Cuồng Huyết Thiên Ma


Nữ yêu hồ trong mắt vẫn chưa tán đi quang mang sợ hãi, tuy tâm trí đã không kích động như ban nãy nhưng cũng không có nghĩa là nàng hết sợ, ngược lại càng ở gần nam tử này, bản năng của nàng lại càng kịch liệt báo động nguy hiểm, đứng trước câu hỏi của hắn, nàng hết mở miệng ra rồi lại đóng vào, lồng ngực chập chùng lên xuống giống như đang cố gắng hấp lấy dưỡng khí, một hồi lâu sau mới lắp bắp nói
"Ta.....ta.....ta tên là......"
Trông thấy nữ yêu hồ trước mặt đến cả nói cũng không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất đi, Tử Phong biết rất rõ nguyên nhân là tại sao, chỉ là càng nhìn thấy nàng, hắn lại càng khó khống chế tâm tình của mình, đương nhiên để lộ ra một ít khí tức nguyên bản cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Tử Phong cũng không trông mong mình sẽ nhận được câu hỏi từ nữ yêu hồ này, giống như nàng, hắn cũng cần một chút thời gian để bình ổn tâm tình của mình lại.

Hắn đem nàng thả ra sau lưng mình, mắt không thấy tâm không phiền, miệng khẽ nói
"Tạm thời ở yên một chỗ đó đi."
Thời điểm nữ yêu hồ chạm đất, hai chân nàng trực tiếp nhũn ra ngã ngồi xuống, đối phương không hề đe dọa hay to tiếng với nàng nhưng chính lời nói nhàn nhạt rỗng tuếch đó lại khiến nàng cảm thấy một áp lực lớn hơn cả, đối phương càng không quan tâm đến nàng thì càng chứng tỏ hắn có sự tin tưởng tuyệt đối vào bản thân, dù nàng có làm gì thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Đấy chỉ là cảm giác của nàng, chứ trên thực tế nàng cũng biết rằng bản thân có muốn chống cự cũng không làm được, không nói đến thực lực của nam tử này trăm phần trăm vượt xa nàng, mà Thiên Linh Tỏa đang trói trên người nàng, độc dược gây suy yếu nhục thân vẫn còn đó, đến cả đạo cụ nô dịch yêu thú cũng thuộc về đối phương, nàng không có lựa chọn nào khác ngoài nhận mệnh.
Đông Phương Vân Tiêu cảm giác quần áo trên người mình ướt đẫm mồ hôi, hắn đứng yên không nhúc nhích một hồi lâu, sau khi xác nhận rằng vị tiền bối này không có ý định đập chết mình tại chỗ, hắn mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mười phần nịnh nọt.
"Không biết tiền bối có hài lòng với vật phẩm....à không, đầu yêu hồ này chứ? Nếu ngài có gì không hài lòng liền tự nhiên mà phân phó, vãn bối sẽ tân lực thỏa mãn yêu cầu của ngài."
Tử Phong chỉ liếc mắt nhìn Đông Phương Vân Tiêu một cái sau đó gật đầu không nói gì, bảo trì tư thái lạnh lùng của mình.
"Tiền bối xin hãy nhận kiện pháp khí Nô Thú Hoàn này để dễ bề kiểm soát nữ yêu hồ, tránh cho nàng phản kháng mà khiến tiền bối mất hứng." Đông Phương Vân Tiêu từ trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc vòng cổ cực kỳ tinh mỹ, cung kính dâng lên.
"Không cần thiết, ngươi cất lấy mà tự mình dùng đi!" Tử Phong đến cả nhìn cũng không thèm nhìn, phất phất tay nói.
Đông Phương Vân Tiêu có chút khó xử, hắn đang định trả lời thì đột nhiên có mấy tiếng lạch cạch vang lên, chẳng biết từ lúc nào những sợi xích Thiên Linh Tỏa vốn đang trói buộc lấy nữ yêu hồ kia đã bị bẻ gãy thành từng mảnh nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay mà rơi lả tả xuống mặt đất, từ dấu vết trên các mảnh vỡ mà nhìn thì Thiên Linh Tỏa chính là bị một lực lượng kinh khủng bẻ gãy chứ không phải là dùng vật thể sắc bén chém đứt.

"Ta không cần Nô Thú Hoàn để kiểm soát cô ta." Tử Phong nói.
Đông Phương Vân Tiêu dùng một tốc độ cực nhanh cất chiếc vòng cổ trên tay đi, gương mặt tươi cười không hề ngừng lại, cơ mà trong lòng thì âm thầm chửi mẹ, lại một lần nữa! Đối phương ra tay lúc nào, như thế nào hắn vẫn hoàn toàn không hề cảm nhận thấy, nếu như lúc trước chỉ giết mấy tên nhược kê không ra đâu vào với đâu thì cũng thôi đi, lần này đến cả Thiên Linh Tỏa cũng bị bóp vụn, lực lượng cỡ này đâu phải chuyện đùa, vậy mà vẫn không thể cảm nhận thấy là thế quái quỷ nào? Âm thầm nhổ nước bọt mấy câu, mặt ngoài hắn vẫn cực kỳ lễ độ nói
"Là vãn bối đã mạo muội rồi.

Cơ mà không biết vãn bối có thể hỏi tiền bối một câu không?"
"Ngươi cứ nói." Tử Phong hơi ngạc nhiên, người này rõ ràng là sợ mình muốn chết, nếu là bình thường như những người khác thì đã nhanh chóng bỏ chạy rồi, vẫn còn ở đây hỏi ngược lại mình, dũng khí này cũng thập phần đáng khen.
"Tuy tiền bối ra giá hai mươi khỏa Bát Phẩm đan dược để đấu giá nữ yêu hồ này, nhưng giá trị thực tế của cô ta đến cả nửa viên đan dược cũng không đến, tuy đấu giá hội chúng ta luôn muốn bán ra vật phẩm với giá cao, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó, vãn bối xin thay mặt đấu giá hội trao trả lại cho ngài hai mươi viên đan dược đó, còn về phí tổn của đầu yêu hồ này sẽ được miễn đi, coi như là thành ý chúng ta dâng lên cho tiền bối, không biết ngài thấy thế nào?"
Tử Phong kiên nhẫn nghe Đông Phương Vân Tiêu nói hết, sắc mặt hắn không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại lóe lên mấy tia cổ quái, liền cái này? Nửa ngày vòng vo làm hắn tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm, ai ngờ chỉ là chút vấn đề cỏn con này, cơ mà nghĩ lại thì đối phương nói cũng có phần đúng, không thể phủ nhận được.
Hiểu thì hiểu, nhưng mà Tử Phong cũng không có ý định lấy lại chỗ đan dược đó, không nói đến việc hắn coi đan dược cao giai như kẹo đường không có giá trị, hắn tuy không phải là người tốt nhưng vẫn luôn giữ lời hứa của mình.

Mặc dù không hề hứa hẹn gì với đấu giá hội, nhưng nếu hắn muốn cướp đồ thì sẽ cướp ngay từ đầu, còn nếu hắn đã tuân thủ quy củ mà tham gia đấu giá như những người khác thì hắn cũng không có ý định sẽ phá hủy quy củ.
"Chỉ là mấy khỏa Bát Phẩm đan dược thôi, không phải là vấn đề gì to tát cả.

Đây là đấu giá hội, không phải nơi làm từ thiện, ta ra tiền các ngươi đưa đồ vật, chỉ đơn giản như vậy thôi.


Đan dược các ngươi cứ giữ lấy, muốn làm gì với nó cũng không liên quan tới ta." Tử Phong nhíu mày nói.
Nghe thấy ngữ điệu có phần mất kiên nhẫn của Tử Phong, Đông Phương Vân Tiêu có chút sợ hãi trong lòng, nhưng cũng đồng thời buông xuống được một tảng đá.

Nếu vị tiền bối này lấy lại chỗ đan dược đó cũng chẳng sao, nói hắn không cảm thấy tiếc nuối chính là nói láo, nhưng cái giá như vậy đổi lấy giao tình với một vị cường giả đỉnh cấp cũng là một phen buôn bán có lời.

Kết quả hiện tại không gì có thể tốt hơn được nữa, Đông Phương Vân Tiêu có được những lời này liền không sợ khiến đối phương mất lòng đối với cách xử trí chỗ đan dược trân quý này của mình.
Mục đích chính đã đạt được, Đông Phương Vân Tiêu liền cung kính hành lễ với mấy người trong phòng, sau khi buông ra mấy lời khách sáo nhàm chán liền nhanh chóng đem người rời khỏi, tuyệt nhiên không hề đả động gì đến tiền bạc, hiển nhiên là làm theo lời nói lúc trước của mình, tất cả đồ vật mà bọn Triệu Thanh Thanh đấu giá được ngoại trừ nữ yêu hồ kia ra thì đều miễn phí.
Tử Phong thở dài một tiếng, hắn có chút buồn ngủ nhìn xuống đấu giá tràng, sau nữ yêu hồ thì hai kiện vật phẩm áp trục tiếp theo đã được đấu giá thành công, là một kiện Thiên Giai hạ phẩm Bảo Khí đặc thù và một khối kim loại không biết tên nhưng trông có vẻ quý giá, lúc này bên dưới đang đấu giá kiện vật phẩm cuối cùng.
Đây là một bình Giao Long tinh huyết thuộc về một đầu bát giai Giao Long đã vô hạn tiếp cận ngưỡng cửa cửu giai, giá trị liên thành không thể dong đếm.

Chỉ là Tử Phong chỉ liếc qua cái bình tinh huyết đó liền không thèm ngó lại đến lần thứ hai, tinh huyết của nửa bước cửu giai Giao Long, nghe thì có vẻ trân quý, cơ mà hắn với mấy đầu Giao Long này có thù cũ, lẽ đương nhiên sẽ không có chút hứng thú nào, đó là còn chưa kể xét về mặt dược tính, một giọt tinh huyết của hắn hiện tại còn tốt hơn cả cái bình kia.
Quay sang ba người Triệu Thanh Thanh, Tử Phong thấy mấy người đều không có vẻ gì là hứng thú với bình tinh huyết Giao Long kia, nghĩ lại thì cũng phải, có lão tổ tông là Thập Giai Long tộc, đầu Giao Long kia so sánh với con rắn mối kia thì chả khác nào con giun đất, không lên nổi mặt bàn.
"Tiền bối, chúng ta hồi cung chứ?" Triệu Thanh Thanh bất ngờ hỏi.
"Không vội, bệ hạ còn có khách sắp tới." Tử Phong lắc đầu nói.

"Hả?" Triệu Thanh Thanh ngẩn người.
"Bệ hạ cứ chờ một chút đi, có lẽ người cũng sắp tới rồi." Tử Phong trầm ngâm mấy giây sau đó nói tiếp
"Là người của Đường gia."
Triệu Vương Mẫn, Triệu Thanh Thanh, Triệu Yển Nhạn tam nữ nhìn nhau, trong lòng hiếu kỳ làm thế nào mà Nguyệt tiền bối lại chắc chắn như vậy, nhưng chuyện cổ quái xảy ra trên người hắn xảy ra nhiều lắm, tam nữ đều có phần chết lặng, lười biếng không muốn suy nghĩ nữa, nếu tiền bối đã nói lưu lại đợi liền đợi đi, cũng tiện kiểm chứng xem tiền bối có nói đúng hay không.
Chờ đợi chính là một chuyện nhàm chán, Tử Phong lại không có gì để nói với ba nữ nhân kia cả, hắn hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó ngón tay hơi ngoắc một cái, nữ yêu hồ kia liền được không gian lực cuốn lấy đem tới trước mặt hắn.
Cảm nhận tim mình nhảy lên nhảy xuống không theo một cái nhịp điệu nào cả giống như bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, Tử Phong không khỏi cười khổ, vẫn nên hạn chế nhìn vào gương mặt của nữ yêu trước mắt đi thôi.
Nữ yêu hồ vào thời điểm Thiên Linh Tỏa bị bẻ gãy liền khôi phục lại tu vi của mình, linh lực không còn bị kiềm chế nữa tràn ngập khắp tứ chi bách hải, không ngừng tẩm bổ kinh mạch và huyết nhục bị tổn thương, thực lực của một đầu Thất giai cao cấp yêu thú khôi phục lại gần hết, chỉ là trong thể nội vẫn còn độc dược kiềm chế sức mạnh của nhục thân khiến thực lực hiện tại của nàng tối đa chỉ còn lại tám thành.
Chỉ là tám thành thực lực nếu liều mạng kích chiến đã là quá đủ, nàng đang âm thầm tích súc lực lượng, muốn thử thời vận xem có thể chạy trốn hay không, dù tỉ lệ thành công gần như là một con số không tròn trĩnh, nhưng không thử thì sao có thể biết được.

Cơ mà khi nàng đang lặng lễ tích tụ linh lực trong cơ thể, một luồng lực lượng không gian cao minh hơn thứ mà nàng có thể khống chế không biết đến bao nhiêu lần bủa vây quanh người khiến nàng không thể nhúc nhích được, cứ như vậy mà một lần nữa bị mang đến trước mặt nam nhân kia.
Đấu chí vừa mới dâng lên trong lòng nàng lúc này giống như một ngọn nến bị dội một xô nước lạnh lên mà trực tiếp tắt ngấm, dựa vào luồng không gian pháp tắc đang kiềm chế hành động của mình hiện tại, nàng có thể chắc chắn một điều rằng đừng nói là bản thân mình chỉ khôi phục xấp xỉ tám thành thực lực, kể cả có trực tiếp tăng thêm một đại cảnh giới nữa cũng không phải là đối thủ của nam nhân này, yên lặng làm người à nhầm yên lặng làm cáo là lựa chọn khôn ngoan nhất.
"Ngươi muốn chạy trốn?" Tử Phong nhìn nữ yêu, hơi híp mắt nói.
"Ta có thể chạy trốn được hay sao?" nữ yêu ủ rũ nói.
"Không, ngươi không thể, ít nhất với trạng thái hiện tại của ngươi thì dù có chạy được cũng không sống được bao lâu."
"Chết phơi thây bên ngoài đầu đường xó chợ vẫn hơn là trở thành đồ chơi cho đám nam nhân bẩn thỉu các ngươi!!" nữ yêu hồ cũng không còn cố kỵ gì nữa, trực tiếp nhìn thẳng vào nam tử trước mặt mà lớn tiếng chửi.
Tử Phong hơi mỉm cười không nói gì, hắn giơ một ngón tay lên, từ trong cơ thể bức ra một giọt tinh huyết, giọt tinh huyết màu đen tuyền như mực phiêu phù trên không trung, không gian xung quanh nó vặn vẹo sau đó sụp đổ hàng loạt như gương vỡ, mấy đóa hoa trang trí ở trong phòng lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mà héo úa sau đó hóa thành tro bụi, từ giọt tinh huyết này tỏa ra một loại khí tức tử vong vô cùng kinh khủng tưởng chừng như muốn đoạn tuyệt sinh cơ của tất cả mọi thứ tiếp xúc với nó.
Tròng mắt của Tử Phong lóe lên quang mang tử sắc, hắn nhìn về phía nữ yêu hồ sau đó mở miệng nói

"Há mồm!"
Nữ yêu hồ chỉ cảm thấy hai mắt của đối phương như hai vòng xoáy vô tận thôn phệ lấy tâm trí của mình, rõ ràng bản thân vẫn giữ được tỉnh táo nhưng cơ thể lại mất đi sự khống chế mà nghe theo mệnh lệnh của hắn há miệng ra.
Tử Phong bắn giọt tinh huyết kia vào miệng nữ yêu, trầm trọng nói
"Nuốt vào, luyện hóa nó đi!"
Nữ yêu cực kỳ e ngại trơ mắt nhìn giọt tinh huyết kia chui vào miệng mình, cơ thể nàng lại không theo ý niệm của nàng mà nuốt lấy tinh huyết, không tự chủ được mà bắt đầu luyện hóa nó.
Một cơn đau như xé da rách thịt từ trong bụng truyền tới khiến nàng đầu váng mắt hoa một trận, nhưng ngay sau đó là một luồng sinh mệnh lực vô cùng khổng lồ tuôn trào ra tràn ngập khắp cơ thể nàng.
Nữ yêu hồ chỉ cảm thấy cả người giống như đang được ngâm trong linh tuyền ấm áp, kinh mạch được gột rửa tẩm bổ không ngừng, bất kể là ngoại thương, nội thương hay ám tật đều nhanh chóng hồi phục lại, yêu đan vốn ảm đạm của nàng lúc này tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
Cảm giác thoải mái sung sướng tràn ngập khiến nàng không kìm được mà phát ra mấy tiếng rên rỉ dụ người, cơ thể hoàn mỹ cân đối vặn vẹo uốn éo, mị lực kinh người bắn ra tứ phía, nếu giờ khắc này mà có nam nhân xuất hiện tại đây mà nhìn thấy cảnh này thì có là Liễu Hạ Huệ tái sinh cũng muốn xách thương lên ngựa ngay lập tức, đến cả mấy người Triệu Thanh Thanh là nữ nhân cũng cảm thấy bản thân bị mị lực này hấp dẫn.
Tử Phong không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng định lực của hắn viễn siêu thường nhân, tràng cảnh dụ nhân trước mặt không khiến hắn dao động mảy may, miễn là hắn không nhìn vào gương mặt kia là được.
Tinh huyết của Tử Phong là độc dược chí mạng đối với sinh vật sống nhưng lại là thánh dược đối với vật chết.

Nữ yêu hồ còn sống sờ sờ nhưng thực tế đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, không biết là nàng đã trải qua những gì, nhưng yêu đan của nàng bị tổn thương nặng nề, rõ ràng không ảnh hưởng đến thực lực của nàng nhưng căn cơ thì đã bị chặt đứt, sinh mệnh lực tiêu tán đến chín thành.
Đấu giá hội không hề lừa dối, nàng xác thực là có thực lực của một đầu Thất giai cao cấp yêu thú, nếu không động thủ hoặc ra tay có chừng mực, chỉ cần không vận dụng quá bốn thành thực lực thì chắc sẽ sống được thêm 7-8 năm gì đó, nhưng chỉ cần động thủ thật sự thì chỗ thời gian còn lại ít ỏi này sẽ giảm xuống cực kỳ nhanh chóng, thậm chí trường hợp vừa mới xuất thủ chiến đấu được năm mười phút liền lăn ra chết cũng có thể xảy ra, đem nàng làm nha hoàn ấm giường thì được, làm hộ vệ thì không thực tế lắm.
Tử Phong không biết đấu giá hội có biết chuyện này hay không, khả năng cao là bọn họ không biết, bất quá không quan hệ, chút chuyện cỏn con này sao có thể giấu diếm được một cặp Hỏa Nhãn Kim Tinh à nhầm, một cặp Tà Vương Chân Nhãn của hắn cơ chứ.

Hắn tuyệt đối sẽ không để nữ yêu hồ này chết, ít nhất là trước khi hắn xác nhận phỏng đoán trong lòng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận