Cuồng Huyết Thiên Ma

“Tử Phong, chàng xem ngày hôm nay thời tiết thật là đẹp a!” Hồ Phi Nguyệt cảm thán nói, đưa tay chỉ lên bầu trời.

Tử Phong hít một hơi thật sâu, không khí trong lành kèm theo một chút vị mặn, đích thị là một nơi ở gần biển. Mà xác thực là hắn cùng với Hồ Phi Nguyệt đang ở trên một bãi biển, hai người đang ngồi ở trên bờ cát, tay trong tay hưởng thụ phút giây yên bình. Đã nhiều năm trôi qua, hắn dưới sự hỗ trợ nghịch thiên của hệ thống, không những đột phá trở thành thần linh chân chính, mà điều ước nho nhỏ của hắn về một sự tự do không câu thúc cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực, hắn từ bỏ Thần giới, trở về nhân gian sống ẩn dật qua ngày.

“Ba, mẹ, nhìn này, con bắt được con cá to không??” giọng nói non nớt của một tiểu cô nương chợt vang lên không xa.

“Nào nào, đấy là ca bắt được đấy chứ, có phải là muội đâu?” tiếng phàn nàn của một cậu bé, có vẻ như là ca ca của cô nhóc vừa rồi.

“Nhưng muội mới chính là người cầm kiếm đâm chết nó mà, phải là chiến lợi phẩm của muội chứ!”….

Hồ Phi Nguyệt ngả đầu vào vai Tử Phong, khẽ cười: “Chàng nhìn kìa, con của chúng ta lớn nhanh quá, nhưng mà cũng nghịch ngợm thật, thiếp trông chừng bọn chúng mà cũng đau đầu.”

Tử Phong nghe vậy liền cười ha hả, từ chối cho ý kiến, hắn còn nhớ năm đó khi Hồ Phi Nguyệt – thê tử của hắn, hạ sinh một cặp song sinh, hắn còn đang chinh chiến khắp Thần giới, ít có cơ hội chăm sóc gia đình, đến khi hắn có được sự tự do rồi thì con cái của hắn đều đã lớn cả, cũng may rằng bọn chúng vẫn nhận hắn là cha, chứ không đến nỗi đến cả phụ thân cũng không nhận.

“Ài, nàng đã phải khổ cực nhiều rồi, chỉ tiếc là ta không ở bên cạnh nàng để trợ giúp những lúc nuôi con khó khăn.”

Một ngón tay đưa lên chặn miệng Tử Phong lại, Hồ Phi Nguyệt lắc lắc đầu, ôn nhu nói: “Thiếp nào có trách chàng, dù sao thì chàng cũng là vì an toàn của tất cả mọi người mà dấn thân vào nguy hiểm, đánh ra một mảng thiên địa yên bình cho mẹ con thiếp sống an lành, chút khó khăn của thiếp so ra thì đã là gì.”


Nàng chính là như vậy, luôn luôn hiểu chuyện, luôn luôn cảm thông cho hắn, chẳng trách qua từng đấy năm, có thể làm con tim hắn rung động cũng chỉ có một mình nàng. Tử Phong đưa mắt nhìn xuống dưới, trước mắt hắn là một thân hình ngọc ngà lả lướt, từng đường cong, từng chút da thịt đều hấp dẫn đến mức khó nam nhân nào có thể chối từ, cơ thể của Hồ Phi Nguyệt, dù hắn đã ngắm nhìn bao năm nhưng vẫn chưa bao giờ chán cả.

Tử Phong nhìn thê tử của mình trong bộ áo tắm bikini che ít hở nhiều mà có chút miệng đắng lưỡi khô, hắn cười tà một cái, đưa miệng vào sát tai Hồ Phi Nguyệt, nhẹ giọng: “Hay là chúng ta làm thêm đứa nữa nhé??”

“Chàng thật là, hư hỏng!!...” Hồ Phi Nguyệt cấu một cái vào eo Tử Phong, sau đó rúc vào ngực hắn, xấu hổ không dám ngẩng mặt lên, một hồi lâu sau mới lí nhí nói: “Có muốn thì cũng phải để đến tối…..”

Tử Phong cười hắc hắc, trong lòng vô cùng thoải mái, trêu chọc thê tử của hắn luôn là một niềm vui. Đang cười cười, Tử Phong chợt nhận ra có gì đó không đúng ở đây, hắn đưa mắt xuống nhìn vào thân ảnh đang rúc vào lòng mình, miệng khẽ lẩm bẩm: “Áo tắm bikini….”

Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, đây không phải là trái đất, đây là dị giới, hắn chính là chết ở trái đất sau đó xuyên không tới đây. Nơi này căn bản không có thứ gì gọi là bikini, thậm chí đến cả thứ quần áo tương tự cũng không hề có, vậy tại sao Hồ Phi Nguyệt lại có để mà mặc nhỉ, hắn nhớ rằng mình chưa từng nhắc tới thể loại quần áo này với nàng cả.

“Giết!! Giết!! Giết!! Giết!!....”

Bất chợt vô số âm thanh nghe giống như tiếng sắt thép cọ vào nhau vang lên không ngừng trong đầu Tử Phong khiến hắn đau đớn không kìm nổi mà rên lên một tiếng.

“Ba sao thế??”


“Ba bị đau ở đâu à?”

Nghe thấy tiếng của hai đứa con, Tử Phong lắc lắc đầu, miệng nói: “Không, không có gì cả, ba vẫn ổn….” vừa nói hắn vừa ngước nhìn lên, chỉ là khi hắn nhìn lên, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi trợn mắt lên.

Chỉ thấy trước mặt Tử Phong là hai đứa con của hắn, nhưng lúc này cả hai đứa đều không có khuôn mặt, đúng hơn là Tử Phong không hề nhìn thấy khuôn mặt của chúng, tất cả chỉ là một mảng tối đen ngòm, không có gì ở đó cả.

Giật mình một cái, khung cảnh trước mắt Tử Phong liền biến đổi một cách chóng mặt, chỉ vài cái chớp mắt sau đó, hắn đã nhìn thấy thê tử cùng hai đứa con của mình đang nằm trên một vũng máu, bên cạnh thi thể của ba người bọn họ là một hắc y nhân tóc trắng cầm kiếm. Trong một tích tắc đó, Tử Phong giống như phát điên mà lao về phía tên sát nhân, ngay lập tức đánh ngã đối phương, sau đó đè lên trên người đối thủ.

Cơ mà khi nhìn rõ diện mạo của kẻ đã giết vợ con của hắn, Tử Phong không khỏi sững sờ, bởi người trước mắt có ngoại hình giống hệt với hắn, không hề có chút khác biệt nào cả. Một cái chớp mắt nữa, Tử phong nhìn thấy bản thân mình đang đứng, trước mặt là thi thể của vợ con hắn, trong tay hắn là một thanh kiếm đẫm máu, đồng thời hắn nhìn thấy chính bản thân hắn đang lao về phía mình, miệng hô: “Giết!!!!!”

- ----------------

“Ahhhhhhhhhhhhhh!!!!!”


Tử Phong hét lên một tiếng thất thanh, hai mắt mở trừng trừng nhổm người dậy, khắp người hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, miệng không ngừng thở dốc. Hắn vội vàng nhìn ngó xung quanh, sau đó giơ hai tay lên nhìn vào, sau khi thấy hai bàn tay của mình vẫn bình thường không dính chút máu, hắn mới dần bình tĩnh lại, lúc này đại não của hắn liền trở lại hoạt động.

“Phải rồi, đó chỉ là một giấc mơ….”

Tử Phong lẩm bẩm, hắn lúc này đã nhớ ra, bản thân vì không muốn để cho Lăng Tiếu chạy thoát, để bảo toàn bí mật thân phận của Hồ Phi Nguyệt, hắn đã liều mạng sử dụng liên tiếp ba kĩ năng có tiêu hao cực mạnh đó là Thiên Ngoại Hoá Thân, Thế Giới cùng với Chân dạng – Thuấn bộ, hơn nữa lại còn sử dụng trong trạng thái cơ thể kiệt lực, cuối cùng sau đó thì cơ thể hắn không chịu nổi nữa mà sụp đổ, còn hắn thì lâm vào hôn mê.

Cảm giác đầu có hơi nhức, Tử Phong một tay bóp trán, miệng khẽ nói: “Một giấc mơ kì lạ, đã lâu lắm rồi ta không gặp ác mộng khi ngủ, chẳng lẽ lâu ngày không ngủ thì sẽ gặp ác mộng sao…” hắn nhớ rằng kể từ lúc nhận được hệ thống tới giờ, với kĩ năng Tái sinh siêu tốc cùng đặc tính của Thiên Ma Nhất Tộc, hắn không hề ngủ bao giờ, những lúc hắn ngủ duy nhất đó là khi hắn hôn mê, lần hắn chủ động ngủ gần đây nhất đó chính là khi qua đêm với Hồ Phi Nguyệt.

Nghĩ tới đây, Tử Phong vội vàng kiểm tra lại thân thể mình một chút, may mắn thay, mọi thứ vẫn hoàn hảo, linh lực đã khôi phục hoàn toàn, đồng nghĩa với việc thương thế cũng đã biến mất. Chỉ là nghĩ đến giấc mơ vừa rồi của mình, hắn không khỏi rùng mình một cái, liệu rằng đó chỉ là giấc mơ vớ vẩn, hay là còn có ẩn ý gì khác.

Lúc này hắn mới để ý tới xung quanh, sau khi nhìn một lượt, Tử Phong chợt cười khổ, cuối cùng quanh đi quẩn lại hắn lại một lần nữa tỉnh lại trong căn nhà đơn sơ mà lần trước hắn đã được đưa tới tĩnh dưỡng sau trận chiến giữa quân đội hai đế quốc trên thảo nguyên, chỉ là không biết lần này hắn đã ngủ bao lâu rồi thôi. Cơ mà để ý lại một chút thì hắn hiện tại đang không có một mảnh vải che thân, trên người chỉ đắp một cái chăn, hắn chỉ mong rằng người lột đồ của mình là Hồ Phi Nguyệt chứ không phải là nữ nhân khác, thậm chí là nam nhân cũng được, dây dưa với nữ nhân phiền toái lắm.

Tử Phong không có tự tin tới mức nghĩ rằng bất kì nữ tử nào gặp cũng sẽ có tình cảm với hắn, nhưng bí mật mà hắn cất dấu quá nhiều, vô hình chung tạo cho hắn một chiếc áo choàng thần bí, mà như thế sẽ kích thích trí tò mò của nữ nhân. Mà khi một nữ nhân tò mò về một nam nhân, vậy là đã tiến được một nửa con đường dẫn đến tình cảm rồi.

Chiếc cửa gỗ ọp ẹp của căn phòng mở ra, một thân ảnh bạch y bước vào, sau đó giống như một ngọn gió mà lao vào lòng Tử Phong. Cảm nhận một mùi hương quen thuộc mà say lòng người tràn vào mũi, Tử Phong cười cười, vỗ về Hồ Phi Nguyệt đang rúc vào lòng mình:

“Ta đã ngủ bao lâu rồi??”

“Mới một đêm mà thôi.” Hồ Phi Nguyệt không hề quan tâm tới việc Tử Phong đang khỏa thân, cứ như vậy mà vén chăn lên chui vào, sau đó ôm cứng lấy hắn không rời.


Sau nửa tiếng ngồi nghe Hồ Phi Nguyệt kể lể, đại khái Tử Phong cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Vốn nàng vẫn nghe lời hắn, ở lại Lăng Hư Cung chờ hắn trở lại, linh khí ở nơi đây rất nồng đậm, cộng thêm việc thương thế của nàng đqx được chữa khỏi, tu vi của nàng khôi phục rất nhanh, vào lúc Tử Phong rời đi thì nàng đã khôi phục toàn bộ thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong của mình.

Chỉ là sau khi hắn rời đi hơn một ngày, trong lòng nàng dâng lên dự cảm không lành một cách mãnh liệt, cuối cùng nàng không chịu được nữa, bí mật rời khỏi Lăng Hư Cung sau đó một mình bay đến Bắc Hoàng Quốc. Lấy tu vi của nàng, một chút cấm chế trong Lăng Hư Cung hoàn toàn vô dụng, nàng đi khỏi mà không ai biết, đương nhiên là trừ Diệp Ngưng Tuyết ra. Nàng bỏ ra

Giữa hai người có Sinh Tử Kết, luôn có một mối liên hệ mơ hồ với nhau, tu vi của Tử Phong không đủ để cảm nhận, nhưng tu vi của nàng thì đủ. Lần theo Sinh Tử Kết, Hồ Phi Nguyệt một đường tiến thẳng lên phương bắc, tốc độ so ra còn nhanh hơn cả Thôn Thiên Chiến Hạm, rốt cuộc nàng tìm thấy Tử Phong khi hắn đang đại náo tứ phương trên chiến trường.

Sau đó thì nàng bí mật quan sát hắn, không hề nhúng tay, dù sao thì nàng cũng biết tính tình của Tử Phong, trừ khi nguy hiểm đến tính mạng, bằng không thì nnagf sẽ không hiện thân. Rồi mọi chuyện sau đó diễn ra như mọi người đã biết, nàng xuất hiện, dùng thực lực khủng bố của mình trực tiếp làm gỏi hai tên Thánh Giả đỉnh phong, lật ngược thế cờ một cách dễ dàng.

Về phần Lăng Tiếu cùng tên trung niên nhân Thánh Giả bị Hồ Phi Nguyệt tát ngất xỉu, Lăng Tiếu thì ăn một quyền trực diện của Tử Phong, lấy lực phòng ngự biến thái của Tôn cấp thì không đến nỗi bạo đầu mà chết, nhưng cũng trong tình trạng trọng thương hôn mê bất tỉnh, bị Diệu Yên tóm gọn rồi nhốt, trong khi đó thì Lăng Phong bị trọng thương cũng đã được đưa về chữa trị. Toàn bộ nội dung cuộc chiến được nàng che đậy hết, kể cả thân phận cùng sự xuất hiện của Hồ Phi Nguyệt, thông tin duy nhất được tiết lộ ra đó là Tử Phong vừa đột phá Tôn cấp, sau đó lấy một địch ba giết chết ba Tôn cấp lục phẩm, tin tức này lan ra khiến tất cả mọi người chấn động, không khỏi kinh ngạc về thực lực của hắn.

Tử Phong sau khi biết thân phận của Hồ Phi Nguyệt được dấu kín, cục đá treo trong nội tâm của hắn cuối cùng cũng biến mất, hắn thở phào nhẹ nhõm, xem ra Diệu Yên cũng biết thế nào là đúng sai, không có lỗ mãng mà để lộ ra, còn về việc thực lực của hắn bại lộ, Tử Phong cũng chả thèm quan tâm, dù sao thì nếu hắn còn muốn ra tay chiến đấu, chiến lực của hắn không sớm thì muộn thì cũng được mọi người biết đến mà thôi, bị lộ sớm thì cũng tốt, để cho mọi người đỡ cản chân hắn làm việc.

"Thương thế của chàng hẳn là đã tốt rồi chứ, thiếp nghe Diệu Yên nói nếu chàng tỉnh lại và cảm thấy ổn thì đi gặp nàng, tất cả mọi người đang chờ chàng đó." Hồ Phi Nguyệt nói.

"Hử, chờ ta?? Chờ ta để làm gì??" Tử Phong ngạc nhiên hỏi.

"Quân địch rút lui rồi, chàng còn hỏi câu đó để làm gì nữa, đương nhiên là để tiến công rồi, chúng ta cần phải đòi lại những gì đã bị chiếm lấy chứ!!" Hồ Phi Nguyệt cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận