Cuồng Huyết Thiên Ma

Hơn ngàn quân lính của Xuất Vân đế quốc, 13 tên Vương cấp, toàn bộ đấu với 34 Ám Vệ, nhìn qua thì cục diện gần như là nghiêng hẳn về một phía Xuất Vân đế quốc. Đích thực lượng biến sẽ dẫn đến chất biến, nhưng còn phải xem lượng là bao nhiêu nữa. 13 tên Vương cấp của Xuất Vân đế quốc nói mạnh thì cũng mạnh mà nói yếu thì cũng yếu, chung quy bọn chúng cũng chỉ là đệ tử tông môn đứng sau Xuất Vân đế quốc đến đây lịch lãm mà thôi, tu vi có cao nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại thiếu hụt, bằng không thì bọn chúng lặn lội tới tận đây để làm cái gì.

Nhưng Ám Vệ thì khác, tiêu chuẩn để lựa chọn Ám Vệ không phải là thiên phú tốt hay là tiềm năng lớn, mà là chiến lực. Chỉ cần ngươi có chiến lực cực mạnh ở trong cùng cảnh giới là có thể được chọn làm Ám Vệ, vì lẽ đó mà trong số Ám Vệ dưới trướng Tử Phong thì có đến gần nửa đang ở lứa tuổi trung niên, không phải thiên tài nhưng chiến lực trong Vương cấp lại ít có ai sánh bằng.

Đối mặt với hơn ngàn người, những Ám Vệ vẫn không chút nao núng hay sợ hãi, quân địch trước mắt so với vụ “hỏi tội” của vị đội trưởng mới nhậm chức thì không chút đáng sợ nào cả. Đám Vương cấp của Xuất Vân đế quốc nhìn thấy tên thủ lĩnh tóm lấy cửu hoàng tử rồi cao chạy xa bay liền mắng thầm trong bụng, bọn hắn sao có thể đánh lại cái tên quái thai dùng tay không bóp nát Thiên giai Huyền khí như là sắt vụn kia được. Nhưng khi thấy Tử Phong đuổi theo tên thủ lĩnh, bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhiều gì chúng cũng là đệ tử thiên tài của tông môn đứng sau cả Xuất Vân đế quốc, chạy thoát thân hẳn là không khó khăn lắm.

Chỉ là bọn chúng còn chưa thở ra được một hơi, đám Ám Vệ liền bộc phát hoàn toàn khí thế của mình ra, trong nháy mắt dọa cho bọn chúng sợ vãi cả ra quần. Con mẹ nó, Vương cấp bát phẩm, Vương cấp cửu phẩm, không có một ai có tu vi thấp hơn bát phẩm, lại có đến 34 tên như thế, bảo bọn họ đánh sao.

“Nghe đội trưởng nói chưa, không được để tên nào chạy thoát, nhanh làm xong trước khi hắn trở về, kẻo tất cả mọi người sẽ gặp xui xẻo đấy!!” Lữ Thương Hải hét lớn, sau đó từ trong không gian giới chỉ rút ra một thanh đại đao, là người đầu tiên lao thẳng vào đám quan quân không chút do dự.

Tử Phong không có ở đây, nghiễm nhiên Lữ Thương Hải sẽ là người đứng đầu, mọi người nghe thấy lệnh của hắn đều không hẹn mà cùng rút vũ khí ra, liều mình lăn xả vào trong hàng ngũ quân địch, mỗi người tự chia ra bắt đầu chém giết.

Hơn chục tên Vương cấp của Xuất Vân đế quốc đứng cùng một chỗ, cùng nhau hợp lực muốn phá vòng vây bỏ chạy, còn đám binh lính bình thường kia cheets bao nhiêu cũng không quan trọng, lo giữ cái mạng của mình đã.

“Chạy đi đâu!!” Lữ Thương Hải thấy mấy tên Vương cấp đối phương muốn tháo chạy liền quát lớn, thân hình nhanh như thiểm điện chặn đường lui của bọn chúng, đi theo sau hắn là gần hai chục tên Ám Vệ, đảm bảo không để ai có thể chạy thoát.

Nhất thời tiếng binh khí va chạm, tiếng chém giết cùng kêu la ầm ĩ cả một vùng. Hai mươi tên Ám Vệ cùng nhau kèm chặt đám Vương cấp của đối phương đến một con ruồi cũng khó lọt. Đám đệ tử Vương cấp kia thực lực đánh với mấy tên kỵ sĩ lúc trước thì dư dả, nhưng gặp phải Ám Vệ thì không khác gì trứng chọi đá, không có lực hoàn thủ. Lữ Thương Hải tung người lên cao, đại đao trong tay vung lên, miệng hét lớn

“Huyết Hoa Cuồng Loạn Đao!!”

Từ lưỡi đao của hắn phóng ra vô số đao mang màu đỏ trông vô cùng đẹp mắt, nhưng lực sát thương lại vô cùng cường hãn, liên tiếp đẩy lui đối phương, đao mang chém trượt bay thẳng về phía đám binh lính bên dưới, trực tiếp trảm sát một lúc mấy chục tên lính.

Cũng chỉ có năm Ám Vệ tính cả Lữ Thương Hải ra tay, còn đâu thì bao vây xung quanh áp trận, nhưng chừng đó cũng đã đủ để đánh cho đám đệ tử kia đến sứt đầu mẻ trán, nếu không phải Tử Phong đã có lệnh bắt sống thì chắc hiện tại đã có 14 cái xác Vương cấp cao thủ rồi chứ không phải còn có thể nhảy nhót như bây giờ.

Chỉ còn hơn mười Ám Vệ để xử lí những binh lính kia nhưng thực tế cho thấy, thực lực của Ám Vệ là không thể coi thường. Đám binh lính cố hết sức để phản kháng, nhưng đối mặt với chúng là những gương mặt lãnh khốc vô tình. Một đường kiếm quang vung ra là có vài chục người bỏ mạng, một chiêu vũ kĩ quần công là cả một đám lính biến thành thịt vụn. Mười tên Ám Vệ như mười lưỡi đao của một chiếc máy xay cỡ lớn, không ngừng nghiền nát ngàn tên binh lính thành một đống xác không hồn.

Cục diện chiến đấu nghiêng hẳn về một bên, cuối cùng khi tên lính cuối cùng bị chém thành mười mấy mảnh, toàn bộ 34 Ám Vệ đứng bao vây quanh đám Vương cấp đang đau khổ chống đỡ, chúng mới tuyệt vọng mà buông xuôi, để yên cho Ám Vệ vô hiệu hóa và bắt giữ.

Bỗng ở phương trời xa, một tiếng nổ lớn vang lên như sấm động khiến tất cả mọi người chú ý. Theo phương hướng cửu hoàng tử bị mang đi, một cột lôi điện to như gốc cây phóng thẳng lên trời cao, ở khoảng cách xa tít tắp mà mọi người vẫn có thể cảm nhận được áp lực nhàn nhạt từ cột lôi điện đó tỏa ra. Cột lôi điện đâm thẳng lên trời, thổi bay những đám mây trên trời trong chốc lát, sau đó liền biến mất.

Từ phương hướng đó, lại một tiếng nổ vang lên, chưa tới 20 giây sau, một thân ảnh tỏa ra kim quang rực rỡ lao tới đây như tên lửa, để lại đằng sau là một thảm lửa thiêu đốt trên không trung kéo thành một đường dài. Tử Phong từ trên trời hạ xuống đất, vận tốc quá lớn khiến mặt đất dưới chân hắn lõm xuống thành một cái hố lớn. Bước ra từ trong lòng hố, hắn một tay cắp lấy cửu hoàng tử, tay còn lại ném một thứ gì đó đen thui xuống đất.

Nhìn lại thì thấy thứ hắn ném xuống đất là một cái xác cháy đen, tỏa ra mùi thịt nướng khét lẹt, cùng với sự hiện diện của cửu hoàng tử thì danh tính của cái xác đó cũng không khó để nhận ra lắm. Liên tưởng tới cột lôi điện thông thiên vừa rồi thì chắc hẳn tên thủ lĩnh đã bị Tử Phong dùng lôi điện nướng chín. Cửu hoàng tử được thả ra, loạng choạng đứng không vững trên mặt đất, sau đó liền quỳ xuống mà nôn ọe một hồi, tống hết những thứ đang có trong bụng ra ngoài.

“Ách, hắn làm sao vậy.” Lữ Thương Hải nhìn cửu hoàng tử giống như đang muốn nôn cả mật xanh mật vàng ra liền khó hiểu hỏi.

“Ai mà biết, chắc là tại không quen với tốc độ phi hành của ta nên cảm tháy choáng váng chăng??” Tử Phong nhún vai.

Cửu hoàng tử nôn ọe một hồi, lúc này mới tạm coi là tỉnh táo, đứng dậy nhìn xung quanh một lượt rồi nói:

“Đa tạ đã ra tay tương trợ lúc nguy cấp, xin hỏi các vị là ai, tại sao lại cứu ta khỏi tay đám người của Xuất Vân đế quốc kia??”

Ban nãy cứu người khẩn cấp nên không để ý kĩ, hiện tại có cơ hội, Tử Phong mới quan sát vị cửu hoàng tử trước mắt. Vị hoàng tử này trông khá trẻ tuổi, chỉ khoảng chừng 16-17 tuổi là cùng, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ từng trải của người trưởng thành, trên người tỏa ra khí thế nhàn nhạt của thượng vị giả, đích thực là khí chất hoàng gia. Thân là nam nhân nhưng cửu hoàng tử lại có cơ thể nhỏ nhắn cao chừng 1.7 mét, so với chiều cao trung bình của nam giới tại đại lục này thì hơi thấp, chân tay thon nhỏ không chút cơ bắp, thậm chí nhìn còn có phần hơi ẻo lả. Da dẻ trắng như trứng gà bóc, má hồng, môi đỏ, mũi dọc dừa, khiến Tử Phong nhìn vào mà không khỏi hoa mắt, rốt cuộc đối phương là mỹ nam hay là mỹ nữ vậy.

Nhưng không phải hắn có thể dễ dàng kiểm tra với Thiên Ma Nhãn hay sao? Nghĩ nào làm thế, hắn liền khởi động Thiên Ma Nhãn soi một lượt, sau đó lặng lẽ hóa giải nó, thầm nghĩ bản thân đã tọc mạch quá rồi.

Hắng giọng một tiếng, hắn nói: “Bọn ta là Chấp pháp đội số 7 của Chấp pháp đoàn Lăng Hư Cung, đến đây theo chỉ thị của thượng cấp để trợ giúp chiến tuyến phương bắc. Ta là Ám Vệ số 13, tên Tử Phong, hiện đang là đội trưởng đương nhiệm của đội. Ngài chắc hẳn là cửu hoàng tử Phan Minh Ngọc của Phan thị hoàng gia Bắc Hoàng Quốc phải chứ???”

“Đúng vậy, chính là bổn hoàng tử, các vị cao thủ của Lăng Hư Cung đã tới đây rồi à, thật tốt quá, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến rất nguy kịch, có sự giúp sức của các vị thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Phan Minh Ngọc hân hoan nói, nhưng sau đó lại nhíu mày

“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, phụ hoàng ta luôn nói Chấp pháp đoàn là những cá nhân có thực lực khủng bố nhất của Lăng Hư Cung, nhưng đây chỉ có một chấp pháp đội, kể cả đội trưởng là ngài có thực lực Tôn cấp nhưng như vậy cũng không đủ a, đối phương cũng không chỉ có mỗi một Tôn cấp.”

Tử Phong nghe vậy liền bật cười, đám Ám Vệ xung quanh cũng cười ha hả, hồn nhiên không để ý tới việc Phan Minh Ngọc vừa mới nói một điều bất thường đó là Tử Phong có thực lực Tôn cấp.

“Ta hiểu lo lắng của Cửu hoàng tử, nhưng về vấn đề đó thì ngài cứ yên tâm, bởi vì..........chúng ta không tới một mình!!” Tử Phong nói tay giơ lên chỉ thẳng lên trời, đúng lúc hắn vừa dứt lời, những đám mây khổng lồ trên bầu trời đột nhiên tan rã, một vật thể khổng lồ từ trên không trung đáp xuống thổi tan những đám mây, che phủ một khoảng lớn bầu trời khiến không gian bỗng chốc tối sầm lại.

Phan Minh Ngọc há hốc mồm nhìn phi thuyền to như quả núi chậm rãi hạ xuống, bật thốt: “Thôn Thiên Chiến Hạm!!!”

“Toàn bộ Ám Vệ nghe lệnh, áp giải tù nhân trở về chiến hạm giam lại, lát nữa sẽ thẩm vấn sau, những ai có Hỏa linh căn ở lại.” Tử Phong cất cao giọng nói.

Tất cả Ám Vệ đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, mang theo tù nhân đã bị khống chế bay lên trời, tiền vào trong chiến hạm qua một cửa đã được mở sẵn, chỉ có bốn người có Hỏa linh căn là ở lại chờ lệnh của Tử Phong.

“Dọn dẹp chỗ này cho gọn vào, Huyền khí hay mấy thứ có giá trị thích thì cứ thu lại, không thì ném đi. Toàn bộ xác chết thiêu thành tro đi, tin rằng mấy việc vặt này không làm khó được bọn ngươi chứ. À còn nữa....” Tử Phong đá cái xác cháy khét của tên thủ lĩnh lăn về phía bốn tên Ám Vệ, miệng nói: “Nướng tên này thêm một lần nữa đi, lúc nãy ta nướng chưa chín hẳn, hắc hắc hắc.”

Tử Phong cười tà dị mấy tiếng, đưa tay tóm ngang người Phan Minh Ngọc như cầm búp bê, tung người bay lên Thôn Thiên Chiến Hạm, để lại bốn tên Ám Vệ ngơ ngác nhìn nhau cười khổ.

“Đội trưởng của chúng ta có vẻ hơi bị biến thái chút nhỉ?” một tên cười nói.

“Nào có phải chỉ một chút, mà là vô cùng biến thái a, người đâu mà tính tình quái gở hết sức.”

“Thôi làm nhanh đi rồi còn về báo cáo, kẻo hắn lại bắt chúng ta tập luyện thêm một đợt nữa đó, riêng ta thì ta không có ý định tập luyện cùng với hắn thêm lần nào nữa đâu.”

Đặt chân lên chiến hạm, Tử Phong buông Phan Minh Ngọc đang giãy giụa kịch liệt ra, nhàn nhạt nói: “Bình tĩnh, cũng đâu phải lần đầu tiên ta chạm vào ngài.”

Phan Minh Ngọc lùi xa ra khỏi chỗ Tử Phong, gương mặt đỏ lên như phát sốt, gắt giọng: “Bình tĩnh cái gì, bổn hoàng tử chỉ là bất ngờ mà thôi, ngươi.......” hắn bất chợt nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Tử Phong đang nhìn hắn giống như có thâm ý gì đó, hắn liền ngay lập tức ngậm miệng lại, thầm nói bản thân đã lỗ mãng quá. Đừng nhìn Tử Phong nói chuyện với cửu hoàng tử lịch sự như vậy, chứ kể vả đứng trước mặt quốc vương của Bắc Hoàng Quốc hắn cũng không cần phải quỳ, có thể ngang hàng nói chuyện, đó chính là lực ảnh hưởng của Lăng Hư Cung, không một tiểu quốc nào dám tỏ vẻ bề trên với Lăng Hư Cung cả, ngại sống quá lâu chăng.

“Đi thôi, ta dẫn ngài đi gặp Phán quan dẫn đội lần này, hắn sẽ cho ngài thông tin chi tiết mà ngài muốn.” Tử Phong nói, sau đó liền dẫn Phan Minh Ngọc tới khoang buồng lái, quả nhiên là Lăng Phong vẫn còn ở đấy, chính y đã hạ lrenjh cho chiến hạm hạ độ cao xuống sau khi nhìn thấy mọi chuyện đã dược giải quyết thông qua lăng kính thăm dò của chiếm hạm.

Đến đây thì không còn là việc mà Tử Phong muốn quan tâm nữa, mấy màn chào hỏi khách khí sáo rỗng thì để cho Lăng Phong đi làm đi, hắn lười nhác muốn tham gia. Quả nhiên vừa gặp nhau, Phan Minh Ngọc đã hồ hởi bắt chuyện với Lăng Phong, hỏi đông hỏi tây, hỏi từ số lượng quân lính viện trợ, rồi những ai được Lăng Hư Cung phái tới đây, cho đến hỏi thăm sức khỏe của toàn bộ mọi người, câu hỏi đặt ra nhiều tới mức khiến hắn muốn lấy cớ đi vệ sinh mà rời khỏi phòng.

Gần một canh giờ sau, đoán chừng đã thỏa mãn với những thông tin mình có được, cửu hoàng tử mới dừng lại, lúc này Lăng Phong mới hỏi: “Vậy còn cửu hoàng tử, ngài sao lại bị tấn công ở giữa núi rừng hoang vắng thế này??”

Phan Minh Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó thở dài nói: “Vốn đây là bí mật quốc gia nhưng có lẽ đối với Lăng Hư Cung các ngài thì không quan trọng lắm nên là.....đây!!” nói đoạn trên tay hắn đột ngột xuất hiện một cây cung màu xanh ngọc tỏa ra ánh sáng kì bí. Cây cung rất lớn, ít nhất phải gấp rưỡi so với cung tên bình thường, được làm từ một thứ kim loại nào đó, bên trên khảm nạm vô số đá quý nhìn vô cùng bắt mắt, toàn cây cung tỏa ra một khí tức viễn cổ tang thương như đã được tạo ra cả ngàn năm rồi vậy.

“Đây là cây cung được tìm thấy ở một di tích mới được khai quật trong địa bàn của Bắc Hoàng Quốc chúng ta, giám định sư không thể nào nói rõ cấp bậc của nó nhưng ước đoán không kém hơn Địa giai Bảo khí.”

Tử Phong nghe vậy liền trở nên hứng thú, Địa giai Bảo khí đó, đến hắn nghe thấy còn động tâm, đừng nói là mấy tên đệ tử của Xuất Vân đế quốc, nếu mang được thứ này về thì trọng thưởng là điều chắc chắn, bảo sao bọn chúng dám liều mình thâm nhập vào cảnh nội Bắc Hoàng Quốc muốn lấy đi thứ này.

“Nhiệm vụ của ta là bí mật đem thứ này tới kinh thành, sau đó giao nó cho các ngài, bởi bảo vật cỡ này, một tiểu quốc nhỏ như Bắc Hoàng Quốc không thể sử dụng, cũng như không đủ lực để bảo vệ nó, thiết nghĩ giao cho Lăng Hư Cung là tốt nhất.” Phan Minh Ngọc nói.

“Nếu đã là bí mật, vậy Xuất Vân đế quốc đáng lí ra phải không biết chứ, trừ khi là....” Tử Phong trầm ngâm nói.

“....là có gian tế trong Bắc Hoàng Quốc chúng ta. Đó cũng chính là suy nghĩ của ta hiện tại.” Phan Minh Ngọc gật đầu nói.

Lăng Phong im lặng nhìn cây cung trên tay cửu hoàng tử, cũng không có vẻ gì là động tâm, lát sau mới lên tiếng: “Cất nó đi, việc này đợi đến kinh thành rồi bàn sau. Tử Phong, ngươi dẫn cửu hoàng tử tới nơi giam giữ mấy tên tù binh mới bắt được bất kể dùng biện pháp gì, moi ra lai lịch của gian tế từ bọn chúng đi, hẳn là mấy tên này sẽ biết chút gì đó.”

Tử Phong ứng lệnh, dẫn theo Phan Minh Ngọc, bảo một tên Ám Vệ dẫn đường, hai người đi tới ngục giam trên chiến hạm. Trong phòng giam, 13 tên Vương cấp của Xuất Vân đế quốc bị trói cứng đặt cùng một chỗ, xếp thành một hàng dài dựa vào bức tường kim loại vô cùng dày, bên ngoài cửa lại có hai Ám Vệ canh gác, ngoài ra không còn lỗi thoát nào khác, dù có mọc cánh thì bọn chúng cũng không bỏ chạy được.

Lệnh cho tên Ám Vệ dẫn đường đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, nhất thời chỉ còn lại Tử Phong, cửu hoàng tử cùng với 13 tên tù nhân. Nhìn những khuôn mặt uể oải trước mặt, Tử Phong cười lạnh một tiếng, cao giọng nói:

“Mấy tên phế vật bọn ngươi nghe đây, vốn chúng ta là kẻ thù, mạng của bọn ngươi chắc chắn sẽ kết thúc tại đây, nhưng ta có một vài câu hỏi, nếu ai trả lời được ta sẽ tha mạng cho người đó. Vốn ta không phải là một kẻ thích dài dòng, vậy nên câu hỏi đầu tiên đây. Trong hàng ngũ Bắc Hoàng Quốc có gian tế của các ngươi, đúng hay sai??”

“Ha ha ha, thắng làm vua thua làm giặc, bọn ta đã bị bắt, muốn chém muốn giết tùy ý, đừng có nhiều lời, bọn ta sẽ không bán đứng tổ quốc của mình đâu.” một tên tù binh cất tiếng cười ha hả, chắc như đinh đóng cột nói.

“Ừ vậy là có gian tế thật, câu hỏi tiếp theo đây.......”

“Khoan đã, tại sao ngươi lại biết bọn ta có gian tế trong Bắc Hoàng Quốc, chúng ta còn chưa nói gì mà.” một tên tù binh khác kêu lớn.

“Ta nói thế thôi chứ không chắc, nhưng giờ thì chắc chắn rồi, khâc khậc.” Tử Phong cười lạnh.

“Ngươi....tên khốn kiếp giảo hoạt. Đừng mong bắt bọn ta nói thêm một lời nào nữa.” Tên vừa lên tiếng giận dữ gào lên, điệu bộ như muốn ăn tươi nuốt sống Tử Phong, dám cá nếu không phải bị trói, y đã lao lên liều mạng với tên đội trưởng giảo hoạt này rồi.

“Làm ơn đi, là tự ngươi nói ra, sao lại biến thành ta là người xảo quyệt rồi. Câu hỏi tiếp theo này, ai là gian tế của các ngươi??” Tử Phong cười cười, hỏi cái tên to mồm thể hiện lòng yêu nước đầu tiên ban nãy.

“Nghĩ cho kĩ đi, chỉ cần ngươi nói ra thì sẽ được khoan hồng, mặc dù chubgs ta là kẻ thù nhưng Cửu hoàng tử ta nói lời giữ lấy lời, ta đảm bảo ta sẽ không giết nếu ngươi nói ra.” Phan Minh Ngọc nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Hừ, chết ta cũng không nói!!” ngược lại, tên tù binh bị hỏi lại vô cùng cứng rắn, trưng ra bộ mặt thấy chết không sờn của mình.

Phan Minh Ngọc đang định tiếp tục dụ dỗ, chợt nghe thấy một tiếng nói cất lên: “Như ngươi mong muốn!!”, sau đó là một tiếng ầm vang lên, có chất lỏng gì đó bắn lên mặt mình. Chỉ thấy cái tên vừa mới tỏ ra cứng rắn, hiện đã biến thành một cái xác không hơn không kém, cái đầu bị một bàn chân đạp nổ tung, não tương cùng xương sọ máu me văng lung tung, dính bết lên bức tường ngay sau lưng hắn, người ra tay à nhầm ra chân chính là Tử Phong.

Hắn hạ chân xuống khỏi bức tường, vô cùng tiện nghi chùi thứ chất lỏng sền sệt dính trên giày vào người tên tù binh bên cạnh, mở miệng nói: “Xin lỗi, ta chợt nhìn thấy con ruồi nên lỡ chân một chút, hi vọng anh bạn kia không trách ta.”

Trách cái rắm, hắn chết bà nó rồi ngươi lại còn xin lỗi, cái gì mà con ruồi chứ, nhảm nhí. Mấy tên tù binh còn lại mắng thầm, trong lòng đã mang mười tám đời tổ tông của Tử Phong ra để thóa mạ. Phan Minh Ngọc sững sờ một chút, sau đó nổi giận đùng đùng nói như quát:

“Ngươi làm cái gì vậy, sao lại giết hắn???”

“Thì ta chỉ làm theo nguyện vọng thôi mà, chẳng phải hắn muốn chết sao, một con người rộng lượng như ta sao có thể không cho hắn thứ hắn muốn được.” Tử Phong nhún vai.

Thở dài một tiếng, Phan Minh Ngọc thầm kêu bản thân phải bình tĩnh không được tức giận, sau đó quay về phía mấy tên tù binh nói: "Ta vẫn giữ lời, nếu các ngươi khai ra....."

"Ầm!!!"

Phan Minh Ngọc không cần nhìn cũng biết tiếng động vừa rồi là sao, hắn cũng không còn cách nào khác chỉ thầm cầu khấn mong rằng cuối cùng sẽ moi được chút thông tin hữu ích......

Cửa phòng giam mở ra, hai tên Ám Vệ canh cửa thấy cửu hoàng tử sắc mặt tái xanh bước ra ngoài, sau đó giống như ma đuổi mà bỏ chạy, sau đó Tử Phong nhàn nhã đi ra, nhìn hai người mà nói: "Chậc chậc, ta là một người nhân từ, cái việc hỏi cung này thật là khó khăn mà. À mà ta nhờ hai ngươi một chút, bên trong hơi bị lộn xộn, nhờ bọn ngươi dọn dẹp hộ nhé, giờ ta phải đi báo cáo chi tiết với Lăng Phong."

Vỗ vai hai tên Ám Vệ, Tử Phong quay người bỏ đi, để lại hai người ngơ ngác nhìn nhau. Đợi hắn bỏ đi, hai tên Ám Vệ mới mở cửa phòng ra nhìn vào bên trong, lấy thần kinh cứng rắn của bọn họ mà cũng suýt thì nôn ọe khi nhìn tháy cảnh tượng trong phòng giam. Chỉ thấy ở trong không gian nồng đậm một mùi máu tanh, trên tường có bốn vết bẩn dính đầy một thứ chất lòng sền sệt vừa đỏ vừa trắng, ở ngay bên dưới là bốn cái xác không đầu, khỏi nói cũng biết thứ chất lỏng kia là cái gì. ở trong góc phòng là một tên tù binh, lúc này đã biến thành hai mảnh theo chiều dọc, nội tạng cùng máu tươi vãi ra thành một đống trên mặt đất.

Ngay bên cạnh đó là ba cái xác bị đóng đinh trên tường, mỗi cái xác được điều chỉnh thành các tư thế khác nhau, toàn thân được cố định bởi những chiếc gai nhọn bằng kim loại màu hoàng kim phân biệt được găm vào hai mắt, cổ họng, ngực, bụng, hai tay hai chân, máu tươi chảy thành dòng trên bức tường trơn nhẵn.

Ở giữa phòng là hai cái xác khác, đúng hơn là hai cái nhân côn, chân tay đã bị xé đứt tới tận gốc, cơ thể cụt ngủn bị cắm cọc trên mặt đất, hai cây gai kim loại tương tự xiên từ dưới đất lên, đâm thẳng từ dưới háng lên tới tận miệng, nhìn vẻ mặt của hai cái xác là đủ biết chúng đã chịu đau đớn như thế nào trước khi chết. Nằm ngay bên dưới bọn chúng là thêm hai tên tù binh khác, lúc này vẫn chưa chết nhưng có khi chết còn dễ chịu hơn hiện tại. Chỉ thấy bọn chúng nằm ngửa trên mặt đất, tay chân yếu ớt hơi cử động, ổ bụng bị mổ phanh ra, ruột gan bị móc ra ngoài xếp thành hai chồng nho nhỏ đầy tính "nghệ thuật" ở bên cạnh, khuôn mặt trắng bệch gần đất xa trời.

Chỉ duy nhất còn lại một người sống sót, lúc này toàn thân dính đầy máu tươi nhưng có vẻ như không bị thương, chỉ là hắn đang trong tình trạng hoảng loạn cực độ, chui rúc vào một góc mà ôm đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đừng giết ta, đừng giết ta......"

Hai tên Ám Vệ trừng mắt nhìn cảnh tượng như lò mổ trong phòng, sau đó quay ra nhìn nhau, khóe miệng giật giật thầm nghĩ, đúng là "nhân từ" thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui