Cuồng Huyết Thiên Ma

Tử Phong khoanh chân ngồi dưới đất, tâm bình khí hoà, cố gắng tưởng tượng, cảm nhận lấy cái thứ gì đó gọi là “câu thông với thiên địa” nhưng hoàn toàn vô vọng, tất cả những gì hắn có thể cảm nhận đó là tâm tình tĩnh lặng như mặt nước của hắn, ngoài ra thì không có gì khác. Đương nhiên, những dòng linh khí trong không gian, những động tĩnh xung quanh hắn đều biết hết, chỉ là hắn từ chối quan tâm tới mà thôi, cũng không hẳn là hoàn toàn đạt tới cảnh giới vong ngã.

Ngộ âm dương chi lực, sau đó dùng âm dương chi lực câu thông thiên địa, hắn tưởng rằng có hệ thống bù đắp khi đột phá Vương cấp, hắn sẽ không có khó khăn gì trong việc sử dụng âm dương chi lực để lĩnh ngộ cả, nhưng hắn đã nhầm. Xác thực hắn sau khi đột phá Vương cấp, hệ thống có bổ sung cho hắn những lĩnh ngộ về âm dương chi lực, nhưng nó lại không giống như việc học kĩ năng, những lĩnh ngộ này hắn có sở hữu, hắn biết đến, nhưng lại không cách nào tự vận dụng được cả, giống như là bắt một đứa trẻ sáu tuổi họ thuộc lòng một quyển sách triết học vậy, có thể nhớ hết toàn bộ nhưng không hiểu một chút gì hết.

Được rồi, Tử Phong buộc phải thừa nhận rằng bản thân hắn thực sự phụ thuộc vào hệ thống quá nhiều, đúng hơn là hắn đã lười biếng. Phụ thuộc vào hệ thống là sai ư?? Không, hắn chỉ sử dụng những gì mình có, không có gì là sai cả khi mà phụ thuộc vào hệ thống, cái sai của hắn đó là ngoài hệ thống ra, hắn thực sự không có nhiều ý thức về việc tự mình tìm hiểu về việc tu luyện mà lại dựa vào hệ thống.

“Phải rồi, nhân vật chính thì nhân vật chính, cũng đâu phải tên nào cũng não tàn được tác giả ưu ái lên trời đâu, hiển nhiên ta không thuộc dạng nhân vật chính làm ít hưởng nhiều rồi.” Tử Phong thầm cười khảy.

Tuy rằng hắn không rõ liệu bản thân có phải đang ở trong một cuốn tiểu thuyết nào đó hay không, nhưng Tử Phong tin rằng như vậy, bởi mọi thứ xảy ra với hắn quá mức kì diệu, giống như là có một bàn tay nào đó sắp đặt vậy, cũng có thể là “Hắn” đã làm, mà cũng có thể “Hắn” cũng chỉ là con rối của một tên tác giả vô lương nào đó, ai mà biết được, hắn cứ tin vào chính mình là đủ.

Đến âm dương chi lực Tử Phong còn không thể cảm nhận được, nói gì đến dùng nó để câu thông thiên địa, đột phá Tôn cấp? Nhưng hắn sẽ bỏ cuộc ư? Không bao giờ, nếu hắn không cảm nhận được âm dương chi lực, chẳng phải hệ thống đã ép hắn phải ghi nhớ những lĩnh ngộ về nó hay sao, bây giờ chính là lúc thích hợp để hắn tự mình hiểu về âm dương chi lực.


Muốn hiểu được một sự vật hay khái niệm, trước hết ta phải hiểu được nó là cái thứ gì đã rồi mới tính. Vậy rốt cuộc âm dương chi lực là cái gì? Theo quan niệm của Huyền Linh đại lục, ngoài linh khí thiên địa là dương lực ra, còn có những năng lượng khác tồn tại trong trời đất gọi chung là âm lực, chỉ là cái dương lực đối với võ giả quá quen thuộc thì âm lực lại cực kì xa lạ, khó có thể cảm nhận được. Nhưng đối với Tử Phong, âm lự đối với hắn chẳng qua chỉ là những hiện tượng vật lí thông thường, lửa cháy, gió thổi, sức nước, thuỷ triều,….mọi thứ đều là âm lực theo như mọi người thường nói.

Đối với võ giả thông thường, dù có cảm nhận được những lực lượng đó thì bởi vì không biết tên gọi, cũng như không biết nguyên lí hoạt động của bọn chúng nên mới gọi chung là âm lực, đồng thời phải lĩnh ngộ thì mới hiểu được, nhưng đối với Tử Phong mà nói thì mấy thứ này không có gì là khó hiểu cả, bản chất bọn chúng hắn dù chưa từng tìm hiểu nhưng với kiến thức của một người hiện đại ở thế kỉ 21 tại Địa Cầu thì không cần học hắn cũng biết.

Nếu như bản chất của việc lĩnh ngộ âm dương chi lực là thấu hiểu bản chất của “âm lực”, vậy chẳng phải bấy lâu nay Tử Phong hẳn là đã lĩnh ngộ và cảm nhận được từ lâu rồi chứ, tại sao lại xảy ra tình trạng khó hiểu như hiện tại?? Nghĩ đến đây, Tử Phong chợt bừng tỉnh, hắn đã đi sai hướng rồi!

Bản thân hắn đã hiểu được bản chất của “âm lực”, còn dương lực thì gần như lúc nào hắn cũng cảm nhận thấy, vậy thì tại sao phải dính lấy cái lí thuyết về âm dương chi lực của Huyền Linh đại lục để mà tu luyện, tại sao không sử dụng chính hiểu biết của bản thân hắn để tu luyện? Nhận ra điều gần như là hiển nhiên đấy, Tử Phong chỉ muốn tự mình chửi vào mặt mình, nhưng mà vì bản thân hắn không có khuynh hướng tự ngược, nên là thôi vậy.

Thay đổi góc nhìn, quan trọng là thay đổi được quan niệm trong tiềm thức, Tử Phong vô cùng nhanh chóng cảm nhận được cái gì là âm dương chi lực, tuy rằng nó không giống như là lửa cháy, nước chảy hay đại loại như thế, nhưng cảm giác hư vô mờ mịt này nói rõ thì rõ mà không rõ thì không rõ, nói chung là hắn đang cảm nhận được nó. Nếu đã cảm nhận được âm dương chi lực, với lĩnh ngộ đã được hệ thống cưỡng ép nhét vào đầu hắn, bước tiếp theo đó chính là sử dụng âm dương chi lực câu thông với thiên địa, kết nối bản thân với mạch linh tử, từ đó hóa thân thành một phần của thiên địa, đem lại vô tận linh khí cho bản thân sử dụng.


Đối với võ giả thông thường, quá trình này dù có là thiên tài thì cũng vô cùng khó khăn, bởi vì cảm nhận được linh khí là một chuyện, còn hình dung linh khí rồi câu thông với nó lại khác, một thứ ngươi chưa từng nhìn thấy, thậm chí không ai có thể nhìn thấy thì rất khó để hình dung ra. Nhưng với Tử Phong thì khác, bản thân hắn sở hữu Thiên Ma Nhãn có thể trực tiếp nhìn thấy linh khí, việc hình dung linh khí để tiến hành câu thông với thiên địa không phải là việc khó, thậm chí nếu so với những võ giả khác thì phải nói là dễ dàng.

Quả nhiên lĩnh ngộ đối với âm dương chi lực đối với việc câu thông với thiên địa linh khí là vô cùng quan trọng, với lĩnh ngộ gần như là hoàn hảo được hệ thống nhồi nhét vào đầu, Tử Phong rất nhanh liền cảm nhận được một tia liên kết giữa linh lực trong thể nội cùng với linh khí thiên địa. Liên kết này không giống như lúc hắn tu luyện, khi hắn tu luyện, các khiếu huyệt trên cơ thể hắn giống như là một cánh cửa, mở ra để cho linh khí thiên địa tiến vào, sau đó đóng lại, ở bên trong thể nội hắn linh khí được chuyển hóa thành linh lực sau đó tuần hoàn trong kinh mạch. Còn hiện tại, những cánh cửa đó cũng mở ra để cho linh khí tiến vào, nhưng không phải để chuyển hóa thành linh lực, mà là trực tiếp để linh khí tuần hoàn trong kinh mạch, hòa lẫn cùng với linh lực của bản thân.

Tuy Tử Phong không quan tâm quá nhiều tới những phương pháp tu luyện thông thường, nhưng những điều cơ bản thì hắn vẫn cần phải biết, lúc này sau khi đã thành công dẫn linh khí tuần hoàn thể nội, điều tiếp theo hắn cần làm đó là lần theo dấu vét linh khí, kết nối bản thân mình vào mạch linh tử trong trời đất, từ đó hóa thân thành một phần của thiên địa, hưởng thụ linh khí liên miên bất tận của trời đất.

Linh khí thiên địa tuy rằng không giống như nước mà chảy thành dòng sông hay đòng suối, nhưng nó vốn là một thứ thần kì của tạo hóa, bản thân linh khí di chuyển tán loạn trong không gian tưởng chừng như không có chút liên quan tới nhau thực chất lại tồn tjai một liên kết vô hình với nhau, chỉ là không ai có thể nhìn thấy liên kết đó mà thôi. Mạch linh tử nói nôm na chính là linh khí liên kết với nhau tạo thành một dòng chảy giống như mạch nước ngầm, kết nối cơ thể với mạch linh tử chính là để tìm kiếm mối liên kết vô hình đó.

Một lát sau, Tử Phong có thể lờ mờ cảm nhận được mối liên kết giữa linh lực của bản thân với linh khí thiên địa ngày càng trở nên vững chắc, hắn có cảm giác như là bản thân hắn đang đứng trước một dòng chảy rất lớn, hắn liền hiểu được rằng mình đã chạm đến được mạch linh tử rồi, chỉ còn một việc cuối cùng đó là bước thêm một bước nhỏ nữa, đặt mình vào trong dòng chảy đó là hắn có thể biến bản thân trở thành một phần của thiên địa, trực tiếp đột phá lên Tôn cấp.


Ngay khi hắn định đặt thêm một bước chân tiến vào mạch linh tử, một giọng nói dữ tợn đầy xa lạ chợt vang lên trong đầu hắn: "Tại sao lại phải trở thành một phần của thiên địa?? Tại sao lại biến bản thân trở thành một thứ nhỏ bé vô năng như vậy?? Thức tỉnh đi, thay vì biến bản thân thành một phần của thiên địa, hãy biến thiên địa trở thành một phần của chính mình!!!". Tiếng nói vừa dứt, trong đầu Tử Phong chợt nổ vang một tiếng như sấm động khiến tâm thần của hắn chấn động đến choáng váng, mạch linh tử hiện hữu trong tâm trí hắn liền vỡ tan thành từng mảnh nhỏ rồi tan biến, mọi cảm ngộ của hắn từ nãy tới giờ đều biến mất không còn vết tích.

Tử Phong muốn mở mắt ra nhưng mí mắt hắn nặng trĩu, đúng hơn là toàn bộ cơ thể hắn bị tê liệt không thể nhúc nhích được mảy may, cổ họng hắn muốn phát ra tiếng kêu nhưng lại giống như là bị một gọng kìm bóp chặt khiến hắn thở còn không nổi chứ đừng nói là phát ra tiếng kêu. Giọng nói dữ tợn vừa rồi lại vang lên trong đầu hắn lần nữa: "Cho rằng mình là nhân vật chính nhưng lại cúi mình đi theo con đường của những con người rác rưởi kia sao, yếu đuối, quá yếu đuối!!!"

Linh lực trong thể nội vượt ra khỏi sự kiểm soát của Tử Phong mà trở nên bạo động, giống như bị một bàn tay vô hình nào đó dẫn dắt mà phun trào ra bên ngoài giống như là núi lửa thức tỉnh. Tâm thần của Tử Phong bị một thứ gì đó giới hạn lại không thể vượt ra khỏi cơ thể mà cảm nhận môi trường xung quanh, rất nhanh hắn liền cảm giác được quá trình linh khí tiến vào thể nội hắn như ban nãy. Nhưng lần này thì khác hẳn, thay vì nói rằng linh khí thiên địa tiến vào vòng tuần hoàn trong cơ thể hắn thì nó giống như là bị cưỡng ép hút vào vậy.

Mạch linh tử vô hình kia lại dần hiện lên trong tâm trí của Tử Phong, nhưng khác ở chỗ lần này bản thân hắn đứng yên không hề nhúc nhích, mạch linh tử lại bị một thứ lực lượng không tên ngạnh sinh kéo gần về phía cơ thể hắn. Thân là chủ nhân của hệ thống, dù rằng hiện tại hệ thống có vẻ như là đang gặp trục trặc khiến hắn không thể đột phá, nhưng nếu có động tĩnh nào đáng kể xảy ra thì hắn vẫn có thể biết được, lúc này, hắn có thể khẳng định thứ lực lượng mạnh mẽ mà kì dị đang kéo nguyên cả cái mạch linh tử về phía hắn bắt nguồn từ trong không gian của hệ thống, không, đúng hơn mà nói thì lực lượng đó thuộc về không gian của hệ thống, là "Thế giới"!!

Chỉ trong chốc lát, mạch linh tử liền bị kéo sát về phía Tử Phong, sau đó trực tiếp nuốt chửng cơ thể nhỏ bé của hắn, nhưng không lâu sau, từ toàn bộ khiếu huyệt trên người hắn tạo ra một hấp lực như giao long hấp thủy, trong nháy mắt liền thôn phệ lấy cả mạch linh tử vào trong thể nội hắn, đưa toàn bộ mạch linh tử đó vào trong "Thế giới" của Tử Phong. Nghe "oanh" một tiếng, không gian hệ thống hay còn được gọi là "Thế giới" chợt rung lắc một cách dữ dội, mặt đất nứt vỡ, gió lốc nổi lên, mây đen vần vũ, lôi điện nổ vang khắp nơi như tận thế, mạch linh tử bị cứng rắn kéo vào trong "Thế giới" ngay lập tức liền tiêu tán, sau đó hóa thành từng đạo quang mang dung nhập vào "Thế giới", tạo nên một sự thay đổi một trời một vực.

Tử Phong tuy rằng không ở trong không gian hệ thống lúc này, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được những thay đổi được tạo ra từ mạch linh tử sau khi bị "Thế giới" đồng hóa, vốn trước kia bản thân "Thế giới" không có linh khí, toàn bộ linh khí trong đó đều được hệ thống hấp thu từ bên ngoài vào, nhưng nay hắn có thể cảm nhận được "Thế giới" đã giống một thế giới thực thụ hơn, đã sở hữu một mạch linh tử riêng cho bản thân, điều này.....thật là kì diệu!


Còn đang cảm thán bởi biến cố đột ngột, Tử Phong chợt cảm thấy kinh mạch toàn thân bỗng nhiên tràn đầy như muốn nứt ra, cơ bắp toàn thân hắn căng cứng, điên cuồng thôn phệ thiên địa linh khí.

Lăng Phong cùng Diệu Yên đang ở thế giới thực quan sát Tử Phong thì đúng lúc dị biến xảy ra, chỉ thấy thiên địa linh khí xung quanh nơi Tử Phong đang đả tọa chợt trở nên cuồng bạo, từng luồng từng luồng linh lực từ cơ thể hắn thoát ra ngoài tạo thành một uy áp hủy thiên diệt địa. Linh khí rải rác từ khắp nơi giống như bị một thứ gì đó thu hút mà điên cuồng tràn về phía hắn, sau đó cuồng loạn tiến nhập vào cơ thể Tử Phong.

Cơ thể Tử Phong phồng lên như là một quả bóng được bơm hơi, sau đó lại xẹp xuống rồi lại phồng lên, cứ như vậy hàng chục lần liên tu bất tận, trong khi đó thì thiên địa linh khí chưa bao giờ ngừng được hắn hấp thu, lượng linh khí mà hắn hấp thu nhiều đến nỗi khiến cho linh khí của cả đại thảo nguyên trở nên mỏng manh như không có. Xung quanh chỗ Tử Phong đả tọa hình thành một cơn lốc xoáy lấy hắn là trung tâm mà càng ngày càng trở nên to lớn, trong chốc lát hình thành một ngọn vòi rồng chọc trời, ở giữa là thân ảnh lơ lửng trên không trung của Tử Phong.

Diệu Yên cùng Lăng Phong lúc này đã chạy ra xa, cùng với đám binh lính đang làm nhiệm vụ thu dọn chiến trường trừng mắt nhìn chiếc vòi rồng trước mắt mà không khỏi nghẹn họng không nói nên lời. Bỗng nhiên, một tiếng gầm khủng khiếp như tiếng sấm nổ vang vọng không gian, chấn cho màng nhĩ của đám binh lính như muốn rách ra, không ít người gục xuống mặt đất ôm ngực vì có cảm giác trái tim của mình bị bóp nghẹt. Thân ảnh ở giữa cơn lốc xoáy chợt vung tay lên một cái, trực tiếp cắt cơn lốc thành hai phần tiêu tán vào trong không gian, trong một khoảnh khắc, không còn gió lốc, không còn linh khí bạo loạn, cũng không có một âm thanh nào cả, chỉ có một thân ảnh đang lơ lửng trên không trung trước con mắt chứng kiến của mấy ngàn con người mà thôi.

Tử Phong trôi nổi trên không trung chợt mở mắt ra, toàn thân tỏa ra một thứ uy áp hủy thiên diệt địa cùng với sát khí khủng khiếp băng hàn lạnh đến thấu xương khiến đám binh lính đứng cách xa mấy ngàn mét cũng không chịu được mà nhất tề quỳ rạp xuống. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó giơ một bàn tay lên trước mặt khẽ cử động. Nhìn những ngón tay của mình đang động đậy phát ra những tiếng răng rắc nho nhỏ, Tử Phong nở một nụ cười đằng sau chiếc mặt nạ: "Cuối cùng cũng đột phá!"

- Chúc mừng chủ nhân lên level 30!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận