Cuồng Huyết Thiên Ma

Tử Phong xoay người lại, ba cánh tay của hắn giơ lên nắm lấy ba cái chân trước còn lại của Cương Giáp Đường Lang vừa mới vung lên muốn tiếp tục công kích, thủy chi pháp tắc tuôn trào, biến nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống ngưỡng âm 200 độ C, rất gần với độ không tuyệt đối của vật chất, ở trong nhiệt độ thấp tới mức khủng bố này, cả bốn chi trước của Cương Giáp Đường Lang lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy và đông cứng lại sau đó hóa thành băng điêu.

Thân hình Tử Phong nảy bật lên, hai chân co lại rồi duỗi thẳng ra, trực tiếp đạp thẳng vào ngực đầu bọ ngựa trước mặt, đồng thời bốn cánh tay của hắn giật mạnh về phía sau. Lực lượng của Tử Phong bộc phát không hề thua kém gì so với bản thân Cương Giáp Đường Lang, thêm vào lực phản chấn từ đôi chân của hắn tạo thành một cỗ lực lượng khổng lồ dồn lên khớp tay của nó.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng răng rắc vang lên, sau đó thì Cương Giáp Đường Lang rít lên mấy tiếng bén nhọn, bốn chi trước của nó trước đấy đã bị đóng băng trở nên cứng giòn dễ gãy, nay phải chịu một luồng cự lực khủng bố vượt quá sức chịu đựng nhục thể của nó liền đồng loạt đứt lìa khỏi cơ thể của Cương Giáp Đường Lang, dịch thể màu xanh ngọc từ miền vết thương trên người nó phún xuất ra xung quanh giống như một cơn mưa.

Tiến hóa thành Thiên Ma Hoàng, khung xương của Tử Phong không còn là xương cốt bình thường nữa mà đã biến thành một khung xương bất diệt, trên thực tế thì khung xương của hắn cứng tới mức miễn dịch hoàn toàn công kích của vũ khí ở dưới cấp bậc Thánh khí, tức là có dùng một thành kiếm cấp bậc Thiên giai thượng phẩm Bảo khí chém trực tiếp lên xương của hắn thì chỉ có gãy kiếm chứ xương của hắn còn chưa chắc đã xuất hiện vết xước.

Còn một đặc tính nữa đó là xương của hắn chỉ có thể bị phá hủy bởi công kích ở trên cảnh giới hiện tại hai cấp độ, hiện tại Tử Phong đang là Thánh Giả sơ giai đỉnh phong, nghĩa là chỉ có công kích cấp bậc từ Thánh Giả cao giai đỉnh phong trở lên mới có thể chặt đứt xương cốt của hắn, dù thiếu một chút cũng không được. Đó là lí do mà tại sao Tử Phong lại dám giơ cổ ra cho Cương Giáp Đường Lang chém, bởi vì con bọ ngựa này chỉ đạt tới đẳng cấp Thánh Giả cao giai, chưa phải là đỉnh phong, công kích của nó có thể xuyên thủng giáp trụ của hắn nhưng gặp phải xương cốt bên trong thì như đá phải thiết bản.

Thất giai yêu thú cũng giống như võ giả nhân loại, tuy chỉ có hóa hình yêu thú mới sở hữu Lĩnh Vực nhưng nội lĩnh vực thì chỉ cần là yêu thú đạt tới thất giai thì sẽ có, thương thế dù nặng nhưng chưa đến mức mất mạng vẫn có thể khôi phục lại được, chủ yếu là nhanh hay chậm ra sao mà thôi, thương thế của Cương Giáp Đường Lang có thể coi như là trọng thương, nếu không muốn nói là tàn phế, nhưng chỉ cần cho nó thời gian dăm bữa nửa tháng là nội lĩnh vực trong cơ thể nó sẽ khu trừ pháp tắc chi lực của Tử Phong sau đó khôi phục lại bốn chi trước.

Cơ mà đấy là trên lí thuyết, còn Tử Phong để cho nó chạy thoát khỏi tay hắn ngày hôm nay mới là lạ, đánh rắn thì phải đánh dập dầu, tuy đây là một con bọ ngựa khổng lồ nhưng về bản chất vẫn không thay đổi, Tử Phong chưa từng biết đến chần chờ trong chiến đấu là cái gì, ba cánh tay bên trái của hắn giơ lên, nhằm thẳng vào ngực Cương Giáp Đường Lang mà tung ra ba quyền.


Ba nắm tay của hắn gần như là cùng lúc nện vào ngực Cương Giáp Đường Lang, ngay khi chuẩn bị chạm đích thì Tử Phong làm một chút tiểu xảo, linh lực trong cơ thể hắn bạo phát, trực tiếp triệt tiêu toàn bộ lực lượng ra quyền của mình, chỉ thuần túy để lại trong đó là ám kính khủng bố vô song.

Cơ thể Cương Giáp Đường Lang không bị bay đi như bình thường mà ngược lại vẫn lơ lửng trên không trung một cách quỷ dị khi nắm đấm của Tử Phong chạm vào người nó, ngược lại, không khí đằng sau lưng nó vặn vẹo giống như đang phải chịu một luồng áp lực kinh khủng, sau một tích tắc liền trực tiếp phát nổ, có thể bằng mắt thường thấy được một luồng sóng xung kích hình trụ bắn ra từ sau lưng Cương Giáp Đường Lang, đi đến đâu liền vặn xoắn không gian lại đến đó, cột sóng xung kích đó va chạm vào một ngọn núi phụ cận, sau một tiếng nổ long trời lở đất liền trực tiếp đục thủng một cái lỗ to bán kính mấy trăm mét trên thân núi.

Cương Giáp Đường Lang đứng bất động trên không trung, cả người run rẩy kịch liệt, một lát sau, đôi mắt côn trùng to bằng cái bát của nó nổ tung như bong bóng bị châm kim, cơ thể vốn tràn ngập những vết nứt phát sáng nhưng hiện tại đã trở nên ảm đạm không còn chút sức sống, vô số dịch thể màu xanh ngọc tuôn trào ra ngoài qua những vết nứt đó. Tử Phong giơ tay lên búng một cái, giống như là một hiệu lệnh nào đó, cơ thể của Cương Giáp Đường Lang trực tiếp vỡ nát thành muôn vàn mảnh vụn mà rơi xuống, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt.

Tử Phong tự mình giết chết hai đầu thất giai yêu thú, đây quả là một thành tích đáng để tự hào nhưng hiện tại Tử Phong không có tâm trí nào mà tự khen ngợi bản thân, hắn lúc này đang trải rộng thần thức của mình ra, tìm kiếm tung tích của Bạch Lân Hổ. Bạch Lân Hổ ban nãy bị hắn sử dụng Thế Giới đập bay đi không biết biến mất đằng nào, nhưng có thể khẳng định là nó không thể chết được, cảm giác nguy hiểm vãn rình rập khiến Tử Phong không dám lơi là.

Trong ba đầu thất giai yêu thú, phải nói khó đối phó nhất đó chính là Bạch Lân Hổ, Hắc Thiết Ngô Công thì đã bị hắn miểu sát ngay từ ban đầu nên không nói, bản thân Cương Giáp Đường Lang không có công kích gì đặc thù ngoại trừ tốc độ nhanh khủng khiếp cùng với khả năng xuyên phá phòng ngự mạnh mẽ, nhưng Bạch Lân Hổ thì khác, không chỉ sở hữu phòng ngự biến thái không khác gì Tử Phong, công kích của nó cũng thập phần lăng lệ, thậm chí đến cả sử dụng bổn nguyên lực để công kích cũng làm được, độ nguy hiểm của nó vượt xa hai đầu yêu thú còn lại.

Tử Phong đang bay lơ lửng trên không trung, bốn chiếc cánh sau lưng vỗ nhịp nhàng chậm rãi, cả người hắn tỏa ra một thứ “tĩnh” tương phản với tràng cảnh giống như tận thế xung quanh. Một thân ảnh khổng lồ đột nhiên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Tử Phong, một cú quật tung ra liền trực tiếp khiến không gian tan vỡ, chia cơ thể hắn làm hai mảnh.

Hai mảnh cơ thể Tử Phong ngay lập tức tan biến, hiển nhiên đó chỉ là tàn ảnh chứ không phải là chân thân, trong khi đó thì bản thể Tử Phong lúc này đã xuất hiện trên lưng Bạch Lân Hổ:


“Tử Lôi Nhất Kích – Chưởng Tâm Lôi!!”

Sáu bàn tay của Tử Phong xòe ra, sau đó đồng loạt vỗ lên lưng Bạch Lân Hổ, tại nơi xảy ra va chạm, sáu luồng lôi điện khủng bố lóe lên sau đó nổ tung thành một vụ nổ lớn, lôi điện lực bắn tung tóe khắp nơi. Bạch Lân Hổ gầm lên một tiếng vang dội, cả người bị đẩy văng xuống dưới nhưng chỉ lộn nhào một cái liền đứng vững trên không trung, trên lưng nó vẫn còn in rõ hình sáu bàn tay lúc này đang bốc khói nghi ngút, nhưng hiển nhiên đó chỉ là tổn thương đối với lớp giáp chứ chưa làm bị thương cơ thể của nó được.

“Quả nhiên là lớp giáp của nó sau khi xảy ra biến hóa đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, cả Bạch Lân Hổ lẫn Cương Giáp Đường Lang đều có chung một loại biến hóa như thế này, rốt cuộc là có điều gì đó trùng hợp hay không nhỉ.” Đầu óc Tử Phong xoay chuyển cực nhanh, trong đầu không ngừng xuất hiện vô số giả thuyết cùng với những giả định chiến đấu và tính toán.

Bạch Lân Hổ năm lần bảy lượt công kích không thành công khiến nó không khỏi cuồng nộ, tốc độ của nó tăng vọt lên gấp đôi so với trước kia, trước khi Tử Phong kịp phản ứng nó đã lao tới trước mặt hắn, đôi chân vung lên liên tục, mỗi một cái tát phóng ra tạo ra khí kình khiến không tủng nổi lên phong bạo khủng bố. Nói rằng Bạch Lân Hổ mạnh hơn hai đầu yêu thú kia rất nhiều nhưng cũng không có nghĩa là nó có thể so lực lượng với một chủng tộc ngạo thị thiên địa về lực lượng như Thiên Ma Nhất Tộc được.

Từ trước tới nay Tử Phong chưa từng ngán việc phải so đấu về lực lượng, Bạch Lân Hổ nay lại trực diện nhào tới giống như hổ đói như thế lại không mưu mà hợp ý hắn, Tử Phong huy động sáu cánh tay của mình, mỗi một cánh tay tràn ngập trong lôi chi pháp tắc, một quyền tung ra liền phóng ra lôi điện văng bừa bãi khắp nơi trên không trung.

Ở trên đỉnh một ngọn núi nơi đám người Chu Tước phong đang đứng quan sát từ xa, tất cả những thứ mà họ có thể nhìn thấy đó là một bầu trời mây đen dày đặc che lấp hoàn toàn ánh mặt trời, mây đen vần vũ liên tục giáng xuống sấm sét kéo dài như vô cùng vô tận, bao phủ lấy một khoảng không gian rộng tới mấy ngàn dặm. Trên trời là thế, bên dưới mặt đất thì là nước biển tràn ngập khắp nơi càng ngày càng dâng lên cao giống như bên dưới thật sự là biển khơi mênh mông rộng lớn, cũng không biết là phải bao nhiêu thủy nguyên tố mới có thể tạo ra lượng nước khủng bố đến như thế này nữa, khó mà tin tưởng được đây là kiệt tác của một Thánh Giả sơ giai đỉnh phong.


Đương nhiên là mọi người không biết được rằng Lĩnh Vực của Tử Phong không giống với thường nhân, bản thân Lĩnh Vực của mỗi người cũng chỉ là phản ánh được một phần giới hạn những gì mà người đó cảm ngộ được về loại pháp tắc chi lực đó, nhưng Lĩnh Vực của Tử Phong thì không như vậy, Lĩnh Vực của hắn không do hắn lĩnh ngộ ra, mà là hắn đang lấy năng lực điều khiển nguyên tố của mỗi phân thân mà vận dụng vào thực tế, sau đó tiến thêm một bước nữa mà tạo thành Lĩnh Vực, nên là thay vì nói rằng hắn “cảm ngộ pháp tắc”, nói rằng hắn đang trực tiếp “sai khiến pháp tắc” thì đúng hơn.

Đó là lí do tại sao Lĩnh Vực của Tử Phong lại khiến cho người khác có cảm giác như đang đối mặt với thiên uy chân chính chứ không phải là một Lĩnh Vực do võ giả nhân loại tạo ra, cơ mà nghĩ thì cũng đúng, dù sao thì hắn cũng không phải là cảm ngộ pháp tắc sau đó dùng cảm ngộ đó mà mô phỏng lại pháp tắc tạo thành Lĩnh Vực, hắn đây chính là trực tiếp điều khiển pháp tắc của thiên địa tạo thành Lĩnh Vực a.

Ở phía bên kia, Tử Phong cùng với Bạch Lân Hổ vẫn điên cuồng mà quấn lấy nhau không ngừng nghỉ, lôi điện phóng ra, nước biển hóa thành công kích văng tung tóe, quyền đầu đối vuốt hổ, móng vuốt đấu với răng nanh, cơ thể bọc giáp đấu với cơ thể bọc giáp, cả hai gần như liều chết mà lao vào đánh nhau, căn bản không hề quan tâm tới an nguy của bản thân mà chỉ muốn bằng mọi cách triệt hạ đối thủ.

Dường như nhận ra mọi ưu thế về tốc độ cùng với lực lượng vô song của mình gần như là vô dụng khi đối mặt với con khỉ tí hon có cánh kia, Bạch Lân Hổ dứt khoát không thèm công kích nữa mà đột ngột lùi về sau, cơ thể nó cứ như thế mà đứng yên trên không trung, cả người giữ trong tư thế gồng mình, đầu ngửa lên cao há miệng, giữa khoang miệng của nó hình thành một khối quang cầu càng càng càng lớn, ẩn ẩn trong đó là một luồng năng lượng khủng bố không gì có thể bì kịp, quanh người Bạch Lân Hổ xuất hiện một cái hộ thể quang tráo mờ nhạt bao bọc nó vào bên trong.

“Hư Thiểm!!”

“Tử Lôi Lục Kích – Thiên Lôi Chỉ!!”

“Tử Lôi Bát Kích – Sấm Động Thiên Hà!!”


“Thủy chi áo nghĩa – Lưu Thủy!!”

“Thủy chi pháp tắc - Bạch Lộ Ngưng Sương!!”

“Thủy chi pháp tắc – Nghịch Thủy Hàn!!”

Với một tên không hề biết mấy chữ chính nhân quân tử viết ra sao như Tử Phong, hắn đương nhiên là sẽ không lên cơn tới mức đứng nhìn Bạch Lân Hổ vận xong chiêu thức mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã biết là lợi hại rồi, tranh thủ lúc đối phương đang bận “luyện chưởng”, Tử Phong nhanh chóng lôi một tấn kĩ năng ra sau đó ném hết vào mặt Bạch Lân Hổ, trong đó còn có một vài chiêu thức mà hắn tự nghĩ ra lấy tiền đề từ thủy chi Lĩnh Vực – Thủy Luân Hồi của hắn.

Cơ mà mặt cho hắn công kích bao nhiêu hay công kích lợi hại đến như thế nào, mọi sự cố gắng của hắn đều bị hộ thể quang tráo xung quanh người Bạch Lân Hổ dập tắt không chút thương tiếc, còn cái con mèo bự chảng ở bên trong vẫn nhàn nhã ung dung tích tụ năng lượng khiến Tử Phong không khỏi tức lộn ruột.

“Đừng tưởng chỉ có mình ngươi là biết tung ra chiêu thức tối hậu!!” Tử Phong rít lên qua kẽ răng, Thiên Ma Kiếm lại một lần nữa xuất hiện trên tay, hắn giơ thanh phá kiếm thẳng lên không trung, linh lực trong cơ thể dâng trào lên đến cực hạn.

Đám người Chu Tước phong nãy giờ vẫn đang theo dõi trận đấu vô cùng kĩ càng không hề bỏ sót một giây nào, nhìn thấy cả hai đột nhiên dừng tay thì không khỏi sửng sốt không hiểu cả hai định làm gì. Tiêu Linh lúc này cũng đã khôi phục được phần nào sức lực, ánh mắt sắc bén của nàng theo dõi trận đấu mà không ngừng lóe lên từng tia quang mang kì dị, trong lòng là một trận kinh hài đảo lãng. Trong khi đó thì Tuyết Phi Nhan lại là một bộ mặt mười phần tự hào, chỉ hận không thể khoe với cả thế giới nam nhân của mình mạnh mẽ đến nhường nào.

Chỉ là còn đang tự hào, Tuyết Phi Nhan nhìn thấy hành động của Bạch Lân Hổ, sau đó thấy Tử Phong giơ kiếm chỉ lên trời, trong đầu nàng dường như nhớ lại cái gì đó, sắc mặt nàng kịch biến, đột nhiên hốt hoảng kêu lên: “Con mẹ nó chạy mau!!!” nói rồi tung không gian lực ra cuốn lấy toàn bộ mọi người sau đó trực tiếp quay đầu bỏ chạy thục mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận