệt Đồng a lên một tiếng sau đó vội vàng quay mặt đi không dám nhìn, Lãnh Băng Băng cũng bất ngờ, nhưng lại không quay mặt đi, ánh mắt cứ như bị thôi miên mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mắt, cao nhưng lại không quá to, cơ thể cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại có kích cỡ vừa phải, không khiến người khác cảm thấy ngộp thở khi nhìn, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo đến không thể nào hoàn hảo hơn, từng thớ cơ ghép vào nhau với tỉ lệ tuyệt đối khiến thân hình của hắn tràn đầy mỹ cảm cùng nam tính.


“Tiểu sắc nữ, nhìn đủ chưa, nếu chưa đủ thì đợi lúc quay về ta cho nàng nhìn thỏa thích a!” Bất chợt có tiếng nói vang lên bên tai, Lãnh Băng Băng liền giật mình một cái, đôi tai trắng như tuyết lúc này đã đỏ lựng lên như muốn chảy máu, đôi mắt nàng lấm lét nhìn sang Lâm Nguyệt Đồng, thấy nàng ta không để ý tới lời truyền âm vừa rồi liền thở phào một cái, khuôn mặt lại ửng hồng lên.

Tử Phong lắc đầu có chút buồn cười, nữ nhân này to gan lớn mật thật, ngoài Hồ Phi Nguyệt ra thì nàng là người thứ hai nhìn thấy cơ thể hắn, rốt cuộc là do hắn cả nghĩ hay là nữ nhân thời nay không thèm xấu hổ vậy nhỉ. Tái sinh siêu tốc dưới điều kiện linh lực dư dả như hiện tại liền thể hiện rõ năng lực nghịch thiên của mình. Chỉ thấy những vêt thương trên cơ thể Tử Phong liền lành lại một cách nhanh chóng, đến một vệt máu cũng không để lại, từ chỗ tay cụt của hắn cũng chậm rãi mọc ra một cánh tay mới, toàn bộ quá trình chỉ mất tới chưa đầy hai phút, một cơ thể hoàn hảo vô khuyết đã “ra lò”.

Lấy ra một bộ y phục mặc vào, Tử Phong lúc này mới nhớ đến Huyền Vũ Quả vẫn còn đang ở trong cơ thể của đầu Âm Thi khổng lồ kia, lúc này đã là một bức tượng băng lớn, hắn nhảy lên không trung, tay cầm lấy thanh kiếm lấy được của Ngụy Siêu lão quỷ, lục thức Nguyệt Sát Trảm chém ra, nhắm thẳng ổ bụng nơi chứa Huyền Vũ quả mà chém tới.

Một đường kiếm quang lóe lên trong im lặng, quả nhiên đúng như dự tính của hắn, chỉ có Vực mới đối phó được Vực, Huyền Vũ quả đã tự hình thành Vực của bản thân, kiếm quang của hắn nghiền nát ổ bụng đầu Âm Thi thành một đám tro bụi, nhưng Huyền Vũ quả ở giữa vẫn không bị hề hấn gì, vẫn nằm yên dưới đất mà tỏa ra hàn khí kinh người.

Rút kinh nghiệm lần trước, Tử Phong lấy luôn thanh kiếm trên tay nâng Huyền Vũ Quả lên, sau đó mới thu nó vào trong không gian hệ thống, trả lại chỗ cũ. Thanh kiếm mặc dù là Bảo khí nhưng cũng không chịu nổi mà phát ra mấy tiếng răng rắc, choang một cái liền vỡ thành một đống vụn kim loại. Tử Phong cũng không tiếc nó lắm, dù sao thì nó không phải là đồ của hắn, thứ hai là kích cỡ của nó không vừa tay hắn lắm, một mét thì quá dài để làm đoản kiếm, mà quá ngắn đối với ý thích của hắn.

Lãnh Băng Băng cùng Lâm Nguyệt Đồng hai người thấy mọi thứ có vẻ ổn thỏa, liền nhìn Tử Phong nói: “Giờ thì làm gì đây??”

“Ngốc, giờ không còn lão già Ngụy Siêu nữa, chúng ta ngoài đi vơ vét hết toàn bộ bảo vật trong Thiên Bảo Cung thì còn làm gì nữa. Vả lại, nếu hai người không có nghĩ tới đó, thì cũng chú ý xung quanh dùm cái, chẳng phải là ở trong này vẫn còn bốn món đồ quý giá sao, hắc hắc!!” Tử Phong cười nói.

Nhị nữ nghe vậy liền sực nhớ ra một điều, cả ba người không hẹn mà cùng đưa mắt tới một hướng, nơi đó lơ lửng trên không trung là một bình đài, phía trên nó là bốn kiện bảo vật vô chủ đang nằm đó: một bình đan dược, một quyển sách, một kiện khải giáp cùng một cây thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận